"Ta nghĩ chúng ta sẽ có bữa tiệc chúc mừng Webb về nhà," Lucinda lơ đãng nói vào ngày hôm sau, gõ gõ móng tay vào răng bà. "Sẽ không ai dám không nhận lời mời, bởi vì ta sẽ biết rõ người đó là ai. Đó là cách buộc họ phải lịch sự với nó, và cũng sẽ hoàn thành cuộc gặp gỡ không thoải mái đầu tiên." Có những lúc khi Roanna buộc phải nhớ rằng, cho dù Lucinda đã được gả vào gia tộc Davenport hơn sáu mươi năm trước và trong tâm trí của cô bà đã trở thành một người nhà Davenport thực thụ, nhưng nếu ai đó cào nhẹ bề mặt thì họ sẽ thấy một người nhà Tallant. Người nhà Tallants không có gì ngoài sự cứng cỏi mạnh mẽ và táo bạo. Họ có thể không phải luôn đúng, nhưng điều đó cũng không quan trọng. Đặt họ trên đường và chỉ cho họ một mục tiêu, họ sẽ đạp qua mọi chướng ngại vật trên lối đi của mình. Mục tiêu của Lucinda là lấy lại chỗ đứng cho Webb trong hạt, và bà không ngại khi phải vặn tay để đạt được mục tiêu. Nằm trong cái vòng tròn thế lực trong Sân Chơi của Thành Phố không nhất thiết tùy thuộc vào việc có bao nhiêu tiền, cho dù rằng nó sẽ giúp. Một số gia đình không giàu có cũng được chấp nhận vào giai cấp xã hội chọn lọc đó, nhờ có tổ tiên đã từng chiến đấu trong chiến tranh, và không phải là trong hai cuộc Chiến Tranh Thế Giới. Lớp trẻ gọi nó là cuộc Nội Chiến, nhưng giới thượng lưu thì gọi nó Cuộc Chiến Xâm Lược Miền Bắc, và hầu hết những kẻ thượng lưu nhất sẽ tế nhị nói về nó như là Một Sự Hiểu Lầm Lúc Trước. Hiệp hội doanh nghiệp sẽ ngay lập tức nhìn thấy gia tộc Davenport muốn gì và sẽ đối xử với Webb như thể không có chuyện gì từng xảy ra. Suy cho cùng, anh chưa bao giờ bị bắt giữ, vậy thì tại sao cái chết của vợ anh lại được phép lại trở thành điểm chết của anh chứ ? Tuy nhiên, những người chủ trì những buổi họp mặt giao tiếp lại tuân theo một tiêu chuẩn chặt chẽ. Webb sẽ thấy mình không được mời đến dự những bữa ăn tối và những buổi tiệc mà có nhiều chuyện kinh doanh được bàn đến, sẽ là sự bất lợi đối với gia tộc Davenport. Lucinda quan tâm đến tiền bạc, nhưng bà lại quan tâm đến Webb hơn, và bà đã quyết định rằng anh sẽ không bị xa lánh. Bà sẽ mời mọi người đến nhà bà, và họ sẽ đến vì họ là bạn bà. Bà đang bị bệnh nặng, và nó có thể là bữa tiệc cuối cùng mà bà có thể tổ chức. Lucinda đã sử dụng cái chết đang đến gần của bà như một cái cớ để buộc người khác làm theo ý mình. Bạn bè của bà có thể không thích, nhưng họ sẽ đến. Họ cũng sẽ lịch sự với Webb dưới mái nhà của anh; cho dù bây giờ nó vẫn còn là mái nhà của Lucinda, mọi người đều cho rằng Webb đã về nhà để tiếp quản di sản của anh, điều mà anh thực sự đã làm, vì thế chẳng bao lâu nữa nó sẽ thuộc về anh. Và vì chấp nhận sự tiếp đón của anh, họ sẽ buộc phải mở rộng cánh tay của họ cho anh. Một khi chuyện đó xảy ra, họ sẽ giả vờ là họ chưa bao giờ có bất cứ nghi ngờ gì về anh, và anh sẽ được hoan nghênh khắp nơi. Rốt cuộc, họ hầu như không thể nói xấu người đã mời họ vào nhà. Nó là không thể. "Chị điên rồi sao? " Gloria yêu cầu. "Sẽ không có ai đến dự. Chúng ta sẽ bị mất mặt." "Đừng ngớ ngẩn như thế. Dĩ nhiên là mọi người sẽ đến, họ sẽ không dám không đến. Cuộc gặp với ông Whitten ngày hôm qua đã diễn ra rất tốt đẹp , đúng không, Roanna? " "Ông Whitten sống ở Huntsville," Gloria trả lời, giải thoát Roanna khỏi nhu cầu trả lời. "Ông ta thì biết cái gì chứ? " "Ông ta biết chuyện gì đã xảy ra, nó hiện rõ trên khuôn mặt của ông ta. Nhưng vì là một người thông minh, ông ta đã quyết định là nếu chúng ta tin Webb, thì những lời buộc tội khủng khiếp không thể là thật. Mà chúng rõ ràng là không thật," Lucinda nói một cách kiên quyết. "Cháu đồng ý với mẹ," Lanette nói. "Hãy nghĩ đến nỗi hổ thẹn." "Cháu lúc nào chả đồng ý với cô ta," Lucinda trả lời, mắt bà ánh lên vẻ thách thức. Bà đã quyết định và sẽ không bị chi phối khỏi nó. "Nếu cháu có bao giờ bất đồng với