Sa lậu

Chương 6

“Ngươi… ngươi muốn làm… làm gì?” “Làm gì?” Tư Đồ Bất Nhị dù bận vẫn ung dung nói “Muội đã đặc biệt tới để thăm ta, ta đương nhiên cũng không thể khiến muội quá mức thất vọng —— Phi Văn, muội nói có đúng không?” “Không cho phép ngươi gọi ta là Phi Văn!” Dung Phi Văn cố lấy dũng khí trợn mắt nhìn “Sau này ta không bao giờ muốn gặp ngươi nữa!!!” “Chậc chậc,” Tư Đồ bất Nhị giả vờ giả vịt lắc đầu “Cơn tức thật đúng là lớn. Không bao giờ muốn gặp ta nữa? Chuyện đó không phải do muội.” Hắn cười nhăn nhở từng bước một tiến sát tới. “Ngươi, ngươi ngươi ngươi… không được tới đây!” Dung Phi Văn sợ đến mức hoa dung thất sắc, lảo đảo về phía sau. “Như vậy sao được?” Tư Đồ Bất Nhị nói dịu dàng “Ta không qua đó, chúng ta làm sao động phòng nhỉ?” “Ngươi ngươi ngươi… nói, nói cái gì?!” Dung Phi Văn kinh hãi. “Một màn vừa nãy muội cũng đã thấy rồi,” Tư Đồ Bất Nhị ‘tốt bụng’ phân tích cho nàng nghe “Hiện tại bảo muội làm tân nương của ta nhất định muội sẽ không chịu, thế nhưng ta thực sự rất thích muội,” hắn nhìn chằm chằm Dung Phi Văn vẻ thâm tình chân thành “Vậy nên ta quyết định…” “Quyết… quyết định… cái gì?” Dung Phi Văn nơm nớp lo sợ hỏi. “Đương nhiên là —— gạo nấu thành cơm,” Tư Đồ Bất Nhị cười xảo quyệt “Như vậy muội sẽ không thể đổi ý nữa, phụ mẫu của muội cũng không có lý do phản đối, đến lúc đó chúng ta có thể vĩnh viễn hạnh phúc vui sướng sống bên nhau, muội nói chủ ý này có được hay không a?” Hắn nhìn Dung Phi Văn nhu tình vô hạn. “Ngươi… thật đê tiện…” Dung Phi Văn bị hắn nhìn tới cả người nổi da gà, trong lòng vừa hận vừa sợ, hối hận không nghe lời ca ca tự ý chạy một mình tới đây, giờ đụng phải tình huống này, rốt cuộc làm thế nào để thoát thân đây? Tư Đồ Bất Nhị thừa dịp nàng phân tâm liền tiến tới, ngả ngốn vươn tay nâng cằm nàng lên —— con cá đã bị vây trong lưới, hiện tại hắn có thể thỏa thích hưởng dụng một phen. Một đạo kiếm quang mang theo vẻ cao ngạo không mông bay vút tới, Tư Đồ Bất Nhị đột nhiên ngửa ra sau, nhanh như chớp trở tay rút kiếm chặn lại. (không mông = khoảng không mờ mịt @[email protected]) Một bạch y nhân xấu kỳ lạ không gì sánh được đang chắn ngang trước mặt Dung Phi Văn, lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn. “Ngọc tiên sinh!” Dung Phi Văn thốt lên. “Tây, Môn, Dục, Tú.” Tư Đồ Bất Nhị cắn răng, nói từng chữ một. “Ngươi là… Tây, Tây Môn… Dục Tú?” Dung Phi Văn ngẩn ra trợn tròn hai mắt. “Dung cô nương,” Tây Môn Dục Tú bình tĩnh nói “Có gì đợi lúc rời khỏi đây hẵng nói.” “Rời khỏi đây? Có chuyện dễ dàng như vậy sao?” Tư Đồ Bất Nhị híp mắt nở nụ cười “Lần trước ngươi nhân