Rung động tuổi dậy thì
Chương 3
“Chào em gái nhỏ? Xin hỏi em tên họ là gì? Em tới tìm Trần đại ca của tụi này hả?” Tô Dương xoa xoa tay, chấp nhận đi, Trần đại ca nhà cậu có nhiều món nợ hoa đào, mập ốm cao thấp, mỗi người mỗi vẻ, nhưng nói thật lòng, Tô Dương cảm thấy đẹp nhất, có khí chất nhất vẫn là cô gái trước mắt này.
“Chào cậu, tôi là Chu Đường.”
“Tôi tên Tô Dương, là anh em của Trần đại ca.” Tô Dương cười rộ lên sẽ lộ ra hai cái răng khểnh, làn da ngăm đen khiến cho hàm răng càng thêm trắng bóng: “Em gái đừng sợ, Trần đại ca nhà anh tuyệt đối là loại người mặt lạnh tâm nóng. Có muốn anh bắc cầu cho em không?” Cậu ta vừa thần bí cười hề hề vừa phân tích cho Chu Đường.
“Được nha, làm phiền anh Tô rồi.”
“Aii, em gái ngoan.” Tô Dương kêu một tiếng em gái này đặc biệt vang dội, chỉ sợ Trần Kính không biết.
Chu Đường nhìn theo ánh mắt Tô Dương, Trần Kính đưa lưng về phía bọn họ, không thấy rõ biểu tình, anh mặc áo thun màu đen, làn da ngăm đen màu lúa mạch càng làm nổi bật vẻ nam tính sặc mùi hooc-môn đặc trưng của phái mạnh.
Tô Dương bước qua, đè bả vai Trần Kính xuôang: “Trần đại ca, nể mặt chút đi, tâm sự với con gái nhà người ta nhé? Em đi mua cơm trước đây.”
“Mày rất thân quen với cô ấy hả? Còn gọi em gái. Em gái mày có biết mày có nhiều em gái như vậy không hả?”
“Em chỉ thuận miệng thôi mà!? Lần sau bảo đảm không gọi nữa.”
Tô Dương vỗ bả vai Trần Kính, lòng bàn chân như bôi dầu, chạy nhanh như chớp không thấy tăm hơi, bầu không khí lập tức trở nên xấu hổ, Chu Đường đánh giá hoàn cảnh xung quanh, trong xưởng sửa xe ô tô, một bên là các loại ô tô cần được sửa chữa, một bên đặt một chiếc sô pha, trên sô pha có áo khoác màu đen, cùng với mũ bảo hiểm mà cô nhìn thấy ngày hôm đó.
Cô bước từng bước nhỏ, dịch tới trước mặt anh, giọng nói nhỏ tới mức gần như trong suốt, cô chắp tay sau lưng, khẽ nâng cằm: “Trần Kính, anh có nhận ra em không?”
Trần Kính nhìn người con gái trước mặt, cô mặc một bộ váy màu xanh lá cây nhạt, váy dính sát đường cong uốn lượn của cô, Trần Kính hút điếu thuốc, tay búng tàn thuốc: “Chúng ta quen biết à?”
Trái tim Chu Đường căng chặt như cung đứt dây, vội vàng nói: “Hôm trước anh từng giúp đỡ em đó, anh còn đưa em đi bệnh viện, em là Chu Đường, ngày hôm đó rất cảm ơn anh.”
Trần Kính cười nhạo: “Ồ, là cô à, cô định cảm ơn thế nào?” Trần Kính vốn định nói với cô “Thấy việc nghĩa hăng hái làm, tấm lòng thiện lương mà thôi”, nhưng nhìn thấy con ngươi sáng lấp lánh của cô gái nhỏ, ma xui quỷ khiến mà nói những lời này.
“Anh có di động ở đây không?”
“Làm gì?”
“Chuyển khoản qua WeChat, em còn vay anh tiền đó, hơn nữa em muốn mời anh ăn một bữa cơm, không có WeChat thì làm sao liên lạc được?”
Trần Kính nhìn cô một cái, sau đó dập tắt điếu thuốc, ném đầu thuốc vào thùng rác: “Di động có mã thu phí, không cần phải thêm WeChat.”
“Em mặc kệ, hôm trước anh giúp đỡ em, em nhất định phải mời anh ăn cơm, em…… em còn muốn theo đuổi anh!”
Trần Kính đang dựa người đứng bên cạnh cô, hơi cong lưng cúi người, nhìn thẳng vào mắt Chu Đường, anh cười thản nhiên không thèm để ý, nói: “Em gái nhỏ, em không sợ tôi là người xấu à? Nổi lên lòng xấu xa với em? Còn dám xin WeChat, tôi thấy em có lá gan lớn đấy.”
