Sắc Khí Tràn Đầy
Chương 116 : Mưa to buông xuống
Ngày thứ năm, xã hội bên ngoài dư luận không ngừng lên men, học viện thật sự chịu quá nhiều áp lực, tiến hành một lần họp toàn bộ giáo viên. Sau đó, nhà trường tiến hành thông báo với toàn bộ học sinh:
1. Nam nữ ký túc xá bắt đầu tách ra, lớp học cũng thay đổi. Nữ sinh trong vòng một ngày tự mình tìm cho mình một bạn cùng phòng.
2. Không được ở trong trường học thể hiện bất kỳ hành vi dâm loạn, bắt được sử nghiêm, tuyệt không tha.
3. Có người lạ bên ngoài hỏi về tin tức bên trong trường học, toàn bộ học sinh yêu cầu giữ im lặng, thống nhất giữ kín như bưng. Không được lộ tin tức trong trường học ra bên ngoài.
4. Toàn bộ dụng cụ tình ái nhà trường thu lại, khóa trong tủ sắt bên ngoài, không được lấy ra.
5. Nam nữ học sinh phải bảo trì khoảng cách. Tuyệt đối không được có bất kì hành vi thân mật tiếp xúc nào.
6. Tự mình quản lý miệng và thân thể.
Một đống yêu cầu, nói xong cũng mất hơn một tiếng đồng hồ, chính thức làm cho học viện Hạnh Phúc trở nên sóng to đè sóng lớn. Đối mặt với tình trạng hỗn độn bên ngoài, nhà trường hoàn toàn lựa chọn im lặng. Nhưng trong thời điểm này còn phát sinh ra thứ gì hay không, thì không ai biết được.
Lựa chọn bạn cùng phòng cho mình, Thẩm Quân đương nhiên không suy nghĩ nhiều liền chọn Chu Dĩ Vi. Bất quá về việc dọn ra khỏi ký túc xá, Thẩm Quân và Trạm Quang nảy ra tranh chấp.
Thẩm Quân mở cửa quần áo ra, lấy một đống quần áo ra bên ngoài. Sau đó đến rương hành lý, bỏ tất cả vào. Còn Trạm Quang, thì cứ liên tục cô đem ra cái nào thì hắn lại đem bỏ lại trong tủ quần áo.
"Anh làm sao vậy, đừng có quậy mà." Thẩm Quân buồn bực trừng mắt nhìn Trạm Quang.
Trạm Quang phết miệng: "Em ở lại đây, kêu Chu Dĩ Vi lại đây luôn. Cô ấy ngủ bên ngoài sô pha."
"Anh đùa cái gì vậy? Sao để cậu ấy ngủ bên ngoài được. Còn nữa, anh sẽ đi đâu, ở cùng Doãn Gia Trí hay Tống Trình." Thẩm Quân đoạt lấy quần áo trong tay hắn, bỏ vào hành lý. Tiếp tục nói: "Anh nhẫn nại đi mà, một lúc sẽ qua thôi. Bây giờ ở chung cũng không tiện."
Nghe cô dụ ngọt, Trạm Quang cũng thoải mái một chút. Nhưng tưởng tượng người của hắn đi qua ngủ lại trên giường của nam nhân khác. Hắn thật không thoải mái.
"Anh mua cho em cái nệm mới, còn giường của Doãn Gia Trí em không thể nằm."
"Được được được, nghe anh nói hết."
"Còn khăn lông, em đem theo đi."
"Được được được."
"Quần lót của em, để lại cho anh mấy cái này."
"Được được được....Anh lấy cái đó làm gì "
Trạm Quang trầm mặc: "Có ý kiến?"
"Không có không có. Tiểu nữ nào dám."
Cái tên ấu trĩ biến thái đáng ghét. Lải nhải phiền phức.
Thẩm Quân không có nhiều hành lý lắm, thoáng một cái là xong, chỉ lấy vài bộ đồng phục, còn vài vật dụng riêng tư thì để lại cho Trạm Quang. Còn hắn sử dụng như thế nào thì cô thật sự không biết.
Trạm Quang giúp cô kéo hành lý, trên đường đi không nói một lời, một tay bỏ vào túi, cả người đều trầm trọng tức giận, quanh quẩn thân mình là một mảnh tối tăm. Thẩm Quân ấp úng không biết nên nói gì, hình như cô lại làm sai rồi.
Ba ngày qua cô thật sự chiều chuộng hắn hết lời rồi. Bây giờ đang bị cắm, xong rồi thì đương nhiên cũng trở về như cũ. Bất quá, hắn lại kéo cô vào một góc, cô cũng đành ngoan ngoãn nghe theo, không thể cự tuyệt. Đành phải dâng thân mình, chủ động hầu hạ Trạm đại gia. Hắn căn dặn cô nhiều điều, nào là phải đúng giờ đúng lúc ăn cơm, không được bỏ bữa, cách nam sinh khác xa một chút, không được hồng hạnh xuất tường, linh ta linh tinh....