lúc ta chưa chuẩn bị đánh lén thành công, lần này không may mắn như vậy đâu. Nếu muốn rời khỏi đây, trước tiên phải qua cửa của ta đã.” Hắn luôn luôn là người cực kỳ cao ngạo, ngày ấy thua dưới tay Tây Môn Dục Tú đương nhiên vạn phần không phục, không có lúc nào không nghĩ tới muốn cùng người này chân chính đối chiến một lần, đòi lại món nợ cũ. Vừa nghĩ tới có thể cùng võ lâm đệ nhất cao thủ ngày trước quyết đấu, ánh mắt hắn trở nên hưng phấn “Chỉ cần ngươi thắng ta, ngày hôm nay vô luận là các ngươi muốn đi đâu Tư Đồ Bất Nhị ta tuyệt đối không ngăn trở.” (Phải òi, bị đập cho tòe mỏ xong rồi còn ngăn với trở cái gì nữa:P) “Có thật không?” “Thiên chân vạn xác.” “Được.” Tây Môn Dục Tú nhận lời ngay lập tức. Lời đó nói xong, hai người cùng im lặng, bên tai chỉ nghe tiếng gió thổi cành lá rung động, tuôn rơi thành tiếng. Dung Phi Văn lén lút lùi sang một bên, nín hơi tĩnh khí chờ hai đại cao thủ tuyệt đỉnh thiên hạ tỉ thí. Thời gian, trong lúc hai người đối diện dường như ngưng trệ, trong không khí lộ ra một luồng khí túc sát nồng đậm. Song phương đối chiến còn chưa phát giác, Dung tiểu thư quan chiến trán đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng. Một lát. Rất lâu sau. Gió cuốn cỏ xuân, bóng xanh khinh động. Trong nháy mắt đó, hai người hầu như đồng thời ra tay. Tư Đồ bất Nhị kiếm phong vút nhanh qua, như hàm răng rắn độc hướng tới yết hầu đối phương mà cắn; Tây Môn Dục Tú nhẹ nhàng né người, kiếm quang giương lên một cái, hơi mang theo ý tịch mịch thê lương nhẹ nhàng điểm hướng ngực Tư Đồ Bất Nhị. Hai người ở giữa không trung tránh né thế tiến công của đối phương dịch người mà qua, người chưa chạm đất, chiêu thức đã thay đổi, tốc độ xuất kiếm nhanh tới mức mắt không theo kịp. Đảo mẳt đã qua ba trăm bảy mươi hai chiêu. Trong lúc đó, Tư Đồ Bất Nhị phần lớn là công, Tây Môn Dục Tú thì lại chủ yếu là dùng thủ, hai người một công một thủ, một tiến một lùi, ở trong không trung còn không ngừng đánh qua đánh lại, song phương đều chưa lộ ra một kẽ hở cùng vẻ mệt mỏi. Dung Phi Văn nhìn hoa cả mắt, hết hồn, tuy rằng xem không hiểu ảo diệu bên trong, nhưng nàng cũng biết, cao thủ tranh chấp, chỉ cần có một chút sơ sẩy liền cực kỳ dễ dàng cho đối phương lợi dụng, trong một vài chiêu không thể phân thắng bại. Chiêu thứ sáu trăm tám mươi tư. Phòng thủ so với tiến công luôn trắc trở hơn, dùng để đấu thì phải nỗ lực nhiều khí lực cùng tinh lực hơn. Khí tức của Tây Môn Dục Tú dần dần không ổn định như trước, Tư Đồ Bất Nhị đang đợi chính là cơ hội này. Rốt cuộc, Tây Môn Dục Tú quyết định chuyển thủ thành công, chém ra một kiếm nhìn