Sắc Màu Ấm
Chương 18
Giản Tang Du len lén ngước mắt nhìn Thiệu Khâm đang yên lặng không nói ở bên cạnh. Phát hiện thật ra người này khi nghiêm chỉnh cũng không khó tiếp nhận như vậy,ít nhất rất tỉ mỉ, rất biết chăm sóc người khác.
Cô đơn quá lâu, con người sẽ sản sinh ra tâm lý kỳ lạ, luôn luôn sinh ra cảm giác thân thiết với người tỏ ra lo lắng cho mình. Giờ phút này, Giản Tang Du chính là như vậy, một người kiềm nén cuộc sống của chính mình để quan tâm, chăm sóc thật nhiều cho cô, làm cho cô muốn lệ thuộc vào Thiệu Khâm.
Thiệu Khâm ngồi ghế sau xe taxi, xoay hộp thuốc, cau mày nhìn lời hướng dẫn, cảm nhận được tầm mắt của cô thì khẽ nghiêng đầu nhìn : “ Sao vậy? “
Giản Tang Du vội vàng quay đầu, dừng một chút lại lắc đầu : “ Không có gì”
Đôi mắt đen của Thiệu Khâm lóe lên, môi mỏng khẽ nhếch, nhưng cũng không nói gì, tiếp tục nghiên cứu hướng dẫn sử dụng của loại thuốc bôi ngoài da kia. Giờ phút này, dưới lông mày đen rậm dày, trong đôi mắt anh mang vẻ cợt nhả hài lòng.
Đến nhà Giản Tang Du, Thiệu Khâm vừa vào cửa liền kéo người nào đó đến salon ngồi xuống : “ Mình bôi thuốc giúp cậu. “
Thật ra Giản Tang Du cần phải cự tuyệt, chuyện này để đàn ông giúp có cảm giác rất kỳ quái, lời cự tuyệt theo thói quen sắp bật ra, lại nghẹn cứng trong cổ họng.
Trong phòng quá yên tĩnh, cô muốn có người cùng trò chuyện với mình, mặc dù đó là Thiệu Khâm cũng không sao.
Giản Tang Du thấp hơn Thiệu Khâm một cái đầu, Thiệu Khâm nhìn xuống thấy sóng mũi của cô cao cao, chóp mũi tròn tròn nho nhỏ mịn màng, khiến cho người ta muốn cúi đầu khẽ cắn một cái.
Thiệu Khâm cầm thuốc trong tay hơi run run, chần chừ, từ từ nâng chiếc cằm thon gầy của cô lên.
Thật mềm mại.
Tim Thiệu Khâm đập chậm một nhịp, rồi lại lập tức đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.
Giản Tang Du kinh ngạc ngẩng đầu lên, ngón tay của anh ngưng lại trên cằm của cô, đôi môi mềm mại cong cớn, kinh ngạc nhìn thẳng đôi mắt đen nhánh của anh.
“ Ngẩng đầu “ Thiệu Khâm cố trấn tỉnh, cố ý dùng thêm chút sức lực lên cằm của cô. Trong nháy mắt đó chỉ có một mình anh biết, anh khẩn trương bao nhiêu, trái tim run rẩy, co thắt lại, có luồng điện đan lẫn chạm vào nhau.
Cơ thể Giản Tang Du cứng ngắc, giống con rối tùy ý đề Thiệu Khâm đem khuôn mặt cô đẩy tới đẩy lui, nguyên do bởi vì phát bệnh sởi mà gò má càng đỏ thắm.
Thoa thuốc lên làm da rất thoải mái, lành lạnh, có mùi bạc hà thoang thoảng lẫn với mùi dược thảo, Giản Tang Du khẩn trương chỉ còn biết hít hơi vào, cánh mũi nhẹ nhàng nhúc nhích, thật sự không dám thở mạnh.
Hơi thở của Thiệu Khâm nhẹ nhàng khoan khoái thỉnh thoảng phất qua gò má, làm cô hơi ngứa ngáy, Giản Tang Du ngây ngốc muốn đưa tay lên gãi một chút, che lấp giây phút bối rối.
Thiệu Khâm vội vàng bắt được tay của cô : “ Đừng gãi, sẽ lây lan. “
Giản Tang Du trừng mắt nhìn, qua mấy giây mới đáp : “….. Ờ. “
Trong lúc đó giữa hai người cũng giống như bị bấm nút pause, ngoại trừ ánh mắt giao nhau gợn sóng chân tình, động tác bình thường vừa nãy trong nháy mắt cũng dừng lại. Không khí trở nên nóng bức, giống như có cái gì đó chậm rãi êm ái chui vào đáy lòng của chàng trai và cô gái.
