Sắc màu hoàng hôn
Chương 7
Những ngày tiếp theo đúng là nỗi kinh hoàng.
Dọc khu vực Shoals, bao gồm Tuscumbia, Muscle Shoals, Sheffield, và Florence, bốn tỉnh gặp nhau nơi Hạt Colbert và Lauderdale gặp nhau ở sông Tennessee, đều đồn đãi về vụ giết người đẫm máu của một thành viên thuộc một gia đình VIP trong Hạt Colbert và cuộc điều tra tiếp theo về việc người chồng bị nghi là hung thủ. Webb rất nổi tiếng, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn được như danh tiếng của Marshall Davenport, và dĩ nhiên mọi người đều biết Jessie, một ngôi sao của giới thượng lưu ở địa phương. Những lời bàn tán nhanh chóng lan nhanh. Webb đã không bị bắt giữ, và cảnh sát trưởng Watts đã nói rằng anh đã được chất vấn và được thả về, nhưng đối với mọi người chuyện đó cũng có nghĩa là anh đã làm điều đó.
Tại sao à, hãy nhìn cách gia đình của anh đối xử với anh thì biết, những tiếng rỉ tai nhau vang khắp nơi. Lucinda khóc mỗi khi bà nhìn thấy anh, và bà vẫn còn chưa thể nói chuyện với anh. Gloria và Harlan Ames đều tin rằng Webb đã giết chết Jessie, và cho dù họ chẳng nói gì một cách công khai, nhưng họ đã đưa ra những lời bình luận với những người bạn thân của mình, kiểu như "đây là chuyện chỉ riêng hai ta biết mà thôi." Những người có đạo đức hơn thì không bằng lòng khi những lời tán dóc lan tràn, nhưng cũng đã không ngăn nó phát triển như sắn dây.
Hai người con của Gloria và Harlan, Baron và Lanette, giữ gia đình của họ tránh xa Webb hết mức có thể.
Chỉ có mẹ của Webb, Yvonne, và cô Sandra của anh là có vẻ tin vào sự vô tội của anh, nhưng dĩ nhiên là họ sẽ tin. Anh luôn là đứa cháu yêu quí của Sandra, trong khi trên thực tế bà lờ hết những đứa cháu của Gloria. Quan hệ trong gia đình rõ ràng đã bị rạn nứt. Và về phần Roanna, người đã khám phá ra tử thi, cô được cho là đang đau khổ vì cú sốc và đã khép kín mình. Cô luôn giống một con chó con luẩn quẩn quanh gót chân của Webb, nhưng ngay cả cô cũng không muốn lại gần anh. Có lời đồn là họ đã không nói chuyện với nhau kể từ khi Jessie bị giết chết.
Những lời đồn tai hại về việc Jessie đã bị đánh đập man rợ trước khi cô bị giết lan tràn khắp nơi; có người nói cô bị phân thây. Họ nói rằng Webb đã bị bắt ngay tại trận với Roanna, người chị họ nhỏ tuổi hơn, nhưng những người nhẹ dạ dừng lại ở việc thật sự tin vào điều đó. Có lẽ anh ta đã bị bắt quả tang, nhưng với Roanna ư? Tại sao à, cô ta gầy như đường rày xe lửa, không hấp dẫn, và không biết làm thế nào để quyến rũ một người đàn ông.
Dù sao chăng nữa, rõ ràng là Webb đã bị bắt gặp tại trận với ai đó, và lời đồn trở nên sốt dẻo về người phụ nữ không rõ lai lịch đó
Cuộc khám nghiệm tử thi của Jessie đã được hoàn tất, nhưng kết quả đã không được công bố vì vụ án còn đang ở trong quá trình điều tra. Tang lễ đã được sắp đặt xong, và có rất nhiều người đến dự tang lễ đến nỗi nhà thờ không thể chứa hết. Ngay cả những người thậm chí không quen biết cô cũng đến dự vì tò mò. Webb đứng tách biệt một mình, bị bao bọc bởi những người khác di chuyển xung quanh nhưng không bao giờ chạm vào anh. Chỉ có vị mục sư nói lời chia buồn của ông với anh và không một người nào khác làm thế.