như hời hợt. Một kiếm đó thế đi rất nhanh rất gấp, vốn định khiến Tư Đồ Bất Nhị phải chuyển từ công sang thủ, chỉ tiếc đi thoáng nghiêng một chút, lệch khỏi vị trí trái tim —— sắc mặt Tây Môn Dục Tú hơi thay đổi, trong lòng hắn lẫn Tư Đồ Bất Nhị đều biết rõ rằng, dưới tình huống như vậy chỉ cần lộ ra một xíu sai lầm thôi cũng không biết sẽ có kết quả thế nào. Tư Đồ Bất Nhị vô thanh nở nụ cười, trong măt gã lộ ra một tia đắc ý hưng phấn không nhịn được cộng thêm vẻ khát máu cường liệt, gã mong muốn có thể đục một lỗ lớn trên người Tây Môn Dục Tú, hảo hảo hồi đáp mối thù một kiếm lần trước. Nói thì chậm, diễn biến thì nhanh, kiếm của Tây Môn Dục Tú khi gần tới trước mắt bỗng nhiên biến đổi, nhanh không gì sánh được đánh về phía trước —— đợi Tư Đồ Bất Nhị phát hiện ra mình bị lừa thì đã không kịp biến chiêu, kiếm chưa trạm được tới ngực Tây Môn Dục Tú, kiếm của Tây Môn Dục Tú từ lâu đã vững vàng điểm trúng yết hầu gã. “…Ta, đã, bại.” Tư Đồ Bất Nhị gắt gao cắn răng mới có thể phát ra âm thanh từ trong miệng. Vô luận thế nào hắn cũng khó có thể tin nổi mình mà lại thảm bại trong vòng sáu trăm tám mươi tư chiêu —— đây là người đầu tiên có thể mặt đối mặt đánh bại mình, cũng là người duy nhất khiến mình nghĩ hết biện pháp đều không chiếm được. “Đa tạ.” Tây Môn Dục Tú lẳng lặng đứng thẳng dậy, nghiêng tai lắng nghe một trận gió thơm mùi cây cỏ xung quanh, tựa hồ đang lo lắng không biết có nên trực tiếp giết người này hay không, thế nhưng khi hắn chuyển mắt sang nhìn Dung Phi Văn cắn môi, đôi mắt sáng mang theo đau đớn thật sâu cùng vành mắt hồng hồng, thần tình muốn nói lại thôi, cuối cùng chậm rãi thu hồi kiếm sắc trong tay. “Các ngươi đi đi.” Tư Đồ Bất Nhị phất phất tay “Ta nói lời sẽ giữ lời. Bất quá,” hắn khôi phục thần sắc trấn định giảo hoạt “Sau này chúng ta nhất định còn gặp lại. Ta rất chờ mong lần sau.” Nhìn chằm chằm Vô Song môn chủ trước mắt cấp tốc điều chỉnh tâm tình, trong lòng Tây Môn Dục Tú đột nhiên thấy hơi hối hận, có lẽ vừa rồi mình không nên dễ dàng buông tha hắn như vậy, nếu không phải vì… Tây Môn Dục Tú nhẹ nhàng thở dài “Dung cô nương, chúng ta đi thôi.” “Ân,” Dung Phi Văn yên lặng gật đầu, nhắm mắt đi theo Tây Môn Dục Tú rời xa cái nơi khiến nàng đau thương tới tận tâm này. … “Môn chủ,” hơn mười bóng người từ trong khóm cây bụi cỏ xung quanh chui ra, hồng y nữ tử yêu mị dẫn đầu không giải thích được hỏi “Vì sao để bọn họ đi dễ dàng như vậy?” “Hừ,” Tư Đồ Bất Nhị cười nhạt “Ngươi cho là dựa vào nhiều người thì sẽ giữ lại được Tây Môn Dục Tú sao?’ “Hắn là…” Nữ tử yêu mị hít vào một hơi lạnh buốt “Tây Môn Dục Tú?!!” ——  vừa rồi bọn họ tới muộn, lúc này mới biết được thân phận của Tây Môn Dục Tú. “Hừ hừ,” Tư Đồ Bất Nhị hừ liền mấy tiếng, nhìn chằm chằm về hướng Tây Môn Dục Tú rời đi từ lâu đã không còn bóng người, trong mắt hiện lên vẻ cố chấp mà điên cuồng “Tây, Môn, Dục, Tú.” Hắn nghiến răng nghiến lợi thì thào tự nói, dường như muốn khắc sâu tên đối phương vào trong não —— ngươi càng không coi ta ra gì, ta lại càng muốn có được ngươi. Một ngày nào đó, ta sẽ… Trong lòng hắn tính toán, chậm rãi nheo lại hai mắt, hoàn toàn không lưu ý nữ tử bên cạnh trong mắt đầy vẻ thất lạc lẫn đau thương. Lúc Tây Môn Dục Tú và Dung Phi Văn trở lại Phong Kiếm môn đã qua buổi trưa từ lâu. Dung đại thiếu gia như kiến bò trên chảo nóng, đảo loạn quanh phòng khách, gấp đến độ trên đầu sắp bốc khói. Vừa thấy người yêu cùng muội muội bình yên vô sự trở về, liền một bước xông tới, cũng bất chấp người trước kẻ sau, liền hung hăng ôm lấy. “Ngươi về rồi!” Cảm giác thấy thân thể ôn nhuận trong lòng khiến người sốt ruột như thiêu rốt cuộc cũng an tâm “Không có việc gì chứ?” “Ta ổn.” Tây Môn Dục Tú nhẹ nhàng lách ra khỏi cái ôm của Dung Phi Dương, liếc mắt sang nhìn phu phụ Dung thị sắc mặt xấu xí, có chút xấu hổ chào hỏi “Dung bá phụ, Dung bá mẫu.” “Ừm.” Dung Bắc Tranh xụ mặt miễn cưỡng gật đầu với hắn. “Tây Môn… cái này…” Trầm Tam Nương không biết xưng hô thế nào, suy nghĩ một chút hỏi “Ngươi thật sự là… Tây Môn Dục Tú?” “Đúng vậy.” Tây Môn Dục Tú vái lên thi lễ “Trước đây có chỗ giấu diễm, mong bá phụ bá mẫu thứ lỗi.” “Chuyện này căn bản không liên quan tới Dục Tú,” Dung Phi Dương cướp lời “Tất cả đều là chủ ý của con.” “Tiểu tử thối,” Dung Bắc Tranh trừng mắt với hắn “Ít lắm miệng thôi! Để… khụ… Tây Môn… tự hắn nói.” Trầm Tam Nương nhìn Tây Môn Dục Tú, nói lời thấm thía “Tất cả những việc ngươi làm vì Phi Dương chúng ta đều biết, chúng ta biết ngươi đã nỗ lực rất nhiều, thế nhưng…” “Mẹ,” Dung Phi Văn vẫn cúi đầu nãy giờ đột nhiên lên tiếng “Vừa rồi con đụng phải Tư Đồ Bất Nhị.” “Cái gì?!!” Trầm Tam Nương lập tức hoảng sợ cực kỳ “Con đụng phải hắn ở đâu?! Hắn có gây khó dễ cho con không?!” “Hắn, hắn muốn…” Viền mắt Dung Phi Văn dần đỏ lên “Là Tây, Tây Môn… đại, đại ca… cứu con… ô ô ô…” Cuối cùng không nhịn được khóc rống lên thất thanh, che mặt chạy vào nội thất. “Phi Văn ——” Trầm Tam Nương yêu con sốt ruột, đành ném phân nửa lời giáo huấn còn lại đi, vội vã đi vào phòng an ủi nữ nhi. “Đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?” Dung Bắc Tranh nhìn Tây Môn Dục Tú. “Dục Tú, ngươi động thủ với Tư Đồ Bất Nhị sao?!” Dung Phi Dương vội vàng nhìn