Rung động tuổi dậy thì
Chương 38
“Sinh nhật vui vẻ! Trì Khê.” Mạnh Duật Đường dán môi vào vành tai mẫn cảm của cô.
Trì Khê mới vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một người nào đó như con soi đói nhìn cô chằm chằm, cô mơ màng khó hiểu, hai mắt như bị sương mù che phủ.
Cô nhìn về phía Mạnh Duật Đường, đột nhiên cảm thấy anh như sáng lên, quay lưng về phía mặt trời, ngũ quan tuấn tú đẹp trai.
“Anh vừa nói gì cơ?”
“Sinh nhật vui vẻ, Trì Khê của anh.”
Trì Khê muốn khóc, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ mẹ của cô thì chưa từng có ai nhớ tới sinh nhật cô.
Sau khi vào giới giải trí, có đôi khi sẽ tổ chức tiệc sinh nhật, nhưng đó cũng không phải là điều mà cô muốn, cô chỉ muốn một sinh nhật đơn giản có hai người ở bên nhau, cùng nhau thổi nến.
Thả nào mà hôm qua anh lại gấp gáp trở về, thả nào mà anh lại nhiệt tình như vậy.
“Anh…. anh biết sinh nhật em từ khi nào?”
“Mạnh ca ca của em muốn biết cái gì thì không phải dễ như trở bàn tay sao?” Mạnh Duật Đường lau nước mắt cho cô.
Một hộp quà bằng nhung màu đen xuất hiện trước mắt Trì Khê, bên trong chứa một sợi dây chuyền màu trắng, mặt dây là hoa hồng màu bạc ánh kim.
Đóa hoa hồng kia không lớn, nho nhỏ, đeo lên vừa vặn không quá nổi bật.
Mạnh Duật Đường đeo lên cổ giúp cô, cúi đầu dựa trên vai Trì Khê.
“Vì sao anh lại tặng em dây chuyền hoa hồng?” Trì Khê xoay người ôm lấy anh.
“Lần đầu tiên gặp em, anh đã cảm thấy em rất giống hoa hồng, nhìn xinh đẹp, trên thực tế lại nhiều gai nhọn, sẽ cào người bị thương, với anh mà nói, em rất đặc biệt, cho dù nguy hiểm, anh cũng nhịn không được mà muốn tới gần.”
“Mạnh Duật Đường, anh muốn biết vì sao em không bài xích anh không?”
“Vì sao?”
“Bởi vì trên người anh có tia sáng chiếu rọi cuộc đời đầy vết rách của em, có lẽ là vận mệnh?”
“Khê Khê nhà anh cũng biết nịnh người ư, Mạnh ca ca rất vui.” Mạnh Duật Đường lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, giống chú mèo béo cọ người làm nũng.
“Mạnh Duật Đường, chờ em lấy được giải ảnh hậu, em sẽ dùng nó để cầu hôn anh.”
“Cái gì? Em định cầu hôn anh?” Trên mặt Mạnh Duật Đường là biểu tình muôn màu muôn vẻ, vừa không thể tưởng tượng được, lại vừa xấu hổ, trong lòng anh, cầu hôn là việc của đàn ông.
“Có vấn đề gì sao?” Trì Khê nâng mặt anh: “Em muốn cầu hôn anh, anh nói xem, anh muốn hay không muốn?”
“Muốn, đương nhiên muốn, cực kì muốn, anh đây chờ tân ảnh hậu tới cầu hôn anh.”……
Sau khi Trì Khê rửa mặt xong, chuẩn bị đi tới phim trường thì bị Mạnh Duật Đường cuốn lấy không tha, cuối cùng cô bất đắc dĩ hôn anh.
Mạnh Duật Đường thật là ấu trĩ, mặc dù anh lớn hơn Trì Khê, nhưng luôn thích làm nũng chơi xấu cô.