Mọi chuyện ở nghĩa trang cũng diễn ra tương tự. Lucinda đau đớn, khóc ngất khi bà nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài phủ đầy hoa, được đặt trên những thanh đồng trên ngôi mộ đang mở. Đó là một ngày hè nóng bức không có mây che, và ánh nắng làm mọi người mướt mồ hôi. Khăn tay và những mảnh giấy linh tinh được dùng để quạt những khuôn mặt đẫm mồ hôi.
Webb ngồi ở cuối hàng đầu của dãy ghế xếp đã được đặt bên dưới túp lều cho thân nhân của người quá cố. Yvonne ngồi cạnh anh, nắm tay anh, và Sandra ngồi cạnh bà. Những thành viên còn lại trong gia đình ngồi vào những chiếc ghế khác, mặc dù chẳng ai có vẻ muốn ngồi ngay sau lưng anh. Cuối cùng Roanna ngồi vào cái ghế đó, thân hình mỏng manh yếu ớt thậm chí càng mỏng manh hơn trong vài ngày kể từ lúc Jessie bị mưu sát. Lần này, cô đã không vấp ngã hay đánh rơi bất cứ thứ gì. Khuôn mặt của cô trắng bệch và lạnh nhạt. Mái tóc màu hạt dẻ của cô thường ngày rối tung giờ đã được vén gọn lại và được buộc lại bằng một cái nơ đen. Cô đã luôn chuyển động không ngừng, như thể cô có quá nhiều năng lượng để kềm chế, nhưng bây giờ cô ngồi im một cách kỳ lạ. Vài người liếc nhìn cô tò mò, như thể không chắc chắn lắm đó là cô. Những đường nét thô, rất không phù hợp với khuôn mặt của cô, bằng cách nào đó nhìn lại phù hợp hơn với vẻ mặt nghiêm túc của cô bây giờ. Cô vẫn không xinh đẹp, nhưng có cái gì đó ...
Lời cầu nguyện đã được đọc, và những người đưa tang tránh xa ngôi mộ để quan tài có thể được hạ thấp hơn và ngôi mộ được lấp đất. Không ai thực sự rời khỏi nghĩa trang, trừ vài người có chuyện khác cần làm và không thể chờ đợi lâu hơn để xem chuyện gì đó xảy ra. Những người khác thì nán lại, nắm tay Lucinda, hôn má bà. Không ai đến gần Webb. Anh đứng một mình, cũng như anh đã làm ở nhà an táng rồi đến nhà thờ, vẻ mặt của anh cay đắng và khép kín.
Roanna chịu đựng nó lâu hết mức có thể. Cô đã tránh anh, biết rằng anh rất ghét, nhưng cách mọi người đang đối xử với anh lại làm tim cô rỉ máu. Cô đến bên cạnh anh và luồn tay vào tay anh, những ngón tay lạnh lẽo, mỏng manh yếu ớt bám vào những ngón tay cứng cáp, mạnh mẽ ấm áp của anh. Anh nhìn xuống cô, đôi mắt xanh của anh lạnh như băng.
"Em xin lỗi," cô thì thầm, những lời nói của cô chỉ có anh mới có thể nghe được. Cô nhận thức sâu sắc về tất cả những ánh mắt đang dán chặt vào họ, phỏng đoán cử chỉ của cô. "Tất cả đều là lỗi của em khiến mọi người mới đối xử với anh như thế này." Nước mắt dâng lên trong mắt cô, làm mờ nét mặt của anh khi cô ngước nhìn anh. "Em chỉ muốn anh biết rằng em đã không ... em đã không cố tình làm chuyện đó. Em không biết Jessie đang xuống dưới lầu. Em đã không nói chuyện với chị ấy kể từ bữa ăn trưa hôm đó."
Có cái gì đó chập chờn trong mắt anh, và anh hít một hơi thở dài, kềm chế. "Nó không quan trọng," anh nói, và nhẹ nhàng nhưng chắc chắn rút tay khỏi tay cô.
Sự cự tuyệt của anh giống như một cái tát mạnh vào Roanna. Cô chới với dưới tác động của nó, vẻ mặt của cô lộ vẻ tuyệt vọng. Webb lầm bầm chửi thề và miễn cưỡng đưa tay lên để giữ cô đứng vững, nhưng Roanna lùi bước. "Em hiểu rồi," cô nói, vẫn thì thầm. "Em sẽ không làm phiền anh nữa." Sau đó cô dần lẩn đi, hư ảo như một thây ma mặc quần áo đen.