kỹ trên dưới trái phải Tây Môn Dục Tú, thấy người yêu không tổn thương gì mới thở phào, nhưng vẫn lo lắng hỏi “Có thụ thương hay không?” “Không có.” Tây Môn Dục Tú trong lòng ấm áp, khóe môi nhếch lên thành một đường tiếu ý nhợt nhạt “Sáu trăm tám mươi tư chiêu —— ta thắng hắn.” “Chỉ dùng mỗi… sáu trăm tám mươi tư chiêu?” Dung Bắc Tranh há hốc mồm kinh ngạc. “Không sao là tốt rồi.” Dung Phi Dương thì mặc kệ mấy thứ này, chỉ kéo tay người yêu cười đến xán lạn như ánh mặt trời “Tên kia lúc này chắc là tức lắm nhỉ? Hắc hắc, đáng đời! Ai bảo hắn dám có ý đồ với ngươi!!” “Phi Dương!!!” Dung Bắc Tranh nổi giận gầm lên một tiếng, nhìn chằm chằm ngón tay hai người quấn lấy nhau “Con… ngươi… các ngươi… hai đại nam nhân… này, này này này… còn ra thể thống gì!!!” “Bá phụ…” Tây Môn Dục Tú há miệng định nói. “Cha,” Dung Phi Dương cao giọng nói “Trước đây cha nói tính con quá dễ thay đổi, quá bất định, là chính cha nói chỉ cần con có thể trở nên ổn định, vô luận là con thích ai cha cũng sẽ chấp nhận mà.” “Chuyện này…” Dung Bắc Tranh thổi ria mép trừng mắt nói “Sao mà giống được?! Hắn… hắn là một nam nhân…” “Hồi trước cha cũng đâu có nói nam nhân thì không được nhỉ?” —— Đúng là không nói, thế nhưng theo lẽ thường ai mà chả biết nam nhân thì không được? Dung Bắc Tranh tức giận mặt đỏ tới tận mang tai, nhưng mãi không nói nên lời phản bác, cuối cùng thẳng thắn hừ lạnh một tiếng, bày ra thái độ cứng rắn, nổi giận đùng đùng nói “Vô luận như thế nào, ta với mẹ con tuyệt đối không thể đồng ý chuyện hai đứa, nói chung hai đứa sớm chia tay đi!” Dứt lời, xoay người phất tay áo bỏ đi. … Trong phòng khách lớn như vậy hoàn toàn yên lặng. Một lúc lâu. “Phi Dương…” Tây Môn Dục Tú yếu ớt thở dài. “Dục Tú,” Dung Phi Dương chăm chú đem thân thể thon thả cao ráo của người yêu ôm vào lòng “Không sao đâu, một lần không được còn có lần thứ hai, bọn họ vừa biết, đương nhiên sẽ có phản ứng như vậy, một chốc một lát chắc chắn là không tiếp thu được. Bất quá chúng ta đã nói từ sớm rồi, nhất định phải cùng nhau tiếp tục kiên trì, ta tuyệt đối sẽ không bỏ ngươi, cũng xin ngươi… xin ngươi đừng…” “Phi Dương,” Nghe ra ý sợ hãi cùng không xác định trong giọng hắn, Tây Môn Dục Tú thở dài cho người yêu một lời hứa hẹn mà lúc này hắn rất cần “Ta đáp ứng ngươi, vô luận phát sinh chuyện gì, ta sẽ tiếp tục kiên trì, tuyệt đối không từ bỏ.” “Thật chứ?!” Dung Phi Dương mừng rỡ như điên. “Thật.” Tây Môn Dục Tú thề thốt “Chỉ cần ta còn sống một ngày, tuyệt đối sẽ không vi phạm lời hứa hôm nay, trừ phi ta chết…” Còn chưa nói xong, Dung Phi Dương đã vội vàng chặn miệng hắn lại “Ngươi