“Em mới không sợ đâu, nếu anh thấy sắc nảy lòng tham thì tùy anh, nếu anh thấy hơi tiền nổi máu tham thì em có rất rất nhiều tiền.”
Em thành công khiến anh chú ý rồi, lần đầu tiên Trần Kính nhìn thấy người con gái nói trắng trợn như vậy, hơn nữa khi nói chuyện còn nhìn chằm chằm vào anh, người con gái này khiến trái tim anh ngứa ngáy.
“Con gái con đứa đừng có nói những lời như này, nếu chẳng may sẽ bị người xấu để ý. Tiền viện phí ngày hôm đó không cần trả lại, dù sao cũng không phải số tiền lớn. Coi như tôi tích đức làm việc thiện.” Trần Kính vẫy vẫy tay, lập tức đi tới ô tô màu trắng, tay cầm cờ lê chuẩn bị làm việc.
Chu Đường vẫn luôn đứng ở bên cạnh nhìn anh làm việc, Chu Đường bỗng nhiên cảm thấy anh thật sự rất tốt, anh khom lưng, cơ bắp phía sau tạo thành đường cong quyến rũ, tóc hơi rũ xuống, mồ hôi chảy ròng ròng xuống theo huyệt Thái Dương, phác họa khuôn mặt nam tính góc cạnh của anh.
Trong mắt Chu Đường như đang cháy lên một ngọn lửa hừng hực, chuyên chú nhìn chằm chằm vào Trần Kính, Trần Kính cảm thấy sau lưng mình như sắp bị xuyên thủng.
Anh nâng cằm lên: “Cô lấy di động của tôi tới đây.”
Chu Đường tung ta tung tăng chạy đi lấy di động, khi cô chạy làn váy tung bay lên, có thể nhìn thấy đôi chân thon dài trắng nõn ẩn giấu phía dưới.
“Đây, di động của anh.”
“Mật khẩu là 2324, tự cô mở ra, thêm WeChat vào, tự mình thêm đi.” Anh nói cực kì bình tĩnh lãnh đạm, nhưng Chu Đường lại không nhịn được mà nhảy nhót tung hô, suýt chút nữa thì hét ra tiếng.
“Mật khẩu này có ý nghĩa gì đặc biệt không?”
Chu Đường vừa thêm bạn tốt với anh, vừa mở miệng hỏi vu vơ.
Trần Kính không phải là người trẻ tuổi thích lãng mãn hóa lá màu mè, anh để mật khẩu là 2324 chỉ vì cảm thấy dễ nhớ mà thôi, không có ý gì khác, anh xoay người, tiếp tục làm việc.
“Bà cô trẻ à, tại sao cô lại tò mò đến thế hả?”
“Em không còn trẻ nữa, đã 23 tuổi rồi, đi làm được một năm.”
“Không nhận ra.” Trần Kính đánh giá cô gái trước mặt, vóc dáng nhỏ bé, mặc bộ váy tràn đầy sức sống thanh xuân, rất khó có thể khiến người ta nhìn ra là người đã đi làm được một năm.
“Em thêm bạn rồi, trả di động về chỗ cũ cho anh, em đi trước đây, nhớ kỹ đấy, hôm nào em sẽ mời anh ăn bữa cơm.”
Giọng nói của cô rất dễ nghe, giống như tiếng chim hoàng oanh hót líu lo, bóng dáng màu xanh nhạt biến mất trong khung cảnh đường phố tấp nập.
“Chậc chậc chậc, anh Trần à, không ngờ, không ngờ đấy, anh còn cho người ta số điện thoại cơ? Nói mau, có phải muốn tiến thêm một bước không hả?” Tô Dương cầm theo ba hộp cơm đi tới.
“Gần đây cậu rảnh quá hả, làm sao lại hóng hớt thế? Anh từng giúp người ta, người ta mời anh một bữa cơm không phải chuyện rất bình thường à?”
“Anh chắc chứ? Không phải…. là động tâm rồi à?!”
“Cậu nghĩ nhiều quá, một cô gái trẻ mà thôi, có thể có hứng thú gì chứ?”
Anh cho WeChat, chỉ là cảm thấy cô gái nhỏ ấy rất đơn thuần, hơn nữa anh từng giúp đỡ Chu Đường, ánh mắt Chu Đường nhìn anh thật sự mang kì vọng quá cao khiến anh nhất thời mềm lòng mới cho cô số WeChat. Hơn nữa Tô Dương trêu chọc cô, không hiểu sao Trần Kính đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
10 chương
18 chương
67 chương