Sắc Màu Ấm

Chương 17

Đối mặt với sự chất vấn của Giản Tang Du, Thiệu Khâm trầm mặc, anh không biết phải giải thích thế nào về đoạn chuyện cũ hoang đường không kiềm chế được kia, càng không biết làm thế nào miêu tả tâm tình của mình trong giờ phúc này. Mười bảy mười tám tuổi, biết yêu sao? Thiệu Khâm không biết, Tang Du cũng không biết. Bọn họ bắt đầu đánh vào lòng ham muốn chinh phục của Thiệu Khâm, Tang Du càng khó khống chế, nội tâm hiếu chiến của anh lại càng mãnh liệt. Chuyện chinh phục Giản Tang Du là chuyện nóng nhất trong thời tuổi trẻ của anh. Lúc bắt đầu, không ngừng lập lại tiết mục Thiệu Khâm đuổi theo Giản Tang Du. Dù vậy, Thiệu Khâm vẫn vui vẻ ở trong đó. Năm lớp 12 ấy, quan hệ của hai người rốt cục có tiến triển nho nhỏ. Chính là một bước rất nhỏ, nhưng lại khiến cho Thiệu Khâm vui sướng thật lâu, lâu đến hiện tại anh nhớ tới vẫn tràn ngập ngọt ngào cùng thõa mãn như trước. ************ Chào đón kỷ thi tốt nghiệp trung học luôn là thời gian u ám lại áp lực, trên mặt mỗi người đều tràn ngập dè dặt và mong đợi đối với tương lai. Giản Tang Du là học sinh xuất sắc, nhưng cũng không thể không thừa nhận áp lực của người khác. Cha mẹ cô là người làm ăn, buôn bán quần áo cũng không lớn không nhỏ, thường xuyên ra Bắc vào Nam khắp nơi. Trong nhà luôn chỉ có một mình cô đối diện với bốn vách tường. Cho dù có phát ra một chút tiếng vang thì cuộc sống cũng không đáp lại được. Khi đó Giản Đông Dục đã lên tỉnh lân cận học đại học, đương nhiên sẽ không thường xuyên trở về thăm cô. Thỉnh thoảng gọi điện thoại cho Tang Du cũng không dám nhiều lời. Cha mẹ không có nhiều thời gian quan tâm tới cuộc sống cũng như việc học tập của cô, ngẫu nhiên chạm mặt hỏi vài ba câu, cũng chỉ để ý đến thứ tự cùng điểm số mà thôi. Cha mẹ là người hết sức sĩ diện, thường hay khoe khoang Tang Du với những bạn bè thân thiết: xinh đẹp, hiểu chuyện, ngoan ngoãn, khéo léo, học tập ưu tú, gần như không có khuyết điểm. Tang Du nghe mà đáy lòng lại sinh ra một sự nôn nóng. Thi tốt nghiệp phổ thông ai cũng có áp lực, đương nhiên cô cũng không ngoại lệ. Ở độ tuổi này ai cũng có lúc nổi loạn, ưu thương, nhạy cảm, lo lắng. Cô không có ai để tâm sự, còn phải chịu đựng một mình với cuộc sống yên tĩnh mỗi ngày. Trải qua một thời gian dài, cô phát hiện ra mình đã thay đổi, thỉnh thoảng đối mặt thi cử thất bại cô lại len lén trốn đi khóc thật lâu. Có lúc còn khóc lóc không hề có lý do. Từ đó đến giờ, cô cũng không phải cô bé đa sầu đa cảm, càng không hiểu nỗi buồn mưa nắng là gì. Nhưng là dưới áp lực lớn như vậy thì cũng dần dần cũng sinh ra một sự khủng hoảng lớn, một sự cô đơn kinh khủng không ai lý giải được. Vì thế, khi thức dậy vào lúc sáng sớm, đột nhiên phát hiện mình bị sởi, cảm xúc của Giản Tang Du hoàn toàn tan vỡ. Cô gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp xin phép nghỉ, một mình ngồi ở ban công không biết nên làm cái gì bây giờ. Đi bệnh viện sao? Nhưng cô không hề muốn đi, vậy thì cứ để bệnh sởi càng nặng, sau đó càng ngày càng xấu. Như thế Cha mẹ có chịu giành nhiều thời gian ở bên cô hay không?. Giản Tang Du suy nghĩ miên man, ngẩn người ngồi xếp bằng ở nơi ánh mặt trời chiếu xuống. Cho đến khi chuông cửa vang lên cô vẫn còn đang mơ màng tưởng mình bị ảo giác? Sao chuông cửa nhà cô có thể reo được? Trong lúc cô còn đang nghi ngờ thì chuông cửa lại vang lên lần thứ hai, thứ ba, kéo dài không dứt. Tiếng chuông kia cố chấp kiên định giống như chứng minh phán đoán của cô là sai lầm. Tang Du đi mở cửa, thấy được vẻ mặt lo lắng của Thiệu Khâm. Một tay Thiệu Khâm ấn chuông cửa, tay kia chống lên khung cửa thở phì phò, sợi tóc đen nhánh lóng lánh mồ hôi, mềm mại dính lên trán. Thân hình cao lớn chắn ở cửa, chiếc bóng đỗ xuống trước mặt Tang Du. Lúc đầu chỗ cô ở không có thang máy, nhà cô lại ở tầng 5. Có lẽ Thiệu Khâm chạy lên không ngừng, nên dưới áo sơ mi trắng lộ rõ xương quai xanh đang phập phồng. Anh nhìn mặt của Giản Tang Du đang ngẩn ngơ, ánh mắt trong veo nhanh chóng trở nên phức tạp khó hiểu. Tang Du ý thức được nguyên nhân ánh mắt anh thay đổi, xấu hổ nắm chặt lấy áo ngủ lấy tay ngăn trước ngực, buồn bực hỏi : “Cậu tới làm gì?”. Thiệu Khâm nhịn thật lâu, cuối cùng không thể nào chịu đựng cười “phì” ra tiếng. Tang Du lúc đầu đã ngượng ngùng, bị nụ cười của anh làm cho cảm thấy đứng không vững nữa, muốn trở tay đóng cửa. Thiệu Khâm vội vàng đưa tay ngăn lại, đôi mắt đẹp cũng nhướng lên : “Mình lo lắng cho cậu, cho nên mới đến thăm.” Tang Du đối diện với anh ở bên trong khe cửa, lấy tay chống cánh cửa, trả lời : “Bây giờ cậu đã nhìn thấy rồi, mau đi đi.” Thiệu Khâm kiềm chế không dám cười ra tiếng, cúi đầu nhìn chăm chú vào mắt của cô, làm ra bộ dáng nghiêm túc : “Mình muốn đi vào.” “Không được!” Thiệu Khâm không để ý đến sự phản đối của cô, gồng tay, chỉ dùng một nửa sức lực đã đẩy được cửa ra. Thình lình Tang Du bị động tác đẩy cánh cửa văng ra làm cho sợ tới mức phải lui về phía sau một bước, dán lưng sau vách tường nhìn Thiệu Khâm khó tin. Bây giờ tên lưu manh này muốn đăng đường nhập thất* sao?(* Ám chỉ tình dục) Thiệu Khâm đi vào, đến gần cuối đầu nhìn kỹ khuôn mặt vô cùng thảm thương của cô : “Bị nặng rồi đó, có đi bệnh viện chưa?” Giản Tang Du không thích thái độ tự quyết định của anh, chỉ ra ngoài cửa nhắc lại : “Cậu đi ra ngoài ngay, đây là nhà tôi.” Thiệu Khâm không để ý tới cô, liếc mắt nhìn xung quanh phát hiện chỉ có mình Giản Tang Du, liền thay giày đi vào phòng khách. Tang Du đi phía sao túm lấy góc áo anh : “Đó là dép lê của anh trai tôi.” Thiệu Khâm mặc cho cô xù lông dong dài như cái đuôi nhỏ đi phía sau, tự mình tham quan một vòng phòng khách : “Nhà cậu nhỏ thật.” Giản Tang Du nhìn bóng lưng cao lớn kiêu căng của Thiệu Khâm, chỉ biết cắn môi. Lúc này cô vô cùng hối hận khi không nghe lời anh trai nuôi mèo trong nhà, không đúng, đối phó với tên lưu manh Thiệu Khâm phải cần tới chó ngao mới được. Thiệu Khâm lập tức đi vào phòng của Giản