Thiệu Khâm cầm tay Giản Tang Du, từ từ chạm vào từng ngón tay thon dài, dần dần từng chút đem bàn tay nhỏ bé của cô đặt vào lòng bàn tay, nắm lại thật chặt.
Giản Tang Du nghe rõ tiếng tim của mình đập càng ngày càng kịch liệt, có ảo giác giây tiếp theo nó sẽ nổ tung. Mắt cô nhìn ngón tay Thiệu Khâm xương khớp rõ ràng, móng tay được cắt gọn gàng, đôi tay trông thật đẹp, thật to, thật ấm áp.
Hai người giữ động tác này thật lâu, cũng không biết kế tiếp nên làm gì.
Thiệu Khâm cũng không nghĩ đến sẽ có lúc mình lúng túng đến như vậy, anh mơ tưởng đến Giản Tang Du vô số lần, thậm chí còn có xu hướng cưỡng ép…. Sao anh lại khẩn trương như vậy chứ?
Thật không có tiền đồ mà.
Trong lòng Thiệu Khâm tự khinh bỉ mình, trong đầu ám chỉ từng lần một: nhào tới, đè lên đi.
Nhưng khi nhìn đến đôi mắt trong veo của Giản Tang Du, Thiệu Khâm không làm được chút nào.
Giản Tang Du tỉnh lại trước tiên, cô vội vội vàng vàng rút tay từ trong bàn tay nóng bỏng của Thiệu Khâm ra, “ Á “, giọng nói đứt quãng : “ Tôi, tôi đi làm chút thức ăn, cậu… có muốn ăn chung không ? “
Thiệu Khâm nhìn bàn tay trống rỗng, nhíu nhíu mày, lúc ngẩng đầu đôi mắt đã chuyển qua vẻ dịu dàng trầm tĩnh : “ Để mình làm cho. “
Vẻ mặt Giản Tang Du kinh ngạc lần nữa, Thiệu Khâm tự nhiên béo nhẹ cằm của cô : “ Nhanh thôi.”
Động tác Thiệu Khâm rất lưu loát, vẻ mặt thản nhiên, Giản Tang Du truy cứu cũng không có nơi để phát giận, nhưng mà nhìn bóng lưng cao ngất của anh ở trong bếp lại hơi lo lắng.
Sau giữa trưa ánh mặt cũng dịu hơn, ánh nắng chiếu vào một bức tường trong căn phòng khách yên tĩnh, Giản Tang Du mở ti vi, nhưng không có chú ý lên tiết mục truyền hình, mà cứ suy nghĩ miên man, bên tai cô đều là tiếng chén đĩa vang chạm rất nhỏ. Và tiếng nước chảy róc rách, như chảy vào trái tim cô.
Từ lần đầu tiên quen biết Thiệu Khâm cho đến bây giờ cũng được sáu năm, hầu như Giản Tang Du chưa bao giờ nghiêm túc quan sát Thiệu Khâm. Mà hôm nay, Giản Tang Du thấy mình như bị mê muội, bởi vì bị bệnh một mình lại quá cô đơn hay sao? Tại sao lại sinh ra sự quyến luyến đối với Thiệu Khâm?
Giản Tang Du không biết những thiếu nữ khác có được theo đuổi như vậy không, được người con trai từ từ mài mòn, bất chợt một ngày cảm thấy người này thật ra cũng không tệ, thậm chí đối với anh ta sinh ra chút suy nghĩ kỳ quái.
Thiệu Khâm mang thức ăn đã được xào xong ra, Giản Tang Du nhìn sang, phát hiện trang trí trông rất ngon mắt, ít nhất tỉ mỉ hơn nhiều so với cô làm. Hơn nữa, khiến Giản Tang Du kinh ngạc là trong tủ lạnh có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, sao anh lại chọn những món ăn không khác mấy với món bình thường mình thích ăn?
Thiệu Khâm nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của cô, vừa kéo ghế giúp cô, vừa khẽ nói : “ Mình thấy ở trường học cậu thường ăn món này. “
Mặt Giản Tang Du nóng bừng, cô biết lúc ở trường học Thiệu Khâm thích nhìn cô, nhưng không nghĩ rằng ngay cả cô ở căn tin trường học ăn cái gì Thiệu Khâm cũng rành mạch.
************
Có một số tình cảm nảy sinh cần năm tháng mới lắng đọng lại và sự chân thành của một số người cũng cần phải trải qua thiên trường địa cửu mới có thể cảm nhận được .
