Tần Tình kéo cà vạt, hôn lên cằm anh, nhỏ giọng oán trách "Đợi anh cả đêm này." Từ Khải Sinh ôm eo của cô đến sô pha, đánh giá toàn bộ căn nhà, phòng tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, anh khẽ cười nhéo nhéo mũi cô, "Em có giận không?" Tần Tình đánh lên ngực anh một cái, sau đó vùi mặt vào ngực khều khều ngón tay của anh, bàn tay anh rất lớn, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, rất đẹp vừa nhìn đã muốn liếm Không biết tại sao, vừa nhìn thấy anh, cô nhịn không được mà làm nũng, luôn muốn cùng anh gần gũi. Quả nhiên cô là tiểu yêu tinh, dính đàn ông không muốn buông ra. Anh đi tắm, nhà Tần Tình không có đồ của đàn ông nên cô phải tìm một bộ thể thao rộng rãi cho anh. Trong khi anh tắm, cô gật gù như gà mổ thóc. Đến khi anh bước ra đã thấy Tần Tình nằm trên giường ngủ như chú heo con rồi. Thật là, đối với người khác không chút phòng bị, cũng không sợ anh là người xấu. Từ Khải Sinh giúp cô điều chỉnh tư thế, nhìn vẻ mặt cô lúc ngủ, đôi mắt sau khi nhắm lại cả người trầm tĩnh rất nhiều, vừa mở mắt ra thì con ngươi chuyện động lanh lợi đều là chủ ý xấu trong đó. Nhớ lại ngày đó gặp mặt, đôi mắt cô cứ dõi theo đũng quần của anh, anh im lặng mỉm cười, nằm xuống bên cô ngủ. Tỉnh dậy, ý thức của cô vẫn còn dừng lại trong lúc anh tắm, nhìn qua thấy ánh mặt trời ló dạng bên cửa sổ, cả người cô ủ rũ, tối hôm qua bọn họ lại không làm chuyện gì! Cô sắp tức chết rồi, dùng sức đạp chăn. Từ Khải Sinh thức sớm hơn cô, xuống lầu mua bữa sáng và bàn chải đánh răng. Định gọi cô dậy thì thấy con mèo nhỏ đang phát tiết. Anh tựa vào cửa mỉm cười: "Có đói bụng không, có muốn dậy ăn không?" Tần Tình thấy anh chưa đi, ngạc nhiên xuống giường, nhảy lên vùi đầu trong ngực, hai chân quấn lấy hông của anh, "Em còn tưởng anh đi rồi." "Sao muốn bám lấy tôi, không sợ tôi là người xấu sao?" Anh ôm cô vào lòng, nhắc cô "quá gầy" chậm rãi đi đến bàn ăn, Tần Tình vô tâm vô phế cười hì hì, Từ Khải Sinh nhìn cô, tâm trạng bực bội mấy ngày nay lập tức tiêu tán. "Đi rửa mặt đi." "Ừm." Tần Tình tuột xuống từ trên người anh, chạy đi rửa mặt, đồng thời điện thoại của anh cũng vang lên Là Phương Nhiên, anh không tự chủ nhíu mày, ra ban công nhận điện thoại. Hỏi anh buổi trưa có về không, anh trả lời sau đó tắt điện thoại. "Ai vậy?" Tần Tình từ nhà vệ sinh đi ra, đúng lúc anh cúp điện thoại Bỏ điện thoại vào túi, anh nói: "Vợ tôi." Thì ra là vợ, vẻ mặt hạnh phúc ban đầu không còn nữa, từ từ tỉnh táo lại, dựa vào độ tuổi của anh có vợ cũng rất bình thường. Cô chậm rãi ồ một tiếng, ngồi xuống bàn ăn bánh bao hấp anh mua. Anh nhướng mày, không hài lòng với phản ứng của cô. Anh tiếp tục hỏi: "Em không có ý nghĩ nào khác sao?" Tần Tình nhún vai, thờ ơ: "Em nghĩ cái gì? Em chỉ muốn ngủ với anh, thế thôi." Cô nuốt bánh bao, uống sữa đậu nành, ăn sáng rất nghiêm túc. Từ Khải Sinh mỉm cười hôn cô, cô cũng dẩu môi đáp trả, "Tôi đến công ty, lần sau nhất định cho em thỏa mãn." Từ Khải Sinh mập mờ nói bên tai, rồi đặt một nụ hôn lên vành tai cô Xuống lầu Tần Tình đứng ở ban công nhìn chiếc xe từ từ rời khỏi tầm nhìn, trở về phòng vẻ mặt không có biểu hiện gì. Có vợ? A Vậy thì thế nào.