Sau khi Đái Di Yên rời đi, Tần Tình mới từ trên người Từ Khải Sinh ngẩng lên, liếm môi, tràn đầy đắc ý nhìn anh. Anh trưởng thành đẹp trai, có nhiều mị lực, Đái Di Yên thích anh cũng không kì quái, ngược lại cô rất tự hào cố ý để cô ta nghe được đoạn đối thoại này. Xem đi, người đàn ông cô thích đang bị tôi đè, kiểu suy nghĩ này làm Tần Tình rất vui vẻ "Về nhà thôi." Sau khi nói tạm biệt với cha mẹ Từ, Tần Tình nhảy ra cửa đi đến chỗ đậu xe. Bóng của hai người đan xen với bóng cây, nhìn hai bên không có ai anh hỏi: "Không thích nhà anh đến vậy sao?" Anh buồn cười nhìn cô, quả nhiên còn là cô gái nhỏ, không giống như người trưởng thành bọn họ, tâm tư ẩn giấu không để lộ ra ngoài. "Em không có thói quen, em vẫn luôn sống một mình mà." Tần Tình kéo khuỷu tay anh, trời bắt đầu lạnh, buổi tối nhiệt độ thấp, để cho đẹp mà ăn mặc phong phanh, cô bắt đầu lạnh run. Từ Khải Sinh cởi áo, khoác lên cho cô. Nghĩ đến cuộc sống của cô như vậy anh không khỏi thương tiếc: "Mẹ anh nói năng chua ngoa nhưng tâm mềm, nếu bà có nói gì không dễ nghe, em cũng đừng để ý." "Em biết, em không quan tâm bất cứ ai điều em quan tâm là anh." Từ khi ở cùng chỗ với anh, lời yêu thương có thể bay ra khỏi miệng mọi lúc mọi nơi "Thật giỏi nịnh." Thật ra anh cũng rất thích nghe lời dỗ ngon ngọt của cô. Trong lòng vui sướng nhưng vẻ mặt anh rất bình tĩnh. Làm cô chỉ muốn ôm sát Cái miệng nhỏ nhắn của cô cười trộm, hai người anh anh em em ngọt ngào trở về ổ nhỏ ******* Tần Tình đang học năm tư, hai người sống chung như vợ chồng bình thường, lúc cô rảnh rỗi sẽ chạy đến công ty đợi anh ăn cơm Nhìn Từ Khải Sinh rơi vào bể tình, Triệu Lỗi tức giận đập cuốn sách lên người Dương Phàm "Tại sao? Tại sao? Một cô gái dễ thương như vậy là của người khác?" Triệu Lỗi nhìn bóng lưng hai người dắt tay nhau, cảm thấy mình bị ngược nặng nề. "Ừm.... có lẽ do khuôn mặt?" Dương Phàm tỏ ra bí hiểm vuốt cằm. "Cậu cút ra ngoài cho tớ!" Triệu Lỗi như bị đâm một dao Hai người yêu nhau ba năm, Từ Khải Sinh cũng đề cập đến việc kết hôn nhưng Tần Tình thấy không quan trọng. Cô nói bọn họ trừ giấy chứng nhận ra thì không khác gì mấy cặp vợ chồng kia. Hai người không vội, mẹ Từ đã nóng ruột muốn chết. Sau khi con trai li hôn, lại có bạn gái trẻ tuổi hơn. Bảo hai người nhanh chóng ổn định để bà an tâm hơn nhưng mỗi lần bà nhắc đến, Từ Khải Sinh luôn cười cho qua. Tần Tình cùng Lâm Tây Tây càn quét món ăn vặt trên phố, hai người đang viết luận văn tốt nghiệp đã lâu rồi không đi dạo. Họ mua đậu phụ thối rắc một miếng hành lá lên. Ngồi xổm vừa nhai vừa nhìn dòng người qua lại "Tình, ba tớ gọi tốt