cô ta, thì ý kiến của cháu sẽ có trọng lượng hơn, cháu yêu của ta. Bây giờ, nếu Roanna nói cho ta biết là bữa tiệc của ta là một ý tưởng tồi, ta sẽ có khả năng nghe theo hơn." Gloria khịt mũi. "Như thể Roanna có bao giờ không đồng ý với chị vậy." "Hừm, nó luôn bất đồng đấy, rất thường xuyên. Chúng tôi ít khi đồng ý với nhau về mọi chi tiết trong một quyết định kinh doanh. Nó làm tôi thấy đau khi thừa nhận là nó luôn đúng." Đó có lẽ không phải là một lời nói dối trơ trẽn, Roanna nghĩ, nhưng nó cũng không đúng chính xác với sự thật. Cô không bao giờ tranh cãi với Lucinda; cô đôi khi nhìn thấy sự việc theo một cách khác, nhưng cô chỉ nói lên suy nghĩ của mình và Lucinda sẽ đưa ra quyết định sau cùng. Điều đó khác xa với sự bất đồng. Ba người họ cùng quay về phía cô, Lucinda lộ vẻ chiến thắng, Gloria và Lanette bực tức khi ý kiến của cô được coi trọng hơn của họ. "Cháu nghĩ nên để cho Webb quyết định," cô nói lặng lẽ. "Chính anh ấy là người sẽ được giới thiệu." Lucinda cằn nhằn. "Đúng. Nếu nó không bằng lòng, thì chẳng có ích gì khi thậm chí nói về điều đó. Sao cháu không đi hỏi nó đi, cháu yêu. Có lẽ cháu có thể thu hút sự chú ý của nó khỏi cái máy tính trong năm phút." Họ đã nghỉ trưa và đã ăn xong nhưng bây giờ đang nấn ná lại bên ly trà đá. Webb đã yêu cầu vài cái bánh xăng uých và cà phê trong khi anh tiếp tục làm việc. Anh đã ở trong phòng làm việc cho đến mười một giờ khuya tối qua và đã dậy lúc 6 giờ để tiếp tục làm việc. Roanna biết vì cô đã thức giấc cả hai lần, lặng lẽ cuộn người trong cái ghế lớn của cô và đếm ngược giờ. Nó đã là một đêm rất tồi tệ; cô đã không ngủ được chút nào và bây giờ cô vô cùng mệt mỏi, cô sợ cô sẽ bắt đầu ngủ say khi cô đi ngủ. Đó là khi rất có khả năng là cô sẽ thức dậy ở một nơi khác trong nhà và không nhớ là cô đã đến đó như thế nào. Chính sự có mặt của Webb đã quấy rối cô đến mức cô thậm chí không thể có một giấc ngủ ngắn. Cả cô và Lucinda đã cùng làm việc với anh tối qua, xem qua những bản báo cáo, cho đến khi Lucinda trở nên mệt mỏi và đi ngủ. Sau đó, một mình với anh trong phòng làm việc, Roanna đã ngày càng cảm thấy không thoải mái. Anh không thích ở một mình với cô, sau chuyện đã xảy ra chăng? Anh có nghĩ rằng cô đang đẩy mình vào anh, bằng cách ở lại đó mà không có sự hiện diện của Lucinda không? Chưa đầy một tiếng đồng hồ sau cô đã cáo lỗi và về phòng mình. Cô đã đi tắm để làm dịu lại thần kinh bị rối tung, sau đó ngồi xuống ghế để đọc. Dù vậy, những chữ trên trang giấy đã không có ý nghĩa gì; cô không thể tập trung vào chúng. Webb đang ở trong nhà. Anh đã dọn quần áo của anh vào phòng ngủ cạnh phòng cô. Tại sao anh lại làm thế? Anh đã làm nó rất đơn giản, lúc ở Nogales, anh không có hứng thú để có một mối quan hệ với cô. Có ba phòng ngủ khác mà anh có thể dùng, nhưng anh đã chọn cái đó. Chỉ có một lời giải thích cô mới có thể nghĩ ra là nó không quan trọng đối với anh dù là cô ở kế bên, sự gần kề của cô không có chút quan trọng đối với anh, dù cô có làm gì đi nữa. Cô sẽ cố tránh xa anh càng nhiều càng tốt, cô nghĩ. Hướng dẫn anh xem lại tất cả các hồ sơ hiện thời, trả lời những thắc mắc của anh, nhưng mặt khác cô sẽ không làm phiền anh. Lúc 11 giờ khuya cô nghe tiếng chân của anh ở phòng bên cạnh, nhìn thấy một vệt ánh sáng đổ ra hiên nhà. Cô đã với tay tắt đèn để anh không nhìn thấy ánh sáng trong phòng cô và biết cô vẫn còn thức sau khi đã nói là rất mệt mỏi một tiếng rưỡi trước đó. Trong bóng tối cô ngả đầu ra sau, nhắm mắt lại, và lắng nghe anh di chuyển, mường tượng trong đầu là anh đang làm gì. Cô nghe tiếng vòi sen, và biết anh trần truồng. Tim cô nện thình thịch khi nghĩ đến thân thể cao lớn, cứng cáp đầy cơ bắp của anh, và ngực cô thắt lại. Cô khó có thể tin nổi là cô đã thực sự làm tình với anh, cô đã mất sự trong trắng trong căn phòng ở khách sạn rẻ tiền