sẽ không chết. Hơn nữa dù chết ta cũng phải ở bên ngươi, tuyệt đối không để ngươi đi trước một mình.” Trong ngôn từ của hắn cũng đầy nghiêm túc, có thể thấy là không hề nói đùa. “…Được.” Tây Môn Dục Tú cười ôn nhu “Dù sống hay chết… chúng ta đều ở bên nhau.” Sau hôm đó, Dung Phi Văn thương tâm mất một vài ngày, bất quá theo thời gian trôi qua, nàng dần dần thoát khỏi bi thương, hồi phục sự vui tươi lạc quan thiên tính (ít nhất bề ngoài là như vậy). Trong lúc đó thái độ của nàng với Tây Môn Dục Tú cũng chuyển biến rất nhiều, từ nguyên bản chán ghét xa cách từ từ biến thành ôn hòa thân cận, lúc nói thì bắt đầu mỗi câu một tiếng gọi ‘Tây Môn đại ca’, không thấy vẻ khinh thường cùng chế nhạo lúc trước. Về điểm này Dung Phi Dương và Tây Môn Dục Tú tất nhiên là thấy rất vui mừng, cũng tăng không ít lòng tin cho bọn họ —— có lẽ khúc mắc giữa người với người cũng không phải là khó cởi bỏ như trong tưởng tượng. Tuy rằng phu phụ Dung thị vẫn chưa từng đối với bọn họ có nửa điểm cho phép, nhưng cũng không dùng lời lẽ căm ghét đối với Tây Môn Dục Tú, chỉ là mỗi lần gặp mặt tâm tình mọi người đều tương đối trầm trọng, sắc mặt đương nhiên cũng không dễ coi. Mười hai tháng sáu. Nửa tháng đó Phong Kiếm môn vẫn ở vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, bởi vì Tư Đồ Bất Nhị vẫn đang ở căn nhà ngoại ô Hàng Châu, cho tới bây giờ chưa có nửa điểm gió thổi cỏ lay nào (biến động nhỏ). Về phần Dung đại thiếu gia mỗi ngày đều bị sự vụ cuốn lấy không còn thời gian cho việc khác, cũng may hắn đi đâu cũng mang Dục Tú theo, cuối cùng cũng có lúc thừa dịp phụ mẫu không quấy rầy mà bàn bạc kế hoạch với Tây Môn Dục Tú, tránh được rất nhiều  phiền hà. Có điều cả ngày ở nhà nhìn phụ mẫu mặt dài thuỗn ra thì cảm giác cũng không thú vị cho lắm, vậy nên một hôm thừa dịp nắng ban mai chợt hiện, Dung Phi Dương lén lười biếng một chút, cũng không luyện kiếm, từ sớm đã lôi kéo Dục Tú chuồn ra khỏi cửa định hảo hảo đi du hồ, nhân cơ hội giải sầu luôn. Không lường trước được ở cửa lại đụng phải Dung Phi Văn cố ý dậy sớm muốn theo luyện công, dưới tình huống bất đắc dĩ, phải mang theo nha đầu kia ra ngoài. Càng không ngờ tới chính là, ở trên đường vừa ăn xong bữa sáng lại còn đụng phải hai người quen —— Vân Ngự Thủy và Tề Nặc. Vậy là từ ba biến thành năm người, Dung đại thiếu gia trong lòng âm thầm khó chịu, bất quá quay đầu lại thấy Tây Môn Dục Tú tâm tình tốt, cũng không tiếp tục tính toán gì nữa, đoàn người hùng dũng xuất phát tới Tây hồ. Hồ quang liễm diễm tình phương hảo.