Từ đó, Giản Tang Du bắt đầu dần dần có sự rung động kỳ lạ với Thiệu Khâm. Khi đối mặt với ngừơi con trai này, nhịp tim thường không thể khống chế. Khi phát hiện anh đang nhìn mình thì cũng không còn cáu kỉnh và chán ghét như trước, mà thay vào đó là một chút … ngọt ngào, vui sướng.
Giản Tang Du chưa từng thích ai, cũng không có người bạn thân nào để tâm sự. Tự mình cô lặng lẽ ôm ấp cảm giác này với Thiệu Khâm, đắm chìm vào si mê.
Thỉnh thoảng Thiệu Khâm cũng dẫn cô làm một số việc ngông cuồng. Giản Tang Du cũng không còn kháng cự, ngồi ở phía sau xe Thiệu Khâm, cùng với anh rong chơi khắp các nẻo đường ở Cổ Thành. Chỉ có một ngày nghỉ là chủ nhật cũng sẽ dậy rất sớm để cùng nhau đi leo núi, sau khi về nhà cũng không thấy mệt, ngược lại trái tim cũng đập thình thịch vui mừng.
Cuộc sống u ám đầy áp lực trước kia của Giản Tang Du dần dần xuất hiện một tia sáng ban mai, tất cả đều là nhờ có Thiệu Khâm.
Giản Tang Du rất rõ cảm giác của mình đối với Thiệu Khâm đã có thay đổi. Thậm chí cô còn thích sự vô lại và bá đạo của Thiệu Khâm đối với mình, những thứ này trước kia làm cô vô cùng ghét anh, nhưng giờ đây lại biến thành một bí mật nhỏ vui sướng của riêng cô.
Hai bên cũng không nói gì với nhau. Cho đến một buổi tối sau cơn mưa, bầu trời xanh thẳm trong vắt đầy sao, trong không khí cũng mang theo sự mát mẻ của hơi nước và mùi bùn đất. Giản Tang Du bị Thiệu Khâm kéo đến một con ngõ nhỏ ngay cổng sau trường học, ánh đèn đường vàng mờ chiếu những tia sáng nhẹ, làm cho gương mặt anh ngượng ngùng ửng hồng.
Giản Tang Du rất sợ, trong mắt Thiệu Khâm có một tia đen tối, cô nhìn không hiểu được sự phức tạp trong đó.
Thiệu Khâm giang hai cánh tay ra, đè cô trên bức tường lạnh băng.
Hơi thở của cả hai rối loạn , chăm chú nhìn đôi mắt của đối phương, giống như biết được bước kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng lại như có chút ngây thơ, đồng phục áo sơ mi bó chặt cánh tay mạnh mẽ của Thiệu Khâm thấy rõ đường cơ bắp rắng chắc của anh.
Giản Tang Du nín thở nhìn anh đang từng chút tứng chút nhích lại gần mình, gương mặt đẹp trai của anh càng lúc càng gần, hơi thở của Thiệu Khâm…rất dễ chịu.
Giản Tang Du lặng lẽ nhắm mắt lại, ngón tay cô không tự chủ níu lấy vạt áo Thiệu Khâm : “ Thiệu Khâm……”
Thiệu Khâm nhìn Giản Tang gần trong gang tấc, trong tích tắc không biết làm như thế nào để ổn định hơi thở gấp của mình, anh từ từ cúi đầu nhìn chăm chú vào vành môi cô thật lâu, mềm mại láng mịn, hơi thở lành lạnh.
Môi Giản Tang Du khẽ run, cùng với nhịp tim mạnh mẽ, cô len lén mở mắt nhìn người con trai trước mặt, phát hiện anh cũng nhìn thật sâu vào mình.
Thiệu Khâm có thể cảm nhận được đôi môi ướt của Giản Tang Du, nhiệt độ dần dần tăng lên, hai đôi môi quấn quýt lấy nhau, tim Thiệu Khâm ngứa ngáy khó chịu. Nhưng không biết kế tiếp có nên đưa lưỡi vào không, vốn là kế hoạch của anh chu toàn hơn thế này nhiều, thậm chí còn làm triệt để hơn.
Nhưng cảm giác vào giờ khắc này rất tuyệt diệu.
Cảm giác anh và Giản Tang Du hôn nhau dấy lên sung sướng khó tả, trong lòng đầy thỏa mãn, quý trọng . Anh không muốn đánh vỡ giờ phút tốt đẹp này, có lẽ đây chính là khoái cảm không thể giải thích được khi chinh phục được một cô gái kiên cường. Chính là tâm lý này đã làm cho con người thỏa mãn vô hạn.