ở vùng biên giới Mễ Tây Cơ, và đó là gần với thiên đường nhất mà cô từng có thể nhận được. Cô nghĩ đến mớ lông xoăn tít trên ngực anh và sự cứng cáp của mông anh. Cô nhớ cách bắp đùi căng cứng, xù xì lông của anh đã giữ đùi cô mở rộng, cách cô bấm ngón tay vào cái hõm sâu giữa những cơ bắp giữa lưng anh. Một đêm tuyệt vời cô đã nằm trong vòng tay của anh và biết được sự ham muốn và mãn nguyện. Tiếng vòi sen tắt, và khoảng mười phút sau ánh sáng trên hiên nhà tắt. Qua cánh cửa mở ở ngay hiên của phòng cô, cô nghe tiếng anh mở cửa ra hiên để cho không khí về đêm lùa vào. Anh có còn trần truồng không? Anh ngủ không mặc gì, hay mặc quần lót của anh? Có lẽ anh mặc quần pyjama. Điều đó khiến cô cảm thấy kỳ quặc là cô đã từng sống trong cùng mái nhà với anh từ lúc bảy tuổi đến mười bảy tuổi, và đã không biết liệu anh có mặc bất cứ thứ gì khi đi ngủ hay không. Sau đó là sự im lặng. Anh đã lên giường, hay anh đang đứng ở đó nhìn ra bóng đêm yên tĩnh? Anh có bước ra hiên không? Nếu thế thì anh đã để chân trần; vì cô không thể nghe tiếng bước chân của anh. Bây giờ anh có đang đứng ở đó không? Anh có liếc nhìn qua bên phải và nhận thấy cánh cửa của cô đang mở không? Cuối cùng, thần kinh của cô căng lên, Roanna rón rén đến cửa sổ và nhìn lén ra ngoài. Không có ai cả, trần truồng hay không, đứng trên hiên để tận hưởng đêm hè. Lặng lẽ như cô có thể, cô đóng cửa lại và quay lại ghế của cô. Tuy nhiên, giấc ngủ đã bay đi mất và một lần nữa cô lại phải chịu đựng thời gian chậm chạp trôi qua. "Roanna? " Lucinda thúc giục, và Roanna nhận ra là cô đã ngồi mơ mộng ở đó. Thì thầm lời xin lỗi, Roanna đẩy lùi ghế. Cô có cuộc họp lúc 2 giờ với nhà tổ chức Lễ Hội W. C. Handy của năm nay vào tháng tám, vì vậy cô sẽ chỉ thò đầu vào cửa phòng sách, hỏi Webb về ý kiến của anh về kế hoạch của Lucinda, rồi thoát lên lầu để thay quần áo. Có lẽ đến lúc cô trở về, anh có lẽ đã mệt mỏi với công việc văn thư và cô sẽ không phải chịu đựng một buổi tối tra tấn tuyệt diệu khác, ngồi ở khuỷu tay của anh, lắng nghe giọng trầm ấm của anh, kinh ngạc trước tốc độ mà anh hấp thụ thông tin - tóm lại, say sưa trong sự hiện diện của anh - trong khi cùng một lúc tự hỏi liệu anh có nghĩ cô đang ngồi quá gần, hay lợi dụng mọi cơ hội để cúi xuống người anh. Thậm chí tệ hơn, anh có ước gì là cô hãy biến đi và đừng quấy rầy anh nữa? Khi cô mở cửa, anh nhìn lên dò hỏi từ tờ giấy trong tay. Anh đang ngả người trên ghế, làm chủ không gian của anh, đôi chân mang giày bốt của anh gác một cách thoải mái trên bàn. "Em xin lỗi," cô thốt ra. "Em đáng lẽ phải gõ cửa." Anh nhìn cô chằm chằm trong im lặng một hồi lâu, đôi mày đen của anh chau lại với nhau qua sống mũi của anh. "Tại sao? " cuối cùng anh hỏi. "Bây giờ chỗ này là của anh." Câu trả lời của cô đơn giản, không lộ chút cảm xúc. Anh lấy chân khỏi bàn. "Vào đi và đóng cửa lại." Cô làm theo nhưng tiếp tục đứng ở ngay cửa. Webb đứng lên và đi vòng qua bàn, sau đó khoanh cánh tay ngang ngực và duỗi thẳng đôi chân tựa vào bàn. Một tư thế lơ đãng, nhưng nếu cơ thể của anh đang thả lỏng thì ánh mắt của anh lại sắc bén khi chúng chiếu vào cô. "Em không bao giờ cần phải gõ cửa," cuối cùng anh nói. "Và chúng ta hãy làm rõ một chuyện ngay bây giờ: anh không phải là đang chiếm chỗ của em, anh đang chiếm chỗ của Lucinda. Em đã làm rất được việc, Ro. Anh đã nói với em hôm qua là anh sẽ là kẻ ngu ngốc nếu anh để cho em đứng ngoài quá trình-ra-quyết định. Có lẽ em nghĩ bây giờ em sẽ có nhiều thời gian với những con ngựa vì anh đã trở về, và em sẽ có nhiều thời gian hơn cho mình, anh hứa, nhưng em cũng vẫn sẽ còn cần đến ở đây." Roanna chớp mắt, sững người với diễn biến này. Bất kể những điều anh đã nói với cô sau cuộc họp của hội đồng ủy ban, cô đã không nghĩ anh thực sự có ý đó. Một phần trong cô đã tự động không lờ nó đi như là