Sắc Màu Quân Nhân
Chương 24
Tống Á cảm thấy như có ai đang cào nhẹ trái tim mình vậy, cô ấy đi xem mắt? Người con gái mà anh từng yêu thương biết bao bây giờ lại muốn dùng việc xem mắt để xử lý qua loa chuyện lớn cả đời mình ư?
Trần Hiểu Sắt là một cô gái mạnh mẽ, đã từng vì tình yêu mà theo đuổi Tống Á suốt của quãng thời gian dài, cô ấy quật cường và cố chấp như thế đấy. Ngày xưa cô ấy thích mặc quần jean màu xanh, thích bới tóc dong dỏng cao và rất thích cười, trông cô thật mộc mạc nhưng đáng yêu.
Trần Hiểu Sắt thấy hai đầu mày Tống Á chau lại với nhau, thì nói: "Tống Á, chúng ta mãi mãi sẽ là bạn tốt của nhau phải không?"
Tống Á nhìn cô gật đầu nói: "Phải, Hiểu Hiểu, em vĩnh viễn là cô gái luôn khiến người ta thương yêu."
Cô vội quay mặt sang hướng khác đổi đề tài: "Anh tìm đâu ra con chó ấy vậy? Nó thật là đáng thương! Bị Sửu Sửu hành hạ nãy giờ đã sáu lần rồi kìa."
Tống Á nói: "Mới mua về."
"Chỉ vì muốn giải quyết sinh lý cho Sửu Sửu sao?"
Tống Á nói: "Anh đã nợ Sửu Sửu quá nhiều, tặng cho nó một người bạn đời cũng là chuyện nên làm mà."
Khi Sửu Sửu bé nhỏ phấn khởi làm đến lần thứ bảy, Trần Hiểu Sắt đã không thể nào nhịn được nữa nhặt lên viên đá ở bờ sông ném về hướng Sửu Sửu nói: "Yêu tình háo sắc nhà mi, đủ rồi đấy?" Đến nay Trần Hiểu Sắt đã chứng kiến được cái gì gọi là một đêm bảy lần rồi.
Trên đường trở về thành phố, Trần Hiểu Sắt ôm con chó cái an ủi còn tỏ ra hết sức đồng tình với nó. Tống Á hỏi: "Em thích nó sao?"
Trần Hiểu Sắt nói: "Không, là đau lòng cho nó, đâu phải anh không thấy bộ dáng hùng hổ mới vừa rồi của Sửu Sửu, em còn thấy ngượng thay nó." Cô dùng tay cú mạnh vào đầu Sửu Sửu.
Tống Á nói: "Nếu em thích nó vậy anh sẽ tặng nó cho em nha. Đừng ngại!"
Trời, Trần Hiểu Sắt xua tay lia lịa từ chối: "Không cần! Không cần! Một mình Sửu Sửu thôi đã làm em đau đầu nhức óc rồi, giờ thêm một con nữa chắc lấy mạng em luôn quá."
Sửu Sửu bé bỏng kháng nghị kêu la ăng ẳng, Trần Hiểu Sắt lập tức đe dọa nó: "Mi còn kêu nữa, chị đây sẽ ném mi xuống xe ngay tức khắc."
Tống Á cười: "Hay để Sửu Sửu ở lại chỗ anh thêm vài ngày nữa nhé? Chúng ta chia ra mỗi người nuôi nó một tháng được không?"
Thật sự là Trần Hiểu Sắt không nỡ ở xa Sửu Sửu. Tối hôm qua lúc có một mình ở nhà, cô cứ luôn cảm thấy như thiếu đi thứ gì đó, ngủ chập chờn chảng được ngon giấc gì cả. Mà suy cho cùng thì Tống Á mới là chủ nhân chân chính của nó, mình cũng không thể giành nó làm của riêng được.
Sửu Sửu thì không cần hỏi, dĩ nhiên nó sẽ bằng lòng đi cùng Tống Á, bởi vì Tống Á hiện tại đang giữ cô vợ của nó mà….
***
Nói tới Liên Hạo Đông, trước khi vội vã trở về căn cứ anh đã quyết định đến thành phố D một chuyến. Thành phố D là vùng đất nằm cạnh bờ biển, môi trường và nền kinh tế đều rất ổn, là một thành phố đang trên đà phát triển, vì là mảnh đất chiếm vị trí vô cùng quan trọng nên nơi này quanh năm đều có lính canh giữa rất nghiêm ngặt.