Tang Du, mục tiêu đã xác định, Tang Du vội vàng chạy tới phía trước dang rộng tay chân ngăn cản : “Đây là phòng con gái, cậu có lễ độ hay không?” Thiệu Khâm nhúng vai làm ra bộ dáng không sao cả, tầm mắt dừng trên mặt đầy sởi của Giản Tang Du nghiên cứu, Tang Du cau mày, đưa tay ra chắn theo bản năng: “không được nhìn!” Thiệu Khâm liền chui chỗ trống, nghiêng người lách vào phòng cô. Giản Tang Du nhắm mắt lại, máu xông lên não, vội vàng đuổi theo phía sau. Đây là lần đầu tiên Thiệu Khâm vào phòng con gái, vừa mới 18 tuổi, chưa bao giờ biết phòng con gái… ấm áp như vậy. Phòng Giản Tang Du hướng về ánh mặt trời, vừa vào phòng đã thấy ánh nắng vàng chiếu lấp lánh, sau đó là vách tường màu trắng, ga giường chỉnh tề màu xanh dương, mặt trên có những đóa hoa nho nhỏ, đặt trên cửa sổ có một hàng búp bê nhỏ đang mỉm cười với anh. Thiệu Khâm bước qua đó, ngón tay thon dài sờ sờ mũi con búp bê, Tang Du đi phía sau cẩn thận lau chùi những cái bị Thiệu Khâm sờ qua, chỉ cần bị Thiệu Khâm sờ qua, cô đều muốn vỗ vài cái thật mạnh. Thiệu Khâm mặt dày, làm như không thấy động tác của Giản Tang Du, cứ thưởng thức phòng của Tang Du như thế. Nhìn thấy tủ mây tre đan để quần áo, có cái hộc sợi tổng hợp màu trắng nõn, Thiệu Khâm không hề nghĩ ngợi nhanh chóng mở ra. Tang Du còn đang lay hoay với những con búp bê bị Thiệu Khâm làm loạn, chờ đến khi chú ý đến hành động của anh thì đã muộn rồi, nội y đủ màu xinh đẹp chen chúc từ trong hộc tràn ra. Mặt Tang Du nóng như bị lửa đốt, chạy lên phía trước mấy bước : “Thiệu Khâm! Cậu thật lưu manh!” Thiệu Khâm cũng hơi xấu hổ, khuôn mặt đẹp trai ửng đỏ một chút. Nhưng cảm giác xấu hổ đó rất nhanh đã bị đồ vật trước mắt kích thích làm cho bụng dưới hơi trướng nóng. Loại xúc động bí ẩn này càng làm cho nhiệt huyết của anh trào dâng. Anh khó khăn dời tầm mắt, lắp bắp nói : “Giản Tang Du, cậu, sao cậu mua màu đỏ! Còn mua màu đen!” Tang Du luống cuống tay chân ôm hộc tủ vào trong ngực, môi cũng bị cắn sắp chảy máu, con gái vào tuổi đó, bị nam sinh nhìn thấy nội y là chuyện cực kỳ xấu hổ. Thiệu Khâm nghĩ nghĩ, thần sắc lạnh lùng quay người : “Không phải, mình chưa từng thấy cậu mặc màu này bao giờ, cậu mua mặc ở nhà để tự mình xem à?” Giản Tang Du nghe xong lời này, lại hơi mất tự nhiên. Sao nói là cậu ta chưa từng thấy… Trong phút chốc Giản Tang Du ngẩn đầu, hung dữ nhìn chằm chằm Thiệu Khâm, chỉ trích: “Cậu nhìn lén mình” Thiệu Khâm sờ sờ cái mũi, ánh mắt lấp lánh : “Làm sao lại nhìn lén, quang minh chính đại nhìn, cậu không biết đồng phục mùa hè rất mỏng ư? Mình ngồi phía sau cậu đương nhiên có thể nhìn thấy.” Tang Du quả thật bị tên vô lại này bức sắp điên rồi, tay run rẩy : “Thiệu Khâm cậu là tên đại lưu manh, cút ra ngoài cho mình.” Thiệu Khâm cười híp mắt, đôi chân dài bước đến gần Giản Tang Du, trong khoảnh khắc cô sinh ra ảo giác sau người Thiệu Khâm như có chiếc đuôi sói đang phe phẩy. Thiệu Khâm đi đến bắt lấy cổ tay trắng nõn của Giản Tang Du, cúi