Không biết bằng cách nào đó cô đã kiểm sóat được mình. Giờ thì dễ dàng hơn, như thể có một lớp băng bao bọc cô làm cho mọi thứ không tràn ra ngoài. Sự cự tuyệt của Webb đã gần như phá vỡ lớp băng, nhưng sau cú đánh ban đầu, lớp băng càng dày hơn, thậm chí càng vững chắc hơn. Ánh nắng nóng bức rọi xuống người cô, nhưng Roanna tự hỏi liệu cô có bao giờ được ấm áp lại.
Cô hầu như không ngủ từ cái đêm cô phát hiện ra thi thể của Jessie. Mỗi lần cô nhắm mắt lại, hình ảnh đẫm máu đó lại hiện lên, cứ như nó được vẽ bên trong mí mắt, nơi cô không thể trốn khỏi nó. Tội lỗi và sự đau khổ làm cô không ăn uống gì được, và cô càng sụt ký hơn. Gia đình đã tử tế hơn với cô, có lẽ vì họ cảm thấy có lỗi trong cách họ đã đối xử với cô ngay sau khi khi cô phát hiện thi thể của Jessie, khi họ nghĩ Roanna đã giết cô ấy, nhưng điều đó chẳng quan trọng. Nó đã đến quá muộn. Roanna cảm thấy rất dè dặt trước họ, trước mọi thứ, đôi khi nó như thể cô thậm chí không phải ở đó.
Sau khi ngôi mộ đã được lấp đất và vô số hoa đã được đặt trên mặt đất, mọi người trong gia đình và khá nhiều người khác quay trở lại Davencourt. Tầng trên đã bị phong tỏa hết hai ngày, sau đó cảnh sát trưởng Watts chỉ phong tỏa hiện trường và để cho mọi người sử phần còn lại của tầng nhà, cho dù là ban đầu mọi người đều cảm thấy kỳ lạ. Tuy nhiên, chỉ có Baron và gia đình anh đang ở lại nhà, vì những người thân khác sống gần đó. Webb đã không ngủ ở Davencourt kể từ án mạng của Jessie. Ban ngày anh ở đó, nhưng tối anh đến khách sạn. Gloria nói rằng bà cảm thấy nhẹ nhõm, vì bà sẽ không cảm thấy an toàn với anh ở nhà buổi đêm, và Roanna muốn tát cho bà một cái. Chỉ vì không muốn làm cho bà nội thêm căng thẳng hơn nên cô đã kềm chế lại.
Tansy đã chuẩn bị rất nhiều thức ăn cho mọi người và rất mừng là có cớ để làm cho mình bận rộn. Mọi người ra vào phòng ăn nơi bữa tiệc đứng được dọn ra, múc đầy đĩa và quay lại tụ tập thành những nhóm nhỏ để họ có thể thầm thì thảo luận.
Webb tự nhốt mình trong phòng sách. Roanna xuống chuồng ngựa và đứng ở hàng rào, tìm sự an ủi trong việc nhìn những con ngựa ăn cỏ. Buckley thấy cô và chạy đến gần, thò đầu qua hàng rào để cô vuốt ve nó. Roanna đã không cưỡi ngựa kể từ khi Jessie bị giết; thực ra, đây là chuyến viếng thăm đầu tiên của cô đến chuồng ngựa. Cô gãi sau tai của Buckley và thì thầm dỗ dành nó, nhưng tâm trí của cô không đặt ở những gì cô đang nói, nó chỉ là một âm thanh máy móc. Tuy nhiên, nó dường như không quan tâm; mắt nó lim dim thích thú, và thở phì phò.
"Nó nhớ cô đấy," Loyal nói bước đến gần sau lưng cô. Ông đã thay bộ đồ mà ông đã mặc đến dự tang lễ và bây giờ đang mặc một bộ kaki và mang giày ống quen thuộc.
"Cháu cũng nhớ nó."
Loyal chống cánh tay trên chấn song trên cùng và quan sát vương quốc của ông, ánh mắt ông ấm áp khi ông nhìn những con vật xinh đẹp, khỏe mạnh. "Cô nhìn không được tốt lắm," ông nói thẳng. "Cô cần chăm sóc bản thân tốt hơn. Những con ngựa cần có cô."
"Nó là một thời gian tồi tệ," cô trả lời, giọng cô không có sức sống.