Có lẽ vì vậy mà Trì Khê không còn cảm thấy cô độc, trong cuộc đời người yêu chính là như thế, giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau, cô cười, anh làm nũng. Trì Khê lạnh lùng lãnh đạm, tràn ngập phòng bị với thế gian, Mạnh Duật Đường tính cách nhiệt tình nóng bỏng, thích kết bạn, đây cũng là nguyên nhân hai người có thể ở bên nhau, mỗi giây mỗi phút anh đều có thể lấp đầy trái tim nguội lạnh của cô.
Hôm nay Trì Khê ít đất diễn, quay mấy lần đã qua, cô diễn vai nữ phụ số 2 nên đất diễn không quá nhiều, nhưng rất quan trọng, sắp đóng máy mà Trì Khê ngẫm vẫn còn thấy rất luyến tiếc, luyến tiếc dáng vẻ khi thì nghiêm túc khi thì buồn cười của Trương đạo diễn, luyến tiếc phải xa nhân viên công tác trong đoàn phim.
Trong tay Lam Nha cầm một chai nước chanh đi về phía cô, cô gái nhỏ cười xán lạn, Trì Khê rất thích Lam Nha, có lẽ cũng nhờ dáng vẻ tươi vui không buồn lo của cô ấy, mặc dù cô thường xuyên dặn dò Lam Nha không được quá mức đơn thuần, nhưng cô biết, trên người Lam Nha có thứ mà cô cực kì hâm mộ.
“Chị Khê ơi, sinh nhật vui vẻ, tháng này tiêu hết rồi, tháng sau em sẽ tặng quà bù cho chị sau nhé?”
Trì Khê nhận lấy chai nước chanh, uống một ngụm: “Không sao, uống ngon.”
“Chị Khê, Mạnh tổng không tặng quà chị ư?” Lam Nha vừa tò mò vừa hi vọng nhìn cô, một tay bóp cằm.
“Có tặng, dây chuyền.”
“Ha ha, em biết ngay là Mạnh tổng rất lợi hại mà, Mạnh tổng là người rất rất rất tốt, đúng rồi, chị Khê ơi, em vừa thấy trợ lý của Giang Vi lén lút làm gì ấy.”
Di động đang đặt trên bàn của Trì Khê reo lên, Lam Nha liếc mắt một cái, không quen, cô đưa điện thoại cho Trì Khê: “Chị Khê, có phải hăm dọa không?”
Trước kia Trì Khê diễn một vai nữ phụ số 2 tính tình cay độc, mà cô diễn quá tốt, thường xuyên có mấy người chìm đắm trong diễn xuất, không thể tự kiềm chế mà gọi điện thoại tới mắng cô, lần đó ám ảnh Lam Nha, mỗi ngày đều lo lắng Trì Khê bị mắng đến nỗi uể oải không phấn chấn, nhưng hiển nhiên la do chính bản thân cô ấy bị dọa sợ. Trì Khê cau mày, chán ghét nhấn nút nghe máy, chai nước chanh trên ta bị cô bóp méo.
“Khê Khê, cô cùng đường rồi, cháu xuống dưới đi? Nếu không xuống, cô ở lì chỗ này không đi.” Tiếng người phụ nữ mang theo âm thanh khóc nức nở, Trì Khê nghe cảm thấy bực bội.
“Thứ nhất, gọi cháu là Trì Khê, không được gọi Khê Khê, thứ hai, nếu cô không đi, cháu sẽ gọi bảo vệ, thứ ba, trước đây cháu đã cho cô đủ nhiều, cô đừng mơ có được thêm một đồng nào.”
“Trì Khê, mày thật tàn nhẫn, nếu mày không xuống dưới, mày cứ chờ mà thân bại danh liệt đi, phía dưới có rất nhiều phóng viên.”
Trì Khê nắm chặt di động, khớp xương trở nên trắng bệch, cô đứng lên, nhìn Lam Nha, Lam Nha lập tức cảm thấy căng thẳng khẩn trương.