* Ngày mùa hè ánh mặt trời chiếu khắp nơi, bốn phía cây cối xanh um tươi tốt, phong cảnh Giang Nam vẫn như cũ ưu mỹ tựa như thơ. Nhất là cảnh sắc Tây hồ càng độc đáo phong tình, tiếp thiên liên diệp, ánh nhật hà hoa**, bằng thêm một hai phần quyến rũ. Trên hồ gió mát hiu hiu, năm người thuê một con thuyền hoa, chậm rãi ra giữa hồ. Tây Môn Dục Tú sinh ra ở vùng tây bắc, mấy năm nay lại thường ở lại Hoàng Sơn, rất ít khi thấy phong cảnh như thêu như dệt thế này, hiếm khi được ra ngoài du ngoạn, đương nhiên nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, trong mắt hiện lên tiếu ý nhàn nhạt khiến Dung Phi Dương yêu thương áy náy không thôi, hạ quyết tâm chờ chuyện hiện tại giải quyết xong nhất định phải mang Dục Tú đi xa một chuyến, hảo hảo du lịch danh sơn hãn hải. “Cung chủ,” Tề Nặc ngồi ở trong khoang thuyền kìm nén nửa ngày, rốt cuộc không nhịn được ngẩng đầu lên ấp a ấp úng hỏi thăm “Ngài… mấy ngày nay có nhận được… thư của A Thứ ca ca không?” “Không có.” Tây Môn Dục Tú thu hồi ánh mắt đang ngắm nhìn núi xa, chuyển mắt nhìn sang phía Tề Nặc “Tiểu Nặc, lẽ nào mấy ngày nay A Thứ cũng không viết thư cho ngươi?” —— kỳ quái, đến thư mình nhận được cũng không nhiều như Tiểu Nặc, A Thứ cho tới giờ chưa từng quên viết thư cho Tiểu Nặc cơ mà. “Không có.” Tề Nặc lắc đầu, biểu tình có chút mất mát “Ba tháng trước ta viết thư cho hắn có đề cập qua về chuyện Tư Đồ Bất Nhị, trong thư hắn hồi âm cho ta hình như có vẻ rất lo lắng, thế nhưng sau đó ta không còn nhận được thư của hắn nữa.” Hắn buồn khổ nói “Có khi nào… trong thư ta nói sai cái gì rồi không? Vậy nên… khiến A Thứ ca ca giận?” “Hắn không phải là tức giận đâu.” Tây Môn Dục Tú đảo mắt, đã biết đồ đệ mình có ý định gì rồi “Ta thấy có lẽ mấy ngày nữa hắn sẽ tới đây.” “Tới đây?” Tề Nặc giật mình,tiếp đó bừng tỉnh, mừng như điên “Ngài là nói… A Thứ ca ca hắn…” “Đúng vậy.” Tây Môn Dục Tú mỉm cười gật đầu “Chắc không nhầm đâu, ta cũng có phần lý giải được trong lòng hắn nghĩ gì.” “Tiểu Nặc,” Vân Ngự Thủy cười vỗ vai Tề Nặc “Ngươi rốt cuộc có thể gặp mặt A Thứ ca ca rồi.” “Thật tốt quá!” Tề Nặc kích động một cách khó hiểu, hưng phấn tới mức thiếu chút nữa lật tung bàn. “Có cần thiết phải vui thế không hả?” Nhắc tới thiên địch của mình, Dung Phi Dương nhíu mày nói “Tên kia sắp tới thì có gì đáng vui nhỉ?” —— thời gian ở Huyền Tiêu cung bản thân bị tên kia làm cho gian khổ không ít, đến việc theo đuổi Dục Tú cũng cực nhọc gấp bội. “Ta nghe nói đệ cùng ‘A Thứ ca ca’ kia sáu năm rồi không gặp.” Dung Phi văn hiếu kì nhìn Tề Nặc hỏi “Đến lúc đó đệ còn có thể nhận ra hắn sao?” “Cái này…” Tề Nặc suy nghĩ một chút “Hẳn là không thành vấn đề. Bọn đệ tuy rằng