"Chắc chắn rồi," ông đồng ý. "Nó dường như vẫn không phải là thực. Và thật xấu hổ làm sao cho những kẻ đang đối xử với cậu Webb như thế. Tại sao à, cậu ấy không thể giết chết cô Jessie hơn tôi. Bất cứ ai biết chút gì về cậu ấy sẽ biết thế." Loyal đã bị chất vấn về đêm xảy ra án mạng. Ông đã nghe thấy tiếng xe Webb rời khỏi và đồng ý với tất cả những người khác về thời gian là từ tám đến tám giờ rưỡi, nhưng đã không nghe bất cứ tiếng xe nào sau đó cho đến khi cảnh sát trưởng được gọi đến và những chiếc xe của các viên chức trong hạt đến hiện trường. Ông đã bị đánh thức từ giấc ngủ ngon bởi tiếng thét của Roanna, một âm thanh vẫn còn làm cho ông cau mày khi ông nhớ đến.
"Mọi người chỉ nhìn thấy những gì họ muốn nhìn thấy," Roanna nói. "Ông dượng Harlan chỉ thích nghe giọng nói của chính mình, và bà dì Gloria là kẻ ngớ ngẩn."
"Cô cho là bây giờ chuyện gì sẽ xảy ra? Ý tôi là với họ sống ở đây."
"Cháu không biết."
"Bà Lucinda thế nào rồi ?"
Roanna lắc đầu. "Bác sĩ Graves đang cho bà uống thuốc an thần nhẹ. Bà rất yêu Jessie. Bà vẫn khóc mãi." Lucinda đã bị khủng hoảng bởi cái chết của Jessie, như thể chuyện này là một cú đánh quá lớn thậm chí đối với một người với bản chất cứng cỏi như bà. Bà đã đặt tất cả hi vọng cho tương lai của bà vào Webb và Jessie, và bây giờ trông như thể kế hoạch của bà đã bị tiêu hủy, với Jessie đã chết và Webb bị tình nghi là hung thủ sát hại cô ấy. Roanna cứ trông chờ bà nội lại gần Webb và ôm choàng lấy anh, nói với anh rằng bà tin anh. Nhưng vì lý do nào đó, dù là bà đã quá tê liệt với nỗi đau mất mát hoặc có lẽ vì bà nghĩ Webb có thể đã giết chết Jessie, chuyện đó đã không xảy ra. Bà nội không thể nhìn thấy Webb cần bà đến mức nào sao? Hay là bà nội đang đắm chìm trong nỗi đau đến nỗi bà không thể nhìn thấy điều đó?
Roanna chẳng cảm thấy gì ngoài sự kinh hoàng cho những ngày sắp tới.
"Chúng tôi đã có kết quả khám nghiệm tử thi," Booley nói với Webb một ngày sau tang lễ. Họ đang ở văn phòng của Booley. Webb cảm thấy như thể anh đã dành nhiều thời gian ở đó kể từ cái chết của Jessie hơn bất cứ một nơi nào khác.
Cú sốc ban đầu đã đi qua, nhưng sự đau buồn và giận dữ vẫn còn sôi sục trong lòng, càng mạnh hơn vì bị dồn nén lại. Anh không dám đánh mất sự kiềm chế của mình, nếu không sự tức giận của anh sẽ trút lên đầu mọi người : bạn bè của anh đã tránh xa anh như thể anh bị bệnh phong; những đối tác kinh doanh của anh, vài người trong số đó đã có vẻ thầm khoái trá với những rắc rối của anh, những tên khốn; và quan trọng nhất là tất cả những người thân của anh, tất cả rõ ràng nghĩ anh là kẻ giết người. Chỉ có Roanna đã tiếp cận anh và đã nói xin lỗi. Bởi vì cô đã vô tình giết chết Jessie, và sợ không dám nói thế chăng? Anh không thể biết chắc, bất kể anh nghi ngờ điều gì. Chuyện anh biết chắc là cô cũng đã tránh anh, Roanna luôn cố gắng hết sức để theo sát anh, và cô chắc chắn cảm thấy tội lỗi vì chuyện đó.
Anh không thể thôi lo lắng về cô. Anh có thể nói rằng cô đã không ăn, và cô đang xanh xao đến mức báo động. Cô cũng đã thay đổi bằng cách tinh tế hơn, cách mà anh không thể phân tích vì anh vẫn còn rất giận dữ đến nỗi không thể tập trung vào những sự khác biệt nhỏ.