Đây bất quá chỉ là ngày đầu tiên thôi, mà hắn đã nói linh tinh lải nhải, Thẩm Quân thật sự bất mãn vô cùng, nhưng trong lòng có nhiều điểm ngọt. Ký túc xá Linh Ban cách biệt với khu khác, hôm nay đổi qua ký túc xá bình thường, bắt gặp được bộ dạng chật vật của những người khác, làm cô cảm thấy cuối cùng cũng có cảm giác thanh xuân rồi. Có nhiều người, nam sinh của họ không giúp dọn đồ, cả người đều đầy mồ hôi, thật sự nhìn rất đáng thương.
Thẩm Quân nhìn thấy hết thảy, nhịn không được dừng bước, trong lòng bất đắc dĩ cảm thán, mỗi một người trên đời đều có số mệnh riêng của mình. Có thể dựa vào King hay không chi bằng tự dựa vào bản thân mình.
"Nhìn cái gì?" Trạm Quang phát hiện Thẩm Quân không đi theo hắn, không vui quay đầu lại hỏi.
"Xem đời người."
Trạm Quang nhướng mày: "Hửm?"
"Không có gì, đi thôi." Thẩm Quân tiến lên kéo cánh tay hắn, cùng nhau đi về phía trước.
##
Ngày hôm sau, đổi xong ký túc xá.
Sáng sớm, không khí lúc này trở nên dị thường khẩn trương vô cùng. Mỗi chủ nhiệm lớp đối với học sinh bên dưới ra sức dặn dặn dò dò, dặn họ cái gì nên nói, cái gì không nên nói, không nên nói bậy bạ.
Còn dặn thêm về vài trường hợp: "Nếu có vài phóng viên tới hỏi chuyện, các em phải coi mình là cục đá, cái gì cũng không biết, không nên lộn xộn vọng ngôn."
"Nếu để truyền thông dò hỏi được vài vấn đề riêng tư, các em phải nói là không biết hoặc không có gì đặc biệt. Các bạn học trong viện đều thông minh, tôi tin các em hiểu được ý tứ của tôi. Vấn đề này nên làm sao thích hợp với gia đình và bản thân nhất, các em nhất định đã rõ. Mỗi một biểu hiện của các em không chỉ ảnh hưởng tới bản thân, mà còn về phía gia đình, cũng không phải chuyện nhỏ. Tôi mong các em có thể thận trọng từ lời nói tới việc làm của mình. "
Cuối cùng còn uy hiếp: "Có vài món đồ của các em nhà trường đang nắm giữ, các em thông minh nên hiểu rõ, có chuyện gì còn thắc mắc không?"
Mọi người đồng loạt: "Hiểu rõ. "
Thế nhưng sự thật là truyền thông đã bắt đầu vào cuộc làm rõ, học viện bây giờ đều chịu áp lực rất lớn, nếu không cũng không ép học sinh tới bước đường này. Nơi tôn nghiêm như trường học lại làm ra những hành vi dơ bẩn này, thật sự không thể tha thứ.
Trường học lắp đặt máy quay theo dõi từ lớp học, đường đi, phòng ăn cho tới ký túc xá. Đều không phải dùng để trưng bày. Học sinh không thể phản kháng dù trong lòng có muốn cỡ nào. Thẩm Quân biết sắp tới Tưởng Niệm Lăng sẽ tính toán tiếp thu phỏng vấn của truyền thông, cô tin cô ta sẽ làm cho toàn bộ lãnh đạo trong viện hối hận với những hành vi này. Hoặc là hối hận với sự xuất hiện của Tưởng Niệm Lăng.
Hệ Thống giúp Thẩm Quân theo dõi nhất cử nhất động của Tưởng Niệm Lăng. mấy ngày nay cô ta bị trường học thôi miên, còn đối đãi trong phòng rất kinh khủng. Trường học muốn giáo huấn một chút, dạy cô ta cái nào nên cái nào không, nhưng cũng không quá ép cô ta vào đường cùng. Trước mắt, trường học muốn đổ hết tội lên đầu cô ta, đem hết tất cả sai lầm từ việc Tưởng Niệm Lăng quyến rũ lãnh đạo trường học, sau đó phủi sạch quan hệ của cô ta với trường để thoát việc.
Tưởng Niệm Lăng suy cho cùng vẫn là vị thành niên, nếu dính vào tội hình sự, nhiều nhất bị bắt vào sở giáo dưỡng thanh niên. So với việc hành vi đồi bại bị phơi ra ánh sáng, thì tống tù cô ta là chuyện cỏn con không có gì đáng giá nhắc tới.
Truyện khác cùng thể loại
77 chương
230 chương
12 chương