nghiệp xong thì về công ty làm." Ăn ăn, Lâm Tây Tây không vui nói, cha mẹ đều mong muốn cô làm việc gần nhà, cảm thấy con gái nên có một công việc ổn định. "Vậy cậu có trở lại không?" Tần Tình cũng muốn có gia đình, có người lo lắng, nhưng cô còn không biết cha mẹ mình là ai. Nhưng nghĩ đến Từ Khải Sinh trái tim ngọt ngào, ý xuân dào dạt. Lâm Tây Tây bị cô bỏ quên buồn bực nhăn mặt "Hai người bên nhau lâu vậy, sao vẫn thế này, suốt ngày khoe khoang!" Tần Tình le lưỡi, không có cách nào, cô thích người đàn ông đó rất nhiều. "Kỳ thực tớ không muốn về, nhưng ba.." Lâm Tây Tây thở dài "Ba mẹ đã già, tớ lại ở quá xa, không có cách quan tâm đến họ." Tần Tình biết trong lòng Lâm Tây Tây đã có quyết định, vỗ vai cô nói "Hạnh phúc là điều quan trọng nhất." "Đi siêu thị thôi, kinh nguyệt tớ sắp tới rồi." Lâm Tây Tây ăn xong ném vào thùng rác, quay đầu thấy vẻ mặt khác thường của Tần Tình. "Xảy ra chuyện gì?" Tần Tình nhìn Lâm Tây Tây, vẻ mặt phức tạp mở miệng: "Kinh nguyệt tháng này của tớ hình như trễ hai tuần rồi." Gần đây cô hay thức khuya viết luận văn, tưởng rằng rối loạn nội tiết tố nên đến chậm. Nhắc lại mới nhớ nó trễ hơn 10 ngày rồi. "Không lẽ trúng thưởng? Hai người bình thường không làm biện pháp phòng tránh à?" Lâm Tây Tây trợn mắt "Có, chỉ là tháng trước trong phòng làm việc...không mang bao." "Trời đất!" Lâm Tây Tây đỡ cô, làm thế nào cũng không nghĩ đến việc này. "Đi thôi, tới tiệm thuốc mua que thử thai." Đẩy Tần Tình ủ rũ đi mua que, để cho an toàn cô mua hơn hai que. "Nhanh lên, kiểm tra xong chưa." Ở ngoài cửa nhà vệ sinh Lâm Tây Tây gấp đến độ đứng ngồi không yên, mà Tần Tình lại ngồi trên nắp bồn cầu nhìn chằm chằm hai vạch trên que. "Trúng rồi." Giọng nói yếu ớt phát ra từ nhà vệ sinh "Cậu định làm gì?" Lâm Tây Tây hỏi "Tớ cũng không biết..." Hai người nhìn nhau, Lâm Tây Tây nói "Hay là nói cho cha đứa bé trước?" Cũng chỉ có như vậy, trong đầu cô rất loạn, tại sao lần đó lại dính, trước kia có nhiều lần bắn ở trong cũng không có. Cô gọi điện thoại cho Từ Khải Sinh: "Chồng ơi, anh ở công ty à? Em muốn đi tìm anh." "Ừm, em đến đây đi, nhớ chú ý an toàn." Từ Khải Sinh bên đây vừa mới làm xong thì nhận được điện thoại của cô. Mấy ngày nay công việc bừa bộn khó tránh khỏi bỏ quên cô, định làm xong dự án này rồi đưa cô ra ngoài mua sắm. Cúp điện thoại, người đàn ông ngồi trên ghế thả lỏng, ngón tay thon dài tháo cà vat, buông lỏng măng séc, nhắm mắt dưỡng thần chờ Tần Tình đến. Qua thật lâu, trên vai được xoa bóp thoải mái, Từ Khải Ainh mỉm cười tưởng Tần Tình, cầm bàn tay đó mỉm cười hỏi "Sao em đến mà không lên tiếng?"