kiểu mà Webb từng làm hồi cô còn nhỏ, tự trấn an mình để giữ mình khỏi sự khó chịu, giả vờ là cô quan trọng đối với bất cứ thứ gì hoặc với bất kỳ ai. Cô đã ngưng không tin vào chuyện cổ tích vào cái đêm cô sa chân vào vũng máu. Rất có khả năng, cô nghĩ, cô sẽ giúp Webb hiểu biết hết mọi chuyện, rồi sự hữu ích của cô sẽ kết thúc. Anh đã một mình xử lý mọi chuyện rất tốt trước kia – Tâm trí của cô giật mình khựng lại. Không, điều đó không đúng. Anh đã gánh hầu hết công việc trên vai anh, nhưng Lucinda vẫn còn can dự vào. Và đó là trước khi anh có bất động sản của anh ở Arizona để trông nom nữa. Một niềm vui thầm lặng phát tán khắp người cô, sưởi ấm trái tim đã bắt đầu thấy lạnh khi cô chuẩn bị tinh thần để được thay thế. Anh thật sự cần cô. Anh đã nói cô đã rất được việc. Và anh đã gọi cô là Ro. Anh đang theo dõi cô với cái nhìn chăm chú dữ dội. "Nếu em không cười," anh nói khẽ, "vậy thì anh không thể nói là em có hài lòng hay không đấy." Cô nhìn anh chằm chằm, bối rối, tìm kiếm khuôn mặt của anh để tìm manh mối xem ý của anh thực sự là gì. Mỉm cười ư? Tại sao anh lại muốn cô mỉm cười chứ? "Cười lên," anh nhắc. "Em nhớ nụ cười là gì mà, đúng không? Khóe miệng của em cong lên như thế này này." Anh đẩy khóe miệng mình lên với ngón tay của anh, diễn tả cho cô. "Nó là những gì người ta làm khi họ vui. Em ghét công việc văn thư hả? Em không muốn giúp anh à? " Một cách ngập ngừng cô kéo dài khóe miệng mình, cong chúng lên. Đó là một nụ cười nhỏ, do dự, chỉ hơi hiện lên trước khi nó biến mất và cô lại trở nên nghiêm túc lại. Nhưng rõ ràng đó là điều anh muốn. "Tốt," anh nói, đứng thẳng lên từ chỗ ngồi thoải mái trên bàn. "Em có sẵn sàng quay lại công việc chưa? " "Xin lỗi. Em có cuộc họp vào lúc hai giờ." "Cuộc họp gì? " "Với nhà tổ chức Lễ hội Handy." Anh nhún vai, không có hứng thú. Webb không phải là người hâm mộ nhạc jazz. Roanna nhớ lại tại sao cô ở đó. "Lucinda sai em đến hỏi anh nghĩ sao về việc tổ chức bữa tiệc chúc mừng anh về nhà." Anh nở nụ cười ngắn, nhận ra ngụ ý của nó ngay lập tức. "Bà ấy vẫn tiếp tục tấn công, phải không? Gloria và Lanette cố ngăn cản bà làm điều đó chứ gì?" Anh dường như không cần câu trả lời, hoặc là vậy hoặc là sự im lặng của cô cũng đủ cho câu trả lời. Anh suy nghĩ không đến năm giây. "Đương nhiên, tại sao lại không chứ? Anh không quan tâm nếu nó làm mọi người không thoải mái. Anh đã không quan tâm đến chuyện mọi người nghĩ gì về anh cách đây mười năm. Nếu bất kỳ ai nghĩ anh không đủ tốt để làm ăn với họ, thì anh sẽ lấy chuyện làm ăn của Davenport đi nơi khác; nó tùy vào quyết định của họ." Cô gật đầu và với lấy nắm cửa, thoát ra ngoài trước khi anh có thể làm bất kỳ yêu cầu lạ lùng nào khác như là bảo cô mỉm cười. Webb quay trở lại ghế của anh, nhưng anh không lập tức nhặt lên tập hồ sơ anh đã học trước khi Roanna đi vào. Anh nhìn chằm chằm vào nơi cô đã đứng, tư thế sẵn sàng như một con hoẵng chuẩn bị trốn chạy. Ngực của anh vẫn thấy đau khi anh nhớ lý do đáng thương cho nụ cười đó, và vẻ ngoài gần như là sợ hãi trong mắt cô. Bây giờ thật khó có thể đọc được suy nghĩ của cô, cô đã che đậy rất nhiều và không màng đến thế giới quanh cô. Nó làm anh phát điên, vì Roanna mà anh nhớ đã từng rất cởi mở như bất kỳ người nào mà anh từng biết. Nếu anh muốn biết cảm xúc của cô về bất cứ thứ gì bây giờ, anh phải hết sức chú ý đến mỗi sắc thái trên vẻ mặt và ngôn ngữ cử chỉ của cô, trước khi cô cố đè nén chúng. Cô đã sửng sốt khi anh nói với cô rằng anh vẫn cần cô giúp. Anh thầm cảm ơn Lucinda đã đưa cho anh chìa khoá để xử lý Roanna. Cái ý tưởng có bất kỳ ai cần cô chạm vào cô nhanh hơn bất cứ thứ gì khác, và cô không thể không phản ứng với việc này. Trong một giây ngắn ngủi anh đã nhìn thấy sự thắc mắc, vui mừng, sáng rực trong mắt cô, rồi nó nhanh chóng được che đậy đến nỗi nếu anh không