"Cậu có biết là Jessie đã có thai không? " Booley hỏi.
Nếu anh không phải là đang ngồi, chân của Webb sẽ quỵ xuống. Anh sửng sốt nhìn chằm chằm vào Booley.
"Tôi đoán là không," Booley nói. Chết tiệt, vụ án này có nhiều gút mắc nhỏ như một mê cung. Webb vẫn còn là kẻ tình nghi số một, điều mà không cần phải nói nhiều, nhưng bằng chứng không có ở đó. Không có nhiều bằng chứng, chấm hết; không có nhân chứng và không có động cơ. Ông thậm chí còn không thể kết án một con muỗi nhỏ dựa vào bằng chứng ông có. Chứng cớ ngoại phạm của Webb đã được kiểm tra, lời khai của Roanna đã được thành lập là Jessie còn sống khi Webb rời khỏi nhà, vì thế họ không có gì ngoài một xác chết. Mà lại là một xác chết có thai.
"Theo bản báo cáo cô ấy đã có thai được khoảng bảy tuần. Cô ấy có nôn mửa hay bất cứ thứ gì không? "
Webb lắc đầu. Môi của anh cảm thấy tê cứng. Bảy tuần. Đứa bé không phải là của anh. Jessie đã không chung thủy với anh. Anh nuốt cục nghẹn trong họng, cố xem xét ý nghĩa của điều này. Anh đã không nhìn thấy dấu hiệu ngoại tình của cô, và không có một lời đồn đãi nào về nó, trong một thị trấn nhỏ, sẽ có lời đồn đãi, và cuộc điều tra của Booley lẽ ra sẽ phát hiện được điều gì đó. Nếu anh bảo Booley đứa bé không phải là của anh, thí nó sẽ được xem là một động cơ đáng tin cậy để cho anh giết cô. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu gã tình nhân của cô đã giết cô? Thậm chí không thể đoán được người đó có thể là ai, không thể nào khám phá ra, thậm chí giả sử Booley chịu nghe anh.
Anh giữ im lặng khi anh nghĩ Roanna có thể đã giết Jessie, và bây giờ anh thấy mình lại bị ép vào vị trí tương tự. Vì lý do nào đó, vì anh không thể hủy diệt Ro hay vì sự vách trần về đứa con của Jessie không phải là của anh và càng làm cho anh bị nghi ngờ nhiều hơn, kẻ giết chết vợ anh sẽ không bị trừng phạt. Sự giận dữ lại dâng trào một cách bất lực, ăn sống anh như acid; giận dữ với Jessie, với Roanna, với mọi người, và trên hết là với bản thân.
"Nếu cô ấy biết," cuối cùng anh nói, giọng anh khàn đục, "thì cô ấy đã không nói với tôi."
"Hừm, vài phụ nữ thì biết ngay, và một số người thì không biết. Vợ tôi đã không bị mất chu kỳ kinh nguyệt nào trong bốn tháng với đứa con đầu lòng của chúng tôi; chúng tôi không biết tại sao cô ấy lại cứ ói mửa. Không biết tại sao họ gọi nó là ốm nghén (morning sickness - nghĩa đen: ốm buổi sáng), vì Bethalyn ói mửa cả ngày lẫn đêm. Chúng tôi không bao giờ biết chuyện gì sẽ châm ngòi. Nhưng bây giờ, với những đứa con khác, bà ấy biết khá sớm. Tôi đoán là bà ấy đã học được cách phát hiện ra nó. Dù sao chăng nữa, tôi xin lỗi về chuyện này nhé, Webb. Về chuyện đứa bé và tất cả. Và, ừm, chúng tôi sẽ để mở vụ án này, nhưng thật lòng chúng tôi không có gì để tiếp tục cả."
Webb ngồi một lát, nhìn chằm chằm vào đốt trắng của khớp ngón tay khi anh nắm chặt tay ghế. "Chuyện này có nghĩa là ông sẽ không điều tra tôi nữa à? "
"Tôi nghĩ vậy."
"Tôi có thể rời khỏi thị trấn rồi chứ ?"
"Không thể ngăn cản cậu."
Webb đứng lên. Anh vẫn còn nhợt nhạt. Anh dừng lại ở trước cửa và ngoái lại nhìn Booley. "Tôi không giết cô ấy," anh nói.