Người Liên Hạo Đông đến thăm chính là ông cậu tên Vương Kỳ Thần mà đã hai mươi mấy năm không gặp. Vương Kỳ hiện đang là giám đốc xưởng đóng tàu cho những công trình quân sự tại thành phố D, tuy đã gần năm mươi nhưng ông vẫn chưa lập gia đình, cũng từng là tay khét tiếng không vừa. Lúc còn trẻ ông có yêu mộịt cô gái, nhưng bị gia đình kịch liệt phản đối không cho họ đến với nhau, mà người cấm cản ấy chính là bà ngoại và mẹ của Liên Hạo Đông.
Tính tình Vương Kỳ Thần cũng cố chấp ương ngạnh không vừa, ông dõng dạc tuyên bố nếu không phải cô gái đó thì sẽ không lấy ai cả, vì thế suýt nữa đã làm cho mẹ ông tức chết. Sau cùng cô gái kia không chịu nổi áp lực từ phía gia đình ông đã kiên quyết chia tay với ông, bỏ quê hương đi lấy chồng ở xa xứ không trở về Trung Quốc nữa. Người yêu bỏ đi khiến trái tim Vương Kỳ Thần cũng chết theo, từ đó về sau không bao giờ nói tới chuyện yêu đương với ai nữa, dù cho biết bao cô gái có xinh đẹp như hằng nga tái thế đi chăng nữa, ông vẫn dững dưng không hề động lòng, đem tuổi thanh xuân phơi phới của mình mai táng theo đoạn tình cảm kia, ông đúng là một người si tình.
Trước khi bà ngoại Liên Hạo Đông mất, đã rất mong muốn ông có thể cưới được một người vợ để có con cháu nối dõi, thế nhưng ông lại nói: "Mẹ, con hiện chỉ là một cái xác không hồn, lấy vợ sẽ chỉ càng làm hại đời con gái người ta thôi."
Bà cụ vừa đau lòng vừa áy náy nhắm mắt trút hơi thở cuối cùng. Sau khi bà ngoại Liên Hạo Đông qua đời, từ đó về sau Vương Kỳ Thần cũng không hề bước vào của nhà chị ông một bước. Bà Vương Ngọc Lam cũng tức giận chuyện này không ít, ân oán năm đó em trai còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng nó cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi, sao vẫn còn suy nghĩ ngây thơ như thế? Con gái trên đời này nhiều vô số kể, tại sao nhất định phải chọn con gái của gia đình đối địch để yêu chứ?
Thật sự tầm ảnh hưởng của chuyện này cũng khá lớn, vì nó có liên quan đến ân oán thế hệ trước vào thời kỳ cách mạng văn hóa, mà tạm thời khoan hãy nói tới chuyện này.
Liên Hạo Đông tìm được cậu mình ở nhà nghỉ tạm tại công xưởng. Tuy cái công xưởng này chỉ là nơi ở tạm thời của ông, nhưng Vương Kỳ Thần trong một năm đã ở nơi này hết 300 ngày, cho nên xoong nồi chén bát, ga giường chăn đệm, nói chung mọi thứ cần thiết trong sinh hoạt đều có. Vương Kỳ Thần đang nhắm mắt nghỉ ngơi, sau khi Liên Hạo Đông đi vào thì bước thẳng tới gỡ mắt kiếng của cậu mình xuống. Hàng động ấy đã làm Vương Kỳ Thần giật mình thức giấc.
Vừa mở mắt nhìn thấy thân hình to lớn của thằng cháu trai mình ông liền ngồi dậy làm vài động tác giãn gân cốt rồi đi về phía Liên Hạo Đông, khi đến gần thì ông đánh ra một quyền, điểm tấn công là mặt bên trái của Liên Hạo Đông.
Liên Hạo Đông chỉ nhích nhẹ người đã tránh được cú đấm bất ngờ đột kích. Vương Kỳ Thần thấy vậy cũng nhanh tay nện thêm một quyền sang hướng bên phải, Liên Hạo Đông lần nữa tránh được. Chẵng những thế còn trở tay phản kích, Vương Kỳ Thần cũng nhanh nhẹn nhảy ra xa hai bước tránh sang một bên, hai cậu cháu nhìn nhau cười xem như lễ ra mắt đã xong.
Vương Kỳ Thần vỗ vai Liên Hạo Đông nói: "Không tệ, vẫn khỏe mạnh như ngày nào."
Liên Hạo Đông nhìn cậu cười hỏi, "Dạo này cậu khỏe không?"
Vương Kỳ Thần nói: "Rất tốt! Mỗi bữa đều ăn đủ hai chén cơm lớn."
Liên Hạo Đông nhìn những bản vẻ nằm chồng lên nhau hỏi: "Đây chính là bản vẻ mẫu chiến hạm số hiệu Đông Phương đúng không ạ?"
