Sắc Khí Tràn Đầy
Chương 117 : Học viện hạnh phúc thật sự hạnh phúc sao?
Buổi sáng 10 giờ, một đám truyền thông bên ngoài ùa vào bên trong trường. Bọn họ đầu tiên đi xung quanh xem xét phong cảnh mỹ lệ, sau đó nghĩ đến sự việc dâm loạn xảy ra vừa rồi, lại bị lòng hiếu kỳ thu hút. Bất quá, những phóng viên tới đây ngày hôm nay đều đã được cấp trên tuyển chọn kỹ càng, không được hỏi quá nhiều vấn đề, phải bảo vệ danh tính người đưa tin. Nghĩ kỹ một chút sẽ biết nhất định ông lớn bên trên truyền xuống chỉ thị rồi.
Tưởng Niệm Lăng lúc này ngồi trong phòng nghỉ nhỏ hẹp ngây người, mỗi ngày đều có người tới thôi miên cô. Cô đành làm bộ bị hắn thu phục, nói những lời trái lương tâm. Mỗi lần người kia rời khỏi, cô liền bắt bản thân phải nghĩ tới những cảnh bị vũ nhục trước đây, bắt bản thân mình phải nhớ những cảnh tượng trước đó. Muốn bản thân mình nhất định phải dẫm nát bọn họ dưới lòng bàn chân. Cũng không cho phép quên trường học này có bao nhiêu xấu xí thối nát. Muốn hủy diệt cô, cô càng kéo bọn họ xuống địa ngục cùng. Không ai có thể thoát. Cô không phải con cờ mà dùng xong liền vứt bỏ được.
Lúc này bên ngoài sân thể dục, mọi người đã xếp hàng ngay ngắn. Bên trên sân khấu là vị lãnh đạo cao nhất, xung quanh là phóng viên, ngồi trên ghế nhựa, trước mặt là bản tên và công ty đang công tác. Mục đích là muốn vị lãnh đạo phía trên biết họ là ai, người đến từ công ty nào. Đương nhiên, những câu hỏi có liên quan và chỉ được hỏi đã được lên danh sách rõ ràng. Nếu không có gì bất trách thì nhà trường đã nắm rõ mọi thứ trong tay.
10 giờ rưỡi, phóng viên chính thức bắt đầu hỏi.
Hiệu trưởng ngồi an vị chính giữa, cảm thấy không khí xung quanh quá căng thẳng, chỉ trong vài ngày, vị lãnh đạo này cơ hồ già đi không ít tuổi, tóc cũng bắt đầu bạc. Những người có liên quan cũng tiều tụy không ít, đều là nhờ vào công lao của Tưởng Niệm Lăng.
Ngồi gần khu vật phóng viên là học sinh. Nam sinh xếp ở trước, nữ sinh xếp ở sau. Lúc này, nhà trường đối với việc tách ra nam nữ đã làm thẳng tay, không có bất kỳ sơ hở nào còn sót lại.
Thẩm Quân ngồi gần Trạm Quang, cô thì thầm: "Đừng nháo loạn có người thấy." Trạm Quang cả người cao lớn đứng chắn trước mặt Thẩm Quân, không muốn cô bị truyền thông chụp tới.
"Không sao, không ai thấy đâu." Trạm Quang nói xong, nắm lấy tay cô, kéo cô về phía sau lưng mình. Tia ấm áp kia làm hắn cảm thấy thỏa mãn.
Nhưng mà Thẩm Quân sống chết rút tay ra, Trạm Quang không vui nghiến răng nói: "Năm tay anh, nếu không anh không đảm bảo mình sẽ làm cái gì."
Tới lúc này mà còn uy hiếp cô?
"Đáng ghét." Đối mặt với cường quyền, cô đành bất đắc dĩ nắm tay hắn, trên mặt không có chút biểu tình vui vẻ gì. Trong lòng quả thật khinh thường bản thân, một chút thành tựu cũng không đạt được. Trạm Quang vui, trào phóng nhìn cảnh tượng xung quanh, tâm trạng hòa hoãn đi rất nhiều.
Trên đài, hiệu trưởng còn đang bi bô về thành tích mấy năm qua của học viện, các học sinh ở đây đã dành được bao nhiêu giải thưởng về cho nước nhà, còn nói phét nói bốc dài dòng hơn nửa tiếng, cuối cùng mới vào vấn đề chính.
"Gần đây bên ngoài nổi lên một tin đồn thất thiệt về học viện. Hôm nay, tôi xin được phép hướng tới các vị truyền thông giải thích một chút. Tin đồn trên mạng hoàn toàn không đúng sự thật làm ảnh hưởng rất lớn đối với học viện chúng tôi, làm công sức bao nhiêu năm nay đổ sông đổ biển. Học viện luôn cố gắng tạo tiếng tăm tốt, để nước nhà có thể vinh dự đứng vào hàng ngũ giáo dục tốt nhất thế giới. Các vị ngồi dưới đây đều là người có tiếng tăm trong xã hội, tôi tin với công bằng công chính, và với lương tâm, các vị sẽ giúp trường học chúng tôi đòi lại công bằng. Lấy lại thanh danh đã mất,"
"Vị này chính là chủ nhiệm bộ giáo dục, đối với trường học những chuyện phát sinh gần đây đều đã nắm rõ. Chỉ cần nội dung không quá miết quá phận thì tôi sẽ tuyệt đối thẳng thắng, không một lời gian dối."