Booley thở dài. "Đó là một khả năng. Tôi phải kiểm tra nó."
"Tôi biết."
"Tôi ước gì tôi có thể tìm được kẻ giết người cho cậu, nhưng nó có vẻ là không có hy vọng."
"Tôi biết," Webb lại nói và lặng lẽ đóng cửa lại đằng sau anh.
Một lúc nào đó trên đoạn đường ngắn lái xe về khách sạn, anh đã đưa ra một quyết định.
Anh thu xếp quần áo, trả phòng, và lái xe quay về Davencourt. Ánh mắt của anh cay đắng khi anh quan sát ngôi nhà cổ đồ sộ, mái vòm như một vương miệng duyên dáng và hai mái sang trọng của nó mở rộng, như những cánh tay chào đón. Anh đã yêu nơi này, một hoàng tử trong vương quốc riêng của mình, biết rằng một lúc nào đó tất cả sẽ thuộc về anh. Anh đã sẵn sàng làm việc cật lực vì vương quốc của anh. Anh đã cưới cô công chúa được định sẵn. Quỷ quái, anh còn hơn là sẵn sàng kết hôn với cô. Jessie đã là của anh cách đây đã lâu vào ngày họ ngồi trên xích đu dưới cây sồi già và đánh trận chiến đầu tiên của họ giành quyền thống trị.
Anh đã kết hôn với cô chỉ vì cái tôi, quyết tâm để cho cô thấy cô không thể chơi những trò chơi nhỏ của cô với anh chăng? Nếu anh trung thực, thì là đúng, đó là một phần của lý do. Nhưng một phần khác là tình yêu, một tình yêu lạ kỳ kết hợp bởi sự chia sẻ của tuổi ấu thơ, sự chia sẻ vai trò trong đời sống, và sự hấp dẫn tình dục đã tồn tại giữa họ từ tuổi dậy thì. Nhưng đó không phải là một cơ sở vững mạnh cho hôn nhân, bây giờ thì anh biết. Tình dục đã bị nhàm chán quá nhanh, và sự gắn bó lúc xưa của họ đã không đủ mạnh để gắn kết họ với nhau sau khi sự thu hút đã bị phai tàn.
Jessie đã ngủ với người đàn ông khác. Nhiều người đàn ông, cho tất cả những gì mà anh biết. Biết rõ Jessie như anh đã biết, anh nhận ra cô có lẽ đã làm chuyện đó để phục thù, vì anh không quỵ lụy cho mỗi sự bốc đồng của cô. Cô đã có khả năng làm bất cứ điều gì khi bị cản trở, nhưng dù sao thì anh đã chưa bao giờ ngờ là cô không chung thủy với anh. Danh tiếng của cô trong hạt Tuscumbia và hạt Colbert quá quan trọng với cô, và đây không phải là một thành phố lớn để những cặp tình nhân đến và đi và không ai quan tâm nhiều đến nó. Đây là miền nam, và vẫn còn rất cổ xưa, nơi vẻ ngoài và cách xử sự cầu kỳ thống trị, ít nhất là trong tầng lớp trung và thượng lưu của xã hội.
Nhưng cô không chỉ đã ngủ với người khác, cô đã không quan tâm đến biện pháp tránh thai. Một lần nữa, để phục thù chăng? Cô đã nghĩ sẽ là một lời đùa ngon lành trên người anh khi mang đến cho anh một đứa con không phải là của anh chăng?
Trong một tuần lễ khỉ gió ngắn ngủi thôi, vợ anh đã bị giết, toàn bộ cuộc sống và thanh danh của anh bị tiêu hủy, và gia đình anh đã quay lưng với anh. Anh đã từ một hoàng tử trở thành một người hạ đẳng.
Anh chán ngấy mọi chuyện. Quả bom của Booley hôm nay đúng là giọt nước làm tràn ly. Anh đã làm việc trối chết trong nhiều năm để giữ gia đình theo cách mà họ đã trở nên quen thuộc, nghĩa là bao bọc trong sự xa hoa, hy sinh cuộc sống và bất cứ cơ hội nào anh có thể có một cuộc hôn nhân thực sự với Jessie. Nhưng khi anh cần gia đình đứng cùng chiến tuyến với anh, hỗ trợ anh, họ đã không có ở đó. Lucinda đã không buộc tội anh nhưng bà cũng không hậu thuẫn anh, và anh đã chán làm theo sự điều khiển của bà. Về phần Gloria và Harlan và đám người của họ, quỉ tha ma bắt họ đi. Chỉ có Mẹ và cô Sandra đã tin anh.