Vương Kỳ Thần mang kính lên lại rồi nói: "Đúng vậy, sắp tới sẽ được lắp ráp xong, muốn tới đó xem một chút hay không?"
Liên Hạo Đông gật đầu đáp: "Dĩ nhiên rồi."
"Đi thôi!"
Hai người liền đi tới tham quan khu chế tạo. Hàng mẫu này là mơ ước mấy đời nay của người lình Trung Quốc, nó là biểu tượng cho đất nước to lớn giàu mạnh, vì vậy mà Trung Quốc phải có chiến hạm hàng không của chính mình. Hàng mẫu số hiệu Đông Phương này đã được tiến cử từ năm 2002, trải qua mười năm cuối cùng cũng hoàn thành được nó, có thể nói giấc mộng có được chiến hạm của chúng ta trong nay mai đã thực hiện được rồi.
Vương Kỳ Thần dẫn Liên Hạo Đông lên trên boong thuyền kiên cố, chỉ vào đường băng có chiều dài 300m, rộng 70m nói: "Nơi này có thể chứa 12 chiếc máy bay chiến đấu, hơn hai mươi chiếc tàu ngầm lẫn máy bay trực thăng, có phải thấy rất rộng đúng không?"
Liên Hạo Đông phóng tầm mắt sâu xa nhìn về phía trước, quả thật rất bao la rộng lớn. Ở xa kia, hơn mấy chục chiếc xe trọng tải cỡ lớn đang bận rộn vận chuyển hàng hóa, chung quanh đều có kỹ sư công trình đang lắp ráp và thử vận hành, ai nấy cũng rất hăng hái nhiệt tình.
Vương Kỳ Thần chỉ vào hai vật gì đó có hình cung nói: "Đó là hai chiếc ra đa, một cái là ra đa báo động trước, cái còn lại là ra đa điều khiển thuốc pháo, vì vậy vừa có thể phối hợp kiểm tra đo lường sóng ngắn còn có thể kiểm tra đo lường sóng dài."
Liên Hạo Đông gật đầu tỏ ra đã hiểu.
Hai người bước lên chiếc xe chuyên dùng để vận chuyển, bước vào vị trí khoang thuyền đến phòng điều khiển. Căn phòng chỉ huy điều hành này còn lớn hơn gấp mấy lần so với căn phòng bình thường Liên Hạo Đông dùng để huấn luyện đám lính của mình. Vương Kỳ Thần giới thiệu sơ qua về các chức năng của nó, rất tâm đắc nói với Liên Hạo Đông: "Bao nhiêu tâm huyết của mấy đời người bây giờ sẽ giao lại hết cho các cậu rồi."
Liên Hạo Đông chỉ nói hai chữ: "Cám ơn!"
Người thầy đã chỉ dạy cho Liên Hạo Đông từ những bước đầu cũng chính là người cậu Vương Kỳ Thần này của anh. Nhớ ngày ấy, ba và anh cả suốt ngày bận rộn lênh đênh trên biển hiếm khi nào về nhà, còn mẹ anh thì thường theo đoàn đi tour khắp nơi, vì vậy Vương Kỳ Thần đã đảm nhiệm trọng trách trông coi hai đứa cháu của mình.
Vương Kỳ Thần đã không phụ sự nhờ cậy, đã nuôi dạy hai đứa cháu mình nên người. Có lẽ vì thế nên khi trưởng thành Liên Hạo Đông không hề có tính bay bướm như những anh chàng hào hoa khác mà đã trở thành một người quân nhân mẫu mực, toàn bộ những thứ này đều nhờ Vương Kỳ Thần ban tặng, Liên Hạo Đông bây giờ đã trở thành một trụ cột vững chắc.
‘Vú em’ Vương Kỳ Thần được tuyển dụng dẫn theo hai anh em vào quân đội sống cùng mình, hai anh em quậy quân khu không ngày nào được yên khiến những đứa trẻ cùng trang lứa đã rất nhiều lần kêu ca than phiền. Hồi còn bé Liên Hạo Thiên cũng rất nghịch ngợm, nhưng theo thời gian khôn lớn đã hiểu biết và đầm tính hơn nhiều, đến nỗi mặt mày suốt ngày kín bưng như khúc gỗ, vì lẽ đó làm cho rất nhiều các cô gái e ngại không dám đến gần, mà chuyện này cũng không hẳn là xấu vì nó đã giảm đi rất nhiều lời phải từ chối người khác.