Đúng là chủ nhiệm bộ giáo dục, từng lời nói ra đều vô cùng khôn khéo. Thẩm Quân nhìn thấy hào quang tỏa sáng trên mái tóc thơ thưa thớt của ông ấy, bề ngoài quả thật rất ôn hòa, trên mặt đều là chân thành tuyệt đối. Hiệu trưởng sở dĩ để hắn nói ra những lời này và tiếp nhận phỏng vấn trực tiếp từ truyền thông là vì hắn vẫn chưa ngủ với Tưởng Niệm Lăng.Nghe xong những lời này, micro trong tay bắt đầu truyền xuống cho phóng viên. Bọn họ sôi nổi thảo luận vấn đề, có người là nữ, bộ dạng đều thập phần kích động. Chủ nhiệm sở giáo dục gật đầu, ý bảo cô có thể nói.
"Xin chào, tôi đến từ diễn đàn phóng viên Thiên hạ. Bởi vì trang web bắt nguồn tin đồn này là từ công ty của chúng tôi thành lập. Nên nếu các vị nói những tin đồn này đều là bịa đặt, căn cứ vào quy định quản trị mạng, diễn đàn chúng tôi hoàn toàn có thể xóa đi bài đăng đó."
Chủ nhiệm sở: "Nếu được như thế thì còn gì bằng."
Nữ phóng viên: "Cho nên, có vài việc tôi muốn làm rõ, thứ nhất, xin hỏi Học viện Hạnh Phúc thật sự hạnh phúc sao?"
Chủ nhiệm sở cười cười: "Có hạnh phúc hay không tùy thuộc vào cảm thụ của mỗi cá nhân các em học sinh, và mỗi người đứng ở đây ngày hôm nay. Tôi không thể dùng cảm nhận của mình để biểu thị cho cảm nhận của mọi người. Nhưng, được đứng ở một nơi tốt đẹp như thế này, còn có thể không hạnh phúc sao?"
Nữ phóng viên: "Nữ sinh đã đăng bài lên diễn đàn là một học sinh năm nhất sao? Nếu bạn học đó có mặt ngày hôm nay có thể xin phép cho bạn ấy tiếng ra được không? Chúng tôi thực sự quan tâm tới tình trạng hiện tại của bạn học này, tuy rằng đây là phát sóng trực tiếp, nhưng chúng tôi cam đoan nhất định bảo vệ danh tính tốt bạn học kia, không để lộ ra khuôn mặt bạn ấy."
Đúng là đây là phát sóng trực tiếp, họ cũng cam đoan sẽ che mặt Tưởng Niệm Lăng. nhưng những bức hình đằng trước kia, mặt cô ta cũng lộ ra hoàn toàn rồi. Làm sao che được trí nhớ của con người đây?
Thẩm Quân nhìn chủ nhiệm sở, chờ hắn lên tiếng. Trong lòng cô biết rõ, Tưởng Niệm Lăng bước ra, có thể cô ta sẽ làm những việc điên rồ như cùng kéo mọi người xuống nước chết cùng.
Chủ nhiệm sở quay đầu nói chuyện với hiệu trưởng, người kia gật gật đầu, mới quay lại phía các phóng viên nói: "Vị bạn học kia là học sinh của tôi. Vẫn còn đang ở trường. Tôi thừa nhận bản thân mình đối với việc dạy học hoàn toàn nghiêm túc, cho nên đối với các học sinh có phần nghiêm khắc, làm người khác cảm thấy áp lực. Cho nên trước tiên, tôi muốn hướng tới các vị bạn học và toàn bộ giáo viên trong trường, nói một lời xin lỗi chân thành nhất."
Một câu trước làm bản thân mình trở về trạng thái an toàn, hoàn toàn sạch sẽ với loại quan hệ thân thiết, thứ hai lại nhầm vào việc Tưởng Niệm Lăng vì thành tích mà lầm đường lạc lối làm ra loại truyện quyến rũ lão sư. Cùng trường học hoàn toàn không có quan hệ. Thẩm Quân nghĩ những gì cô nghĩ trước đây đều hoàn toàn đồng nhất. Nhưng mà, sự nghiêm túc của học viện này hoàn toàn là sự thật, nếu không làm ra những loại hành vi dâm tặc kia, hoàn toàn có thể trở thành một học viện có tiếng trong nước.
Đầu tiên, bọn họ nói qua về việc ấn định thành tích xếp hạng của học sinh, dựa vào thành tích mà nhận được phúc lợi đặc biệt. Tiếp theo, lại nói Tưởng Niệm Lăng cá nhân hành động khác với nội quy trường, không phải trường học bức cô ấy tới bước cùng với lão sư giao hoan.
Truyện khác cùng thể loại
172 chương
65 chương
7 chương
10 chương
49 chương
81 chương
20 chương