Sợ Yêu
Chương 33
Alo hôm nay có tiệc rượu đấy?
Đầu dây bên kia không nhìn tên hiển thị cũng biết được là ai. Mạc Quân Thần chán nản nghe máy.
Có gì?
Nghiêm Triết cũng tới, lần này tôi không đi thay cậu được đâu.
Ừm, tôi đi cùng Hy.
Được để tôi chuẩn bị cho cậu.
Không để Tống Thừa Nhân nói tiếp, anh trực tiếp cúp máy, chắc chắn đầu dây bên kia đnag chửi bới anh.
Mạc Quân Thần nhấn số của cô, nhưng gọi ba bốn cuộc cũng không thấy nhấc máy, chỉ là những tiếng tút dài thê lương. Anh chán nản vứt điện thoại xuống sô pha, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng, không biết cô đang làm cái gì mà không nghe máy. Cô có sao không? Đang ở đâu? Mẹ kiếp, anh nhớ cô sắp chết rồi đây.
Ở một nơi khác, Trác Nhiên đang ngồi trong phòng thuê thám tử tư, cô đưa một sấp ảnh cho người trước mặt.
Anh theo dõi người này giúp tôi, nhớ hắn ta đi đâu cũng phải đi theo đừng để mất dấu.
Người trước mặt nhìn tấm ảnh hơi ngạc nhiên:Nghiêm Tổng sao?
Đúng vậy. Vụ này anh có nhận không?
Được.
Tiền tôi sẽ chuyển khoản sang cho anh. Tạm biệt.
Vâng.
Trác Nhiên nhanh chóng rời khỏi văn phòng theo lối cửa sau. Bởi cô bây giờ là người nổi tiếng rồi nên có rất nhiều paparazi bám theo cô.
Vất vả lắm mới thoát khỏi cánh nhà báo, Trác Nhiên lái xe về nhà, lại quên mất chưa mua điện thoại mới, cô lại đi bộ ra siêu thị gần nhà để mua đồ, mua tạm điện thoại ở đây, tiện thể mua đồ ăn mang đến cho Mạc Quân Thần.
Nấu ăn xong cũng đã gần mười hai giờ, Trác Nhiên lắp sim vào chiếc điện thoại mới mua, tin nhắn thông báo về có đến mấy cuộc gọi nhỡ, không biết Mạc Quân Thần có việc gì nữa.
Đi cầu thang chuyên dụng, Trác Nhiên nhanh chóng lên phòng của Mạc Quân Thần, mở cửa vẫn thấy anh chăm chú làm việc. Tống Thừa Nhân như ngửi thấy mùi thức ăn đã chực chờ ở sô pha.
Linh Hy, đến rồi hả, nhanh ăn cơm nào. Tống Thừa Nhân vẫy tay Trác Nhiên, một tay còn vỗ vỗ xuống ghê bên cạnh mình.
Anh cũng ở đây à?
Tất nhiên, có cơm ngon là có tôi.
Mạc Quân Thần nãy giờ mới ngẩng đầu lên, anh hừ một tiếng: Cậu xuống dưới căn tin nhân viên mà ăn.
Ấy ấy.
Muốn có cơm ngon thì tìm người yêu đi.
Mẹ kiếp, ông đây đầy gái theo nhé. Tống Thừa Nhân đối với Mạc Quân Thần thái độ thay đổi cục cằn thô lỗ.
Hừ, vậy mà giờ vẫn ế.Mạc Quân Thần không thèm liếc Tống Thừa Nhân lấy một cái, còn tặng kiềm nụ cười mỉa.
Hứ, chẳng qua Linh Hy chưa biết được con người của cậu nên mới thế thôi. Ê Linh Hy, em không biết cậu ta biến thái thế nào đâu, hồi trước đi học á, cậu ta ngủ toàn đạp bọn anh xuống giường, ngáy rõ to nữa....
Cậu câm mồm đi, tôi với Hy hôm nào chả ngủ cùng nhau, mấy tật xấu đó có hay không cô ấy đều biết cả.
Hừ, cậu ta hay đi cưa gái nữa, trêu chọc nữ sinh, thấy họ yêu mình là bỏ. Đấy đồ tra nam, cậu ta không có gì tốt đâu, bỏ cậu ta theo anh đi. Cái tin đồn gái mười tám là thật đó.
Mẹ kiếp cậu muốn ăn đấm à? Cậu tự nói bản thân cậu à? Mạc Quân Thần xách cổ Tống Thừa Nhân đá ra khỏi phòng, dám kể xấu anh, tối nay Tống Thư Kí lại tăng ca rồi.
Tống Thừa Nhân ở bên ngoài cửa gào lên: Đồ ích kỉ, có bữa cơm thôi mà cũng không mời bạn bè ăn.
Kệ cậu ta đi. À hôn.
Lại hôn, cô nghi ngờ anh mắc bệnh cuồng hôn.
Cô bị anh hôn đến ngạt thở, lại như nhớ ra điều gì, Trác Nhiên hỏi: Anh hay trêu chọc nữ sinh? Yêu gái mười tám là thật hả?
EM ghen?
Ai thèm, ăn cơm đi.
Cả hai ăn xong, Mạc Quân Thần lấy cho cô một cốc sữa, anh nói: Tối nay đi dự tiệc.
Ở đâu?
Ngải Thị, Nghiêm Triết cũng tới.
Anh ta có hành động gì không?
Đến sẽ biết, mà sao không nghe máy?
Điện thoại vỡ rồi.
Anh không nói gì nữa, nằm lên đùi cô, cô nhẹ nhàng xoa xoa trán anh: Chú ơi, chú có nếp nhăn rồi này.
Chú?
Ừ.
Em lại muốn bị hôn ngạt thở hả?
Không ha ha.
7K
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
50 chương
14 chương
74 chương
50 chương
17 chương