Từ đó về sau, tình yêu cũng thay đổi theo một cách hợp lẽ.
Thiệu Khâm thường ở chung với Giản Tang Du. Bất quá tình yêu lúc đó, thật ra chỉ là sau giờ tự học buổi tối thì đi chung với nhau một đoạn đường khá dài, buổi trưa cùng nhau ăn cơm. Chủ nhật cùng nhau học tập, đơn giản nhưng vẫn ấm áp ngọt ngào như cũ.
Thiệu Khâm thường xuyên len lén lôi kéo Giản Tang Du hôn môi, những nụ hôn sau tự nhiên cũng sẽ không giới hạn ở mức môi chạm môi, hương vị của Giản Tang Du dần dần thấm vào tận xương tủy của Thiệu Khâm. Anh bắt đầu nghiện cô, chỉ cần không có việc gì làm sẽ hôn đôi môi cô đến sưng đỏ cả lên.
Nhưng bất kể Thiệu Khâm dùng sức xâm nhập ra sao, cố gắng ngậm cắn làm sao, đầu lưỡi trựơt vào trong miệng cô khuấy động thế nào, vẫn không làm cho anh kích thích như lần hôn nhau đêm đó.
Loại cảm giác đêm đó khiến toàn thân tê dại, nhiều năm sau Thiệu Khâm mới dần dần hiểu được, đó gọi là động lòng.
————————-
Tình yêu lúc còn trẻ, dù cho có suy tàn thế nào cũng làm lòng người buồn bã. Bởi vì lúc đó, nó mang lại một cảm giác mong đợi tốt đẹp mà những tình yêu sau khi trưởng thành không thể nào có được.
Giống như, tổn thương mà nó đem đến, cũng khó có thể vá lại.
Giản Tang Du không nghĩ tới, tính nhẫn nại của Thiệu Khâm hơn người như vậy, đem tình cảm sáu năm với ngừơi cố chấp như cô chỉ là trò đùa. Bản tính của người đàn ông như vậy thật tồi tệ biết bao nhiêu? Kiên trì sáu năm, chỉ vì khoái cảm một lần chinh phục.
Trong buổi tiệc sinh nhật, lúc Giản Tang Du nghe được Hà Tịch Thành nói những lời này sau khi say, vẻ mặt cô lúc đó buồn cười tới cực điểm, có người có thể đưa cô lên cao, làm cô cho là anh yêu cô sâu sắc, rồi sau đó đột nhiên ném cô xuống tan xương nát thịt, như vậy gọi là yêu sao? Rõ ràng, lắng động lại trong sáu năm chỉ là sự miệt thị và thù hận.
Giản Tang Du gần như trốn chạy khỏi phòng bao đang vô cùng huyên náo. Cô không thể nào tưởng tượng được lúc mình chăm chú nhìn người con trai tràn ngập yêu thương, thì thật ra người ấy chỉ dùng ánh mắt đùa cợt hài hước nhìn cô, thậm chí đáy lòng anh không lúc nào không cười lạnh, tính xem mình cách con mồi còn xa lắm không.
Có nhiều người con trai thật đáng sợ.
Lần đầu tiên Giản Tang Du yêu một người, yêu đến như vậy, cũng là do tình cảm của Thiệu Khâm cứ nhỏ từng giọt từng giọt trong sáu năm, làm thấm vào cốt tủy của cô. Mà nay cô lại phải đối mặt với sự thật tàn khốc như vậy.
Giản Tang Du đứng dưới gốc cây ven đường, bất lực chảy nước mắt. Cô thừa nhận lúc trước chính mình quá cao ngạo trong thời gian quá dài có lẽ làm cho Thiệu Khâm khó chịu, nhưng như thế lại…….làm Thiệu Khâm ghét cô đến vậy ư?
“ Lên giường rồi sao? Chả có lợi gì, đệt , cậu thắng rồi. “
Lời nói của Hà Tịch Thành giống như tiếng ma quái cứ vang vọng trong lỗ tai của Giản Tang Du. Cô không dám suy nghĩ, có lẽ sau mỗi lần cô và Thiệu Khâm hôn nhau, Thiệu Khâm cũng sẽ nói với bọn Hà Tịch Thành, làm đề tài vui đùa. Hoặc còn có thể cười nhạo kỹ thuật của cô không trôi chảy, còn có thể có những lời nói không thể lọt vào tai.
Thiệu Khâm bối rối đuổi theo, bước chân xiêu vẹo, Giản Tang Du chưa bao giờ thấy qua vẻ khẩn trương và tức giận trên mặt anh, tiếng bước chân vang lên từng bước từng bước, giống như ma quỷ đang bước đến.