Lam Nha lấy di dộng gọi cho Khương Tĩnh, Khương Tĩnh không nghe máy, cô ấy đành phải gọi cho Mạnh Duật Đường: “Mạnh tổng, hình…… hình như có người ở dưới, có rất nhiều phóng viên ở đây, anh có thể tới đây không?”……
Dưới thành có rất nhiều phóng viên, máy quay phim lia khắp bốn phía, bảo vệ không thể khống chế cục diện. Một người đàn bà mặc áo ngắn tay màu nâu khóc la như muốn giải oan.
“Các người nhất định phải giúp tôi, tôi là cô ruột của Trì Khê, nó đúng là con sói mắt trắng, tôi nuôi nó nhiều năm như vậy, một đồng cũng chưa lấy, mà chú của nó đang nằm viện, muốn vay nó ít tiền mà cũng bị từ chối.”
Bà ta có vẻ rất quen thuộc, hoàn toàn không giống như một người phụ nữ nông thôn, hiển nhiên là có người chỉ đường mách nước, bà ta vừa khóc vừa kêu la với phóng viên, thậm chí còn quỳ xuống, trên mặt đất rải ảnh hồi nhỏ của Trì Khê, còn có…… giấy thu viện phí của chồng bà ta, hết thảy thoạt nhìn đều rất giống sự thật, Trì Khê nắm chặt tay, chậm rãi bước tới trước mặt bà ta, vẻ mặt lạnh lẽo như băng tuyết tháng mười hai.
“Cô ruột? Cô có từng xem cháu như cháu gái không? Lại còn chú bị bệnh? Cháu nhớ rõ, cô tìm cháu đòi tiền hoàn toàn là vì chú bài bạc thua nợ.”
Trong đám phóng viên có một người hô to: “Mọi người đừng tin cô ta, loại người này, lớn lên xinh đẹp nhưng nội tâm tanh tưởi, quả thực chính là bạch liên hoa.”
“Cô Trì, xin hỏi có phải cô không muốn cho cô ruột mình một đồng nào, đúng không?”
Trì Khê lạnh lùng, đưa mắt nhìn về phía trước, thời tiết nóng bức khó chịu, trên mặt đất nóng bỏng như có thể nướng được cá.
“Tôi cho hay không thì liên quan gì tới cô? Cần thiết phải chứng minh với cô à?”
Trì Khê không giỏi ứng phó với phóng viên, có một nói một, cô sẽ không nói những câu lươn lẹo giả tạo, vì vậy cô rất hay đặc tội với phóng viên.
“Các người ở tòa soạn nào? Nếu đưa tin sai sự thật, có tin tôi kiện các người không?” Thanh âm của Mạnh Duật Đường đột nhiên vang lên, anh chạy từ xa tới đây, tay đút túi quần, vẫn là dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên.
Cuối cùng bảo vệ đuổi người đi, hiển nhiên là nể mặt Mạnh Duật Đường, xã hội này chính là thực tế như vậy, có người ngoắc ngoắc ngón tay, người khác liền sẽ phe phẩy cái đuôi chủ động tới gần.
“Cô ruột, đây là lần cuối cùng cháu cho cô tiền, cô nên biết dừng lại đúng lúc, nếu không, cô cũng đừng trách cháu không nể tình thân.”
Chung quy vẫn phải cho bà ta tiền, không phải vì báo đáp công ơn dưỡng dục, Trì Khê không cảm thấy chính mình có bao nhiêu vĩ đại, cô chỉ muốn dùng phương thức này để hoàn toàn cắt đứt với quá khứ đau khổ làm cô chán ghét.
Cô nắm lấy tay của Mạnh Duật Đường: “Mạnh Duật Đường, chúng ta về nhà thôi.”
Truyện khác cùng thể loại
155 chương
60 chương
6 chương
10 chương
20 chương
99 chương
108 chương