Liên Hạo Đông hoàn toàn trái ngược với anh trai mình. Liên Hạo Thiên là người chính trực ngay thẳng. Còn anh chàng Liên Hạo Đông ấy à? Có thể nói anh ta là người có ‘tâm hồn’ không được trong sáng cho lắm. Nhìn bề ngoài cũng có vẻ chững chạc nghiêm túc đấy, nhưng thật ra bụng dạ lại lắm mưu mô khó lường, anh ta có thể cười đó nhưng rồi sẽ bán đứng bạn ngay sau đó mà bạn không hề hay biết. Cô gái nào thích anh ta e rằng cũng lắm gian truân vất vả rồi.
Anh chàng còn thường xuyên bắt nạt dọa dẫm những đứa bé ở quân khu khóc ầm lên. Cũng nhờ có Vương Kỳ Thần ra mặt giảng hòa nên mọi chuyện mới được giải quyết. Phải biết rằng, những năm 80 trẻ con ở đây ai cũng là cô chiêu cậu ấm cả, ai cũng như ai, những hộ gia đình kia yêu cầu phải cho con cháu người ta lời giải thích thỏa đáng mới chịu, macje kệ thân phận đối phương có là con ông cháu cha chức lớn cỡ nào.
Sau sự việc đó, hai anh em được Vương Kỳ Thần giảng dạy một phen: "Tụi cháu thích cậy mạnh, thích đánh nhau lắm đúng không? Nếu thật sự muốn cậy mạnh thì phải làm cho người ta tâm phục khẩu phục mình, đừng để người ta tìm đến nhà sinh sự, đó mới là bản lĩnh đàn ông!"
Từ đó về sau, hai anh em có đi đánh nhau không bao giờ nói tên của mình ra, hơn nữa còn tránh xa không để quân đội mang tai tiếng, từng thời vang danh có một không hai. Nhưng chờ tới khi anh trở thành vua của một vùng thì cũng chính là lúc cậu mình không còn bước chân vào nhà mình nữa, dĩ vãng khiến con người ta cảm thấy hoài niệm.
Sau khi đi tham quan xong Liên Hạo Đông đi tới phòng ngủ của Vương Kỳ Thần mở ra một cánh cửa ngầm, chọn ra một chai Ngũ Lương Dịch nói: "Tối nay hai cậu cháu mình lai rai nhé?"
"Được! Sao đây? Lại thèm rượu của cậu rồi à?"
Liên Hạo Đông đặt chai rượu xuống nói: "Bởi vì rượu của cậu đã hấp dẫn con tới đây, sẵn tiện nhâm nhi một chút thôi ạ." Từ khi còn bé Liên Hạo Đông đã sùng bái Vương Kỳ Thần như thần tượng rồi, bây giờ còn đối đãi với anh như một người bạn tâm giao. Hôm nay mục đích Liên Hạo Đông đến đây chính là thay mặt người lớn để giải tỏa khúc mắt ngày xưa, thật ra cháu bên ngoại cũng có thể làm làm một chiếc cầu nối tri âm.
Hai người đều còn độc thân, mà giữa độc thân và độc thân nói chuyện với nhau thì sẽ có không ít đề tài về phụ nữ. Kể từ khi chuyện tình cảm bị chôn vùi theo năm tháng tuổi thanh xuân, thời gian qua ngoại trừ làm việc và làm việc ra thì hầu như ông không màng đến chuyện gì khác nữa.
Liên Hạo Đông hỏi: "Cậu dự định cứ cả đời này như vậy sao?"
Vương Kỳ Thần uống cạn ly rượu, vành mắt ửng hồng nhìn đứa cháu trai mình nói: "Haizz, cậu năm nay đã 47 tuổi rồi, đã qua nửa đời người rồi, đã không còn tha thiết gì với những chuyện tình cảm nữa."
"Vậy cậu giải quyết chuyện sinh lý như thế nào?"
Vương Kỳ Thần đẩy mạnh đầu Liên Hạo Đông nói: "Thằng nhóc này, chuyện đáng xấu hổ vậy mà cũng có can đảm hỏi?"
Liên Hạo Đông cười khì một tiếng: "Có gì phải xấu hổ? Con với cậu đều là người độc thân, vấn đề cần giải quyết có khác gì nhau đâu."
Vương Kỳ Thần đứng dậy đi lấy năm cái ly tới rồi rót đầy rượu, sau đó nói với Liên Hạo Đông: "Uống hết cái này rồi cậu sẽ nói cho con biết cậu giải quyết bằng cách nào."
Liên Hạo Đông không nói hai lời, uống ừng ực hết từng ly một. Ly cuối cùng vừa hết anh cũng vội nói: "Con uống xong rồi."
Vương Kỳ Thần đốt một điếu thuốc rồi nói: "Chỉ một chữ thôi, chính là ‘Nhịn’!"
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
32 chương
42 chương
10 chương
54 chương
48 chương