cố tình ngắm nhìn cô anh sẽ không nhìn thấy được điều đó. Anh đã nói dối. Anh có thể xử lý mọi chuyện mà không cần có sự giúp đỡ của cô, ngay cả với gánh nặng của những bất động sản của anh ở Arizona. Anh thích áp lực, năng lượng của anh có vẻ gia tăng với những đòi hỏi đối với thời gian của anh. Nhưng cô cần cảm thấy được cần đến, và anh cần cô ở gần bên. Anh muốn cô. Cụm từ đó vang lên như một điệp khúc xuyên suốt tâm trí, từng tĩnh mạch, từng tế bào của anh. Muốn. Anh đã không đưa cô lên giường ở Nogales để trả thù hay vì thoả thuận chết tiệt mà anh đã làm với cô, hay thậm chí tránh không làm tổn thương tình cảm của cô bằng cách rút lui sau khi đã đi quá xa. Sự thật đơn giản là anh đã lên giường với cô bởi vì anh muốn cô và đủ nhẫn tâm để sử dụng bất cứ cách thức cần thiết nào để có cô. Rượu têquila không phải là một lý do biện hộ, cho dù nó đã nới lỏng sự kiểm soát của anh đối với những bản năng hoang dã của mình. Anh đã nằm thao thức trong giường tối qua, nghĩ về cô trong căn phòng bên cạnh, tự hỏi liệu cô có đang thức, trí tưởng tượng chết tiệt của anh đã làm anh phát điên lên. Anh biết là anh có thể có Roanna bất kỳ lúc nào anh muốn, mạnh hơn bất cứ hóa chất kích dục nào từng được khám phá hoặc phát minh ra. Anh chỉ cần rời khỏi giường và bước ra hiên, sau đó bước vào cánh cửa đôi đi vào phòng cô. Cô bị bệnh mất ngủ; cô sẽ tỉnh giấc, nhìn anh bước về phía cô. Anh chỉ cần lên giường với cô và cô sẽ đón nhận anh vào vòng tay, vào cơ thể của cô, không hỏi han hay ngần ngại. Những giấc mơ gợi tình về nụ hôn mà họ đã chia sẻ cách đây rất lâu đã hoành hành giấc ngủ của anh hàng mấy năm trời. Nó cũng đã đủ tệ hại, nhưng giấc mơ chỉ là trí tưởng tượng. Giờ thì anh đã biết chính xác cảm giác thế nào khi làm tình với cô, giờ thì thực tế đã thay thế trí tưởng tượng, sự cám dỗ là một sự đói khát cồn cào liên tục đến nỗi e là sẽ xé tan sự tự chủ của anh. Chúa ơi, cô đã quá hấp dấn, quá nhút nhát, và quá chặt đến nỗi anh toát mồ hôi khi nhớ lại cách nó đã cảm thấy khi anh đi vào người cô. Anh đã nhìn xuống cô khi anh làm tình với cô và xem những biểu hiện trên gương mặt cô, nhìn thấy màu hồng tinh tế trên núm vú của cô trở nên đỏ sẫm bởi sự kích động. Mặc dù anh đã làm cô đau, cô đã bám vào anh, uốn cong hông lên để thậm chí đưa anh vào sâu hơn. Rất dễ dàng đưa cô đến đỉnh điểm mà anh đã vui thích làm, muốn làm chuyện đó lại để anh có thể quan sát khuôn mặt của cô khi cô cong người sung sướng, cảm thấy cơ thể của cô uống cong và đập mạnh quanh anh. Buổi tối là sự tra tấn mạnh mẽ, và anh biết anh sẽ phải chống chọi cùng trận chiến đó mỗi đêm, với sự thất vọng của anh gia tăng với từng phút trôi qua. Anh không biết anh có thể chịu đựng nó được bao lâu trước khi nó bẽ gãy sự kềm chế của anh, nhưng vì Roanna anh sẽ phải cố gắng. Anh mới chỉ quay lại Davencourt có hơn 24 tiếng đồng hồ, và anh đã gần như cương cứng hầu hết mọi thời gian, chắc chắn là trong những giờ phút anh đã ở cùng cô. Nếu cô đã thậm chí có vẻ hơi tán tỉnh với anh, bằng bất cứ tín hiệu nào là cô cũng muốn anh, anh sẽ không thể chịu đựng được sức cám dỗ. Nhưng Roanna có vẻ hoàn toàn không hề biết đến anh như một người đàn ông, mặc dù sau mấy tiếng đồng hồ họ đã nằm trên giường với nhau. Ý tưởng đó làm anh tức điên lên, nhưng nó có vẻ như cô đã thật sự ngủ với anh chỉ để làm cho anh quay lại Davencourt. Thậm chí với ý nghĩ đó, thay vì làm dịu sức nóng trong anh, nó chỉ tăng cường thêm. Anh muốn vác cô qua vai anh và có một cuộc làm tình nóng bỏng, từ từ trên cái giường ngập nắng, chứng minh với cô rằng cô muốn anh, rằng Davencourt và Lucinda kia chẳng hề liên quan gì đến nó. Thực tế là, chỉ cần có liên quan đến Roanna là bản năng giới tính của anh thật nguyên thủy khốn kiếp đến nỗi anh nghĩ mình sẽ bắt đầu rên rỉ và bị khuấy động ngay lập tức; Và đó chỉ là sau một ngày. Sự đố kỵ mà anh đã giữ để chống lại cô trong bao năm nay đã hết. Có lẽ đã bị tiêu hủy suốt đêm họ đã ở chung với nhau, và lúc đó anh chỉ là đã không nhận thấy. Thói quen là một thứ mạnh mẽ; khi anh quá quen thuộc với nó đến nỗi anh mong đợi nó ở đó thậm chí là khi nó không có ở đó. Nếu có vết tích nào còn sót lại thì cô đã phá hủy nó vào sáng hôm sau với nét nghiêm trang trầm tĩnh của cô và việc cô đã nói, "anh chỉ cần vẫy ngón tay, và em sẽ chạy đến." Không có nhiều phụ nữ sẽ nói thế; thực ra là không có người phụ nữ nào mà anh biết, ngoại trừ Roanna. Anh đã choáng váng bởi sự dũng cảm mà cô đã cố lấy để có thể nói thế, biết rằng cô đã đặt thứ vũ khí gì trong tay anh nếu anh muốn sử dụng nó. Anh đã không sử dụng nó. Anh đưa tay lên và búng ngón tay của anh, theo dõi cử động của tay anh. Chỉ giống như thế. Anh có thể có cô chỉ như thế. Anh muốn cô, có trời biết là anh rất muốn cô đến nỗi nó làm anh nhức nhối. Nhưng điều anh muốn hơn bất cứ thứ gì khác, thậm chí hơn việc anh muốn làm tình với cô, là được nhìn thấy lại nụ cười của cô. *** Đến lúc cô lái xe về nhà lúc xế chiều hôm đó, Roanna thấy mệt mỏi ê ẩm cả người. Dù sao thì cô thường thấy những cuộc họp tổ chức thật tẻ nhạt, và cuộc họp này đã kéo dài hàng giờ chỉ để tranh luận những chi tiết nhỏ nhặt. Như thường lệ, cô đã ngồi lặng lẽ, cho dù lần này cô đã tập trung hơn vào việc ngẩng cao đầu và mắt cô mở to hơn để lắng nghe khi mọi người nói chuyện. Đến lúc cô quẹo về hướng nam trên đường cao tốc 43, ánh mặt trời và sức nóng đã vượt quá sức chịu đựng của cô. Cô chớp mắt một cách uể oải, thấy mừng là đã gần về tới nhà. Đã gần đến giờ ăn tối, nhưng dù vậy cô cũng định là sẽ chợp mắt một lát. Cô có thể ăn bất cứ khi nào cô muốn, nhưng giấc ngủ rất khó đạt được và quý báu hơn rất nhiều. Cô rời khỏi đường cao tốc, quẹo phải lên con đường phụ, và đi được khoảng một dặm sau đó cô quẹo phải vào con đường riêng của Davencourt. Nếu cô đã không quá buồn ngủ thì có lẽ cô đã lái xe nhanh hơn, và cô đã có thể đã bỏ lỡ cái bóng chuyển động lờ mờ trong tầm nhìn của mình. Cô chạy chậm lại, quay đầu lại để xem điều gì đã thu hút sự chú ý của cô. Lúc đầu cô chỉ nhìn thấy con ngựa, chúi đầu và nhảy lồng lên, và ý nghĩ ban đầu của cô là nó đã bị mất người cỡi nó và đã chạy lồng lên, và bây giờ dây cương đã bị kẹt vào vài bụi cây thấp. Cô quên bẵng sự mệt mỏi khi một sự cấp thiết tràn qua cơ thể của cô. Cô đạp phanh, đẩy cần số sang chỗ đậu, và nhảy ra khỏi xe, để máy xe nổ và cánh cửa mở. Cô có thể nghe tiếng kêu ré lên của con ngựa vì sợ hãi và đau đớn khi nó lại lồng lên. Roanna không nghĩ đến đôi giày hay bộ quần áo lụa đắt tiền. Cô không nghĩ đến bất cứ thứ gì ngoại trừ việc chạy đến chỗ con ngựa trước khi nó bị thương. Cô nhảy qua con hào cạn trên lề đường đối diện, sau đó chạy lúp xúp băng qua đồng cỏ nhỏ về phía những hàng cây, đôi giày cao gót của cô lún sâu vào đất ở mỗi bước. Cô lao qua đám cỏ dại cao đến đầu gối cào chân cô rát buốt, vài cây tầm xuân cào rách vớ da của cô, làm bong gân mắt cá chân khi cô sụp chân vào một cái lỗ. Cô lờ đi tất cả những chuyện đó khi cô chạy nhanh hết mức có thể, với ý định đến chỗ con ngựa. Rồi con ngựa nghiêng sang một bên, và cô nhìn thấy người đàn ông. Cô đã không để ý đến hắn lúc nãy vì hắn đang ở phía bên kia của con ngựa, và bụi cây đã che khuất tầm nhìn của cô. Dây cương của con ngựa đã không bị kẹt vào bất cứ thứ gì. Người đàn ông đó đang cầm chúng trong một tay, và tay kia của hắn ta đang giữ một cành cây nhỏ mà hắn đang dùng để đánh con ngựa. Sự cuồng nộ gầm rú qua người cô, tiếp thêm sức mạnh vào cơ thể của cô. Cô nghe tiếng mình la thét, thấy người đàn ông nhìn về hướng của cô với vẻ giật mình trên mặt hắn, sau đó cô nhảy qua bụi cây và ném mình vào người hắn, hất ngã hắn qua một bên. Cô đã không thể