lâu không gặp, có điều một khi gặp lại nhất định có thể nhận ra.” “Đệ chắc chắn thế sao?” Dung Phi Văn hỏi. “Đương nhiên rồi.” “Cho dù tướng mạo của hắn có thể sẽ làm ngươi thất kinh?” Dung Phi Dương cười như không cười. “Ta biết rõ ý tứ của Dung đại ca.” Tề Nặc ngầm hiểu “Vô luận A Thứ ca ca có gì thay đổi ta cũng sẽ không để ý, hắn trước sau vẫn là bằng hữu tốt nhất của ta.” Trong mắt Vân Ngự Thủy lộ ra vẻ tán thưởng “Tiểu Nặc, ngươi so với Dung đại ca mạnh mẽ hơn nhiều đấy, nghĩ lại năm đó hắn…” “Uy!” Dung Phi Dương cuống quýt xoay đầu xem xét thần sắc người bên cạnh, thấy người đó cũng không có vẻ hờn dỗi gì, lại quay sang trợn mắt với Vân Ngự Thủy “Ngươi bớt…” “Đó là cái gì?” Tề Nặc đối mặt với cửa sổ bỗng nhiên vươn tay chỉ ra ngoài. Cùng một lúc, Tây Môn Dục Tú cũng kéo kéo ống tay áo Dung Phi Dương ý bảo hắn nhìn về phía bờ bên kia. Một trận âm thanh binh khí va chạm rất nhỏ từ bờ bên trái của hồ truyền tới. Mọi người đồng thời dõi mắt trông về phía xa, thấy bên bờ đang có hơn mười người giao thủ, bị nhốt ở chính giữa là một nữ tử vóc người lả lướt, một thân y phục màu hồ thủy, cầm trong tay một thanh trường kiếm, tay áo bay bay, xa xa nhìn lại, trông rất đẹp mắt. Xung quanh nàng có mười mấy đại hán cầm các loại vũ khí đao kiếm khác nhau bao vây, xuất thủ chiêu nào chiêu nấy tàn nhẫn, đều là nhắm vào chỗ hiểm của nữ tử kia. “Hừ!” Dung Phi Văn nhìn không cam lòng “Nhiều đại nam nhân như vậy bắt nạt một nữ nhân, còn gọi gì là anh hùng!” Nàng lớn tiếng hướng ra ngoài quát “Mau! Đưa thuyền hoa cập bờ!” —— Theo cự ly đôi bên càng lúc càng gần, bóng người đối diện cũng càng rõ ràng. “Di?” Vân Ngự Thủy nhìn lên chăm chú “Đó không phải là… ‘Lạc Tuyết kiếm pháp’ của Nam Cung thế gia sao?” “Đúng vậy…” Dung Phi Dương nhíu mày, chẳng lẽ là —— “Nam Cung muội tử!” Dung Phi Văn đã kinh hô. *** Tây Hồ * Tây Hồ ở Hàng Châu có liên quan tới Tây Thi. Sau khi Tây Thi qua đời hay biến mất, người ta đã dùng Tây Hồ để tưởng nhớ nàng. Tây Hồ còn gọi là Tây Tử Hồ. Vì nhiều người cho rằng nơi đây là nơi vong hồn của nàng vẫn còn tồn tại. Nhà thơ Tô Đông Pha đã viết bài thơ về Tây hồ và Tây Thi trong đó câu mở đầu là: Thủy quang liễm diễm tình phương hảo tức là ‘Nước dập dờn bừng khi nắng rọi’. (Ở trong truyện là Hồ quang nhưng nghĩa thì tương tự ^^) ** 2 cụm miêu tả này cũng nằm trong một bài thơ miêu tả cảnh đẹp Tây hồ, của Dương Vạn Lý: Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích Ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng Tức là Lá sen xanh biếc tiếp nối đến chân trời Hoa sen phản ánh mặt trời khoe dáng hồng đặc biệt