Roanna. Thế còn cô thì sao? Cô đã biến toàn bộ cơn ác mộng này thành hành động, tấn công Jessie mà không nghĩ đến cô sẽ mang đến sự thiệt hại nào cho anh chăng? Không biết vì sao, sự phản bội của Roanna cay đắng hơn những người khác. Anh đã quen với sự kính mến của cô, với sự bầu bạn thân thiết mà anh đã có với cô. Bản tính quái gỡ và cái lưỡi ương ngạnh của cô đã làm anh thấy thích thú, làm anh cười thậm chí khi anh đã mệt mỏi muốn chết đến nỗi anh sắp sửa té dập mặt. Cô quả đúng là một con tiểu quỷ.
Ở đám tang, cô đã nói cô không cố tình thiết lập cảnh trong nhà bếp, nhưng tội lỗi và đau khổ hiện lên khắp nơi trên khuôn mặt gầy đó. Có lẽ cô đã làm, có lẽ là không. Nhưng cô cũng đã tránh né anh, khi anh đã không từ một việc gì để có được sự an ủi. Booley không coi Roanna là người bị tình nghi trong cái chết của Jessie, nhưng Webb không thể quên vẻ ngoài căm ghét mà anh nhìn thấy trong mắt Roanna, hay việc cô có cơ hội để làm chuyện đó. Mọi người trong nhà đều có cơ hội để làm chuyện đó, nhưng Roanna là người duy nhất căm ghét Jessie.
Anh tuyệt nhiên không thể biết. Anh đã nín miệng để bảo vệ cô mặc dù cô đã không hỗ trợ anh. Anh đã nín miệng về đứa con của Jessie không phải là của anh, để cho kẻ sát nhân có thể được tự do ngoài vòng phát luật, vì chính anh sẽ là người có khả năng bị nghi ngờ hơn. Anh đã quá chán bị mắc kẹt ở giữa.
Quỉ tha ma bắt tất cả bọn họ đi.
Anh dừng xe lại trên đường lái xe vào nhà và nhìn chằm chằm vào ngôi nhà. Davencourt. Nó là hiện thân cho tham vọng của anh, một ký hiệu trong đời anh, trái tim của gia tộc Davenport. Nó có đặc trưng riêng của nó, một ngôi nhà cổ đã che chở mấy thế hệ của Davenports trong đôi cánh xinh đẹp của mình. Bất cứ khi nào anh vắng mặt trong chuyến đi công tác và nghĩ về Davencourt, trong trí tưởng tượng của mình, anh luôn thấy nó được bao bọc bởi những bông hoa. Vào mùa xuân, bụi cây đỗ quyên rực màu. Vào mùa hè, hoa hồng và hoa cúc tây đua nhau nở. Vào mùa thu có hoa cúc, và vào mùa đông có những bụi hoa trà hồng và trắng. Davencourt lúc nào cũng có hoa nở rộ. Anh sẽ yêu nó với sự đam mê mà anh chưa bao giờ cảm thấy đối với Jessie. Anh không thể trút hoàn toàn trách nhiệm về chuyện này lên những người khác, vì anh cũng có tội, vì một cuộc hôn nhân đầy đầy tính toán với những tài sản được hưởng hơn là vì người phụ nữ.
Davencourt cũng chết tiệt nốt.
Anh đỗ xe ở đường đi bộ và vào từ cửa trước. Cuộc đàm thoại trong phòng khách đột ngột ngưng bặt, như nó thường xảy ra trong tuần qua. Anh thậm chí cũng không liếc nhìn vào phòng khi anh sải chân vào phòng sách và ngồi vào sau bàn.
Anh làm việc mấy giờ liền, hoàn thành công việc văn thư, phác thảo các văn kiện để chuyển quyền kiểm soát tất cả các doanh nghiệp của Davenport vào tay Lucinda. Khi anh làm xong, anh đứng dậy và rời khỏi nhà, và lái xe rời khỏi mà không ngoái nhìn lại.
Truyện khác cùng thể loại
172 chương
17 chương
190 chương
72 chương
27 chương
77 chương