làm thế nếu hắn đã chờ nó và chuẩn bị tinh thần, nhưng cô đã đánh ngã hắn một cách bất ngờ. "Dừng lại ngay !" cô quát tháo, chắn mình giữa hắn và con ngựa sợ hãi. "Ông dám đánh nó nữa xem !" Hắn lấy lại thăng bằng và nhào về phía cô, kẹp chặt nhánh cây như thể hắn sẽ sử dụng nó trên người cô. Roanna nhìn thấy vẻ nguy hiểm trong mắt hắn, sự tức giận độc địa trong mắt hắn, nhưng cô giữ vững lập trường. Sự thờ ơ của cô không bao gồm đứng yên một chỗ để nhìn bất cứ con vật nào nói chung, đặc biệt là ngựa, bị ngược đãi. Cô chuẩn bị tinh thần, chờ hắn đánh cô. Nếu cô nhào vào hắn, cô có thể tung ra cú đánh và có lẽ làm cho hắn mất thăng bằng lại. Nếu cô có thể, cô sẽ không phí thêm thời gian mà phóng lên ngựa và tránh hắn nhanh hết mức có thể. Mắt hắn có màu xanh dương sáng rực khi hắn bước một bước về phía cô, cánh tay của hắn thu lại sẵn sàng tung đòn. Khuôn mặt của hắn đỏ sẫm, môi hắn bậm vào răng trong tiếng gầm gừ. "Đồ chó cái khốn kiếp - " "Ông là ai?" Roanna yêu cầu, bước nửa bước về phía hắn để cho hắn thấy rằng cô không sợ. Đó là trò lừa gạt - cô đột ngột cảm thấy rất sợ - nhưng sự giận dữ bên trong cô vẫn còn quá mạnh làm cô giữ vững lập trường. "Ông đang làm gì trên đất của chúng tôi vậy? " Có lẽ hắn nghĩ tốt hơn hết là không nên đánh cô. Vì lý do nào đó, hắn dừng lại, mặc dù hắn từ từ thả cánh tay xuống. Hắn đứng cách cách cô vài feet, thở mạnh và nhìn cô trừng trừng. "Ông là ai?" cô hỏi lại một lần nữa. Có cái gì đó về hắn ta quen thuộc một cách kỳ lạ, như thể cô đã từng nhìn thấy cách diễn đạt đó trước đây. Nhưng cô biết cô chưa bao giờ gặp hắn trước đây, và cô nghĩ cô sẽ nhớ nếu cô đã từng nhìn thấy hắn, vì đôi mắt xanh dương sống động và những lọn tóc bạc dày của hắn rất đặc biệt. Hắn là một người đàn ông cứng cáp, có lẽ ở khoảng tuổi năm mươi, đôi vai rộng và lồng ngực tạo ấn tượng có một sức mạnh gần như hung bạo. Tuy nhiên, những điều khiến cô thấy khó chịu nhất là cảm nhận được sự hiểm độc toả ra từ hắn. Không, không phải là hiểm độc. Nó đơn giản chỉ là thiếu lương tâm hay đạo đức. Đúng vậy. Mắt hắn, với mọi gam màu nóng, thật lạnh lùng và gian xảo. "Tôi là ai không phải là chuyện của cô," hắn nói với vẻ khinh miệt. "Và chuyện tôi đang làm gì cũng vậy." "Khi nào ông làm nó trên đất của Davenport thì là chuyện của tôi. Đừng bao giờ dám đánh con ngựa này nữa, ông nghe rõ rồi chứ? " "Đó là ngựa của tôi, và tôi sẽ làm bất cứ điều gì mà tôi thích. Con vật khốn kiếp đó đã hất ngã tôi." "Vậy thì có lẽ ông nên học cách cưỡi ngựa giỏi hơn," cô phản kích một cách dữ dội. Cô xoay qua để nắm bắt sợi dây cương lủng lẳng và thì thầm những lời xoa dịu con ngựa, sau đó vỗ nhẹ cổ của nó. Nó khịt mũi bối rối nhưng dịu xuống khi cô tiếp tục nhẹ nhàng vuốt ve nó. Con ngựa không phải là giống thuần chủng quý giá như những đứa con cưng của Lucinda; nó thuộc giống không rõ với thân hình không có gì đặc biệt, nhưng Roanna không thể thấy có bất kỳ lý do gì mà nó phải bị ngược đãi. "Sao cô không đi lo chuyện của cô đi, cô gái, và tôi sẽ quên chuyện dạy cho cô cách xử sự." Giọng nói hăm doạ làm cô quay lại. Hắn đang rất gần, và bây giờ còn có vẻ hoang dã trên mặt hắn. Roanna nhanh chóng lùi bước, điều khiển sao cho con ngựa ở giữa cô và người đàn ông. "Ra khỏi đất của chúng tôi ngay," cô nói một cách lạnh lùng. "Không thôi tôi sẽ kêu người bắt ông đấy." Cái miệng rất gợi cảm của hắn cong lên một nụ cười nhếch mép khác. "Tôi đoán cô sẽ làm thế mà. Tên cảnh sát trưởng đó là kẻ thích liếm mông, đặc biệt khi nếu đó là mông của Davenport. Có gì khác khi nói với cô là tôi không biết tôi đã đi vào mảnh đất quý báu của cô, đúng không?" "Không khi mà ông đang đánh đập ngựa của ông," Roanna trả lời, giọng cô vẫn lạnh lùng. "Bây giờ thì hãy rời khỏi đây mau." Hắn cười tự mãn. "Tôi không thể. Cô đang giữ ngựa của tôi." Roanna thả