đầu cười nói : “Dẫn cậu đi gặp bác sĩ xong, mình sẽ đi về.” Giản Tang Du không muốn bị Thiệu Khâm nắm mũi dẫn đi, nhưng mà Thiệu Khâm lại nổi lên nhiệt tình : “Mình không ngại thay quần áo giúp cậu đâu.” Anh nói xong liền đưa tay đến cúc áo ngủ của Giản Tang Du. Cũng không biết tên lưu manh này có phải từng luyện ở nhà hay không, trong lúc Giản Tang Du thất thần, liền bị công phu của anh giật ba cái cúc áo, da thịt trắng nõn trước ngực và khe rãnh sâu giữa hai bầu ngực căng tròn lộ ra trong không khí. Thiệu Khâm nhỉn chằm chằm, yết hầu giật giật. Giản tang Du giật mình, tay nắm chặt cổ áo ngủ, căm hận nhìn Thiệu Khâm : “Cậu đi ra ngoài, tôi, tôi tự mình thay!” Cho đến khi Thiệu Khâm đứng trong phòng khách, trong đầu vẫn là hình ảnh trong cổ áo Giản Tang Du. Anh từng coi qua phim sex, cũng biết được những kích cỡ khoa trương của những vật nữ trong phim đều được bơm, cho nên anh coi cũng chẳng có háo hức gì. Nhưng Giản Tang Du chỉ lộ ra một chút đường cong mà làm anh sắp chịu không nổi… Rốt cuộc Giản Tang Du có ma lực gì chứ? Thiệu Khâm chở Giản Tang Du thay xong quần áo đi ra ngoài, thấy cô có nhiều chấm nhỏ trên mặt, nhìn anh nhíu mày, cậu ta không phải dính ma chướng rồi chứ ? Lúc Thiệu Khâm đưa Giản Tang Du đi bệnh viện, tầm mắt luôn luôn nhìn trộm vào vị trí lúc nãy đánh giá. Giản Tang Du bởi vì xấu hổ nên cố ý mặc áo sơ mi rộng thùng thình, nhưng đi kế bên Thiệu khâm vẫn không được tự nhiên, cũng nhiều lần cảm thấy ánh mắt dâm tặc của Thiệu Khâm đang nhìn thẳng vào mình. Chẳng qua khi ở bệnh viện, ấn tượng của Giản Tang Du đối với Thiệu Khâm lại có thay đổi. Cùng là chưa đến 18 tuổi, Thiệu Khâm rõ ràng đã thành thạo hơn rất nhiều so với cô, quá trình khám bệnh, bác sĩ chẩn bệnh thì cần chú ý những việc gì, Thiệu Khâm hoàn toàn không bỏ sót một điểm lưu ý nào. Mà Giản Tang Du cũng giống như một đứa trẻ, mơ màng đi theo phía sau Thiệu Khâm, cái gì cũng không cần tự mình làm. Nếu Thiệu Khâm không đi cùng, cô chắc cũng không biết đường mà đi loanh quanh đại sảnh mất. Giản Tang Du nhìn người ta xếp thành hàng dài đăng ký trong đại sảnh mà xuất thần, Thiệu Khâm đụng đụng vào cánh tay của cô, cúi đầu dặn dò : “Ngoan ngoãn chờ mình ở đây, mình đi lấy thuốc.” Giản Tang Du nhìn khuôn mặt và bộ dạng ôn hòa của Thiệu Khâm, sửng sờ gật đầu. Thiệu Khâm lại nở nụ cười sáng lạn với cô, gương mặt điển trai ôn hòa, nụ cười hấp dẫn, làm khuôn mặt trắng nõn của cô như ẩn như hiện ra một tia đỏ ửng. Anh giơ tay dịu dàng vuốt mái tóc chảy dài Giản Tang Du: “Nhìn ngốc quá.” Giản Tang Du đờ đẫn nhìn thân hình cao lớn của Thiệu Khâm từ từ rời khỏi, hòa vào đám người, phản ứng chậm chạp sờ sờ vào khuôn mặt mình, hơi nong nóng, có chút kỳ quái. Cô nhịn không được thì thầm một tiếng : “Cười cười cái gì, có cái gì buồn cười.” Giản Tang Du vừa nghĩ Thiệu Khâm sao có thể cười đẹp như vậy, vừa che lại cái thân đầy sởi của mình, với hai má nóng kỳ lạ ngồi ở đại sảnh, ngoan ngoãn chờ Thiệu Khâm trở lại.