“ Giản Tang Du, anh….”
Giản Tang Du sẽ không dám tin, người con trai trước mắt này có lời nào là thật, ẩn nhẫn sáu năm chỉ vì tiền đặt cược, loại con trai này còn ai dám nói anh không có kiên nhẫn?
Từ nay về sau Giản Tang Du và Thiệu Khâm mở ra ranh giới thật dài, xem anh như người lạ. Ngược lại Thiệu Khâm đi tìm cô rất nhiều lần, Giản Tang Du cũng khéo léo lãng tránh.
Mặt Thiệu Khâm tái nhợt giải thích những việc kia, yếu ớt cãi lại những việc kia, nói cái gì muốn đền bù, cái gì thật thích, một câu Giản Tang Du cũng không dám tin nữa.
Cô cố ý tìm một người bạn gái đi cùng, nhưng không bao lâu thì phát hiện Thiệu Khâm hù dọa làm bạn học nữ đó sợ bỏ chạy. Sau đó, cô tìm người anh bên nhà hàng xóm cùng đi, nhưng rất nhanh anh nhà hàng xóm cũng bị đánh rất thảm, mặt đầy vết thương.
Giản Tang Du tức giận, cảm giác khuất nhục đè nén rất lâu cùng với sự uất ức đồng thời bộc phát, trước mặt bạn học cả lớp cho Thiệu Khâm một cái bạt tay : “ Lưu manh “
Hai chữ kia là toàn bộ nhận thức của Giản Tang Du đối với Thiệu Khâm, con người này, cho dù là thủ đoạn hay là mục đích đều xấu xa đến cùng cực.
Lúc ấy Thiệu Khâm như nằm mơ, anh cũng từng bị đánh không ít lần, nhưng cha của anh chỉ dùng roi đánh vài cái, nhưng đánh vào mặt người khác đó chính là một sự sỉ nhục.
Nhưng anh bi ai phát hiện ra, phút đau đớn khó chịu kia không phải là ở trên mặt, mà chính là ở trong tim. Trái tim bóp mạnh từng trận, giống như bị Giản Tang Du dùng móng tay bấu vào làm máu chảy lênh láng.
Cả phòng học lặng ngắt như tờ, yên tĩnh làm cho người ta khó thở, tựa hồ như đang chờ Thiệu Khâm bộc phát vậy. Cuối cùng Thiệu Khâm không nói gì, xoay người rời khỏi.
Về sau Giản Tang Du không còn gặp lại Thiệu Khâm nữa, nghe Hà Tịch Thành cố ý lớn tiếng hằn học nói bên cạnh : “ Thiệu Khâm có sống hay chết, chẳng biết chừng cũng không có ai quan tâm “
Giản Tang Du xem nhẹ sự khó chịu trong lòng, cô không có thời gian suy nghĩ tiếp chuyện của Thiệu Khâm, sắp thi tốt nghiệp trung học rồi, cô đã vì Thiệu Khâm trễ nãi quá nhiều. Cô phải dồn toàn bộ tinh lực đem việc học tập lên hàng đầu.
Sau đó……cũng cùng lúc đó xãy ra bi kịch thay đổi cả đời cô.
Mà cái người luôn miệng nói muốn đền bù, người con trai luôn nói yêu cô, cũng không có xuất hiện nữa.
Lúc Giản Tang Du sợ hãi tuyệt vọng, hy vọng nhất là nghe được tiếng của anh, hy vọng nhất được thấy anh, nhưng anh không hề xuất hiện một lần trước cửa phòng bệnh. Đây là cảm giác vô vọng, chết lặng và đau đớn như lúc cô bị xâm phạm kia.
Cuộc sống của Giản Tang Du hoàn toàn bị phá hủy, câu chuyện cũ không chịu nỗi kia và đoạn tình yêu đau đớn này, cô đã cố ý niêm phong cất vào kho, không dám đụng vào nữa. Bọn họ có liên quan lẫn nhau, dù nhớ tới một sự kiện nào cũng làm cô đau thắt ruột gan.
Nhưng sao qua năm năm, người đàn ông này lại xuất hiện? Lúc đầu đã không thật lòng, trong năm năm không hề có tin tức, bây giờ nói nghiêm túc có ai tin?
Khi còn nhỏ tin anh, đã bị bỏ rơi đau đớn như vậy, bây giờ tin tưởng nữa, sợ là xương cốt cũng không còn.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
49 chương
41 chương
25 chương
58 chương
37 chương