dây cương ra và thận trọng thụt lùi một bước nữa. "Đấy. Bây giờ thì ra khỏi đất của chúng tôi, và nếu tôi có bao giờ thấy ông đang ngược đãi súc vật một lần nữa, tôi sẽ thưa kiện ông về tội độc ác. Có lẽ tôi không biết tên ông, nhưng tôi có thể mô tả ông, và có lẽ là không có nhiều người trông giống ông lắm đâu." Không ai mà cô biết cả, mắt hắn rất đặc biệt. Mặt hắn lại tối sầm vì giận dữ, và vẻ bạo lực hiện lên trong đôi mắt đó, nhưng một lần nữa hắn rõ ràng nghĩ tốt hơn hết là nên làm gì và chỉ với lấy dây cương. Hắn phóng người lên yên ngựa một cách thuần thục chứng to hắn là người cưỡi ngựa có kinh nghiệm. "Tôi sẽ gặp lại cô vào một ngày nào đó," hắn chế giễu, và thúc gót vào hông ngựa. Con vật giật mình phóng tới phía trước, lướt ngang gần sát người cô đến nỗi đôi vai to lớn lẽ ra đã hất ngã cô nếu cô đã không nhảy sang một bên. Hắn đi về phía đường cao tốc, gập người xuống để tránh những nhánh cây thấp. Chẳng mấy chốc bóng hắn mất hút, mặc dù phải một lúc lâu hơn thì tiếng vó ngựa mới mất hút khỏi thính giác của cô. Roanna đi về phía một cây sồi cứng cáp và tựa người vào nó, nhắm mắt lại và run rẩy. Đó là một trong những chuyện ngu ngốc nhất, điên rồ nhất mà cô từng làm. Cô đã rất may mắn và cô biết rõ điều đó. Người đàn ông đó có thể gây thương tổn đến cô, cưỡng hiếp cô, có lẽ thậm chí giết cô - bất cứ thứ gì. Cô đã đâm đầu vào một tình huống nguy hiểm mà không dừng lại để suy nghĩ. Hành động bốc đồng như thế đã từng là lý do chính gây rắc rối trong tuổi thơ của cô và đã gây ra thảm kịch cho cái chết của Jessie và việc bỏ đi của Webb. Cô đã nghĩ rằng tính nết liều lĩnh đã được triệt phá vĩnh viễn, nhưng bây giờ cô thấy một cách đau đớn rằng nó vẫn còn ẩn nấp sâu bên trong, sẵn sàng nhảy xổ ra. Cô có lẽ sẽ tìm thấy nó trước đây, nếu có bất cứ thứ gì làm cô nổi giận. Nhưng những con ngựa đã không bị hành hạ ở Davencourt, và đã rất lâu rồi kể từ khi cô cho phép mình quan tâm đến bất cứ thứ gì. Webb đã bỏ đi, và những ngày dài bất tận đã từng rất tẻ nhạt và u ám. Cô vẫn còn run sau nỗi sợ hãi và tức giận, và đôi chân cô lảo đảo bên dưới cô. Cô hít những hơi thở sâu, cố làm cho mình bình tĩnh lại. Cô không thể về nhà như thế này, khi mà sự tự chủ của cô mỏng như trang giấy. Bất cứ ai nhìn thấy cô sẽ biết là có chuyện gì đó đã xảy ra, và cô không muốn lập lại tất cả mọi chuyện và lắng nghe những lời chỉ trích. Cô biết rõ là cô đã ngu ngốc, và may mắn. Nhưng hơn đó, cô không muốn bất kỳ ai nhìn thấy sự bình tĩnh của cô bị rạn nứt. Cô xấu hổ và kinh hoàng bởi sự nguy hiểm bất ngờ này. Cô phải bảo vệ mình tốt hơn thế. Cô chẳng thể làm được gì với sự yếu đuối vĩnh viễn của cô đối với Webb, nhưng bức tường bên trong cô cũng không thể chịu đựng nỗi thêm bất cứ sự yếu đuối nào khác. Khi đôi chân của cô cảm thấy đủ vững, cô rời khỏi khu rừng và băng qua cánh đồng cỏ dại lại, lúc này cẩn thận tránh những bụi tầm xuân. Mắt cá chân phải của cô đau đớn nhức nhối, nhắc nhở của cô rằng cô đã bị bong gân. Khi cô đến được chỗ xe đậu, cô ngồi ngang ở ghế tay lái, với đôi chân thò ra bên ngoài. Cúi xuống, cô tháo giày và phủi vết bẩn ra khỏi chúng. Sau khi nhìn lướt qua để chắc chắn rằng không có chiếc xe nào khác trên đường, cô nhanh chóng thò tay dưới váy và lột vớ da xuống. Cô sử dụng đôi vớ da bị rách để lau sạch đôi giày như cô có thể, sau đó mang chúng trở lại trên đôi chân trần. Có khăn giấy trong xách tay của cô. Cô lấy ra một cái, dùng lưỡi làm ướt nó, và chà vết trầy sướt trên đôi chân cho đến khi những hạt máu nhỏ xíu biến mất. Và dùng tay cào qua tóc, là điều tốt nhất mà cô có thể làm. Tuy nhiên, để cho chắc ăn cô sẽ sử dụng mẹo cũ như hồi thơ ấu của cô là lên từ cầu thang bên ngoài để đến tầng hai và đi vòng để về phòng cô. Cô không biết người đàn ông đó là ai, nhưng cô hy vọng là cô sẽ không bao giờ gặp lại hắn.