Rung động tuổi dậy thì
Chương 2
Chu Đường bị đau dạ dày, cô đã bị bệnh này từ lúc học cấp ba, dạ dày không tốt, ăn cái gì cũng dễ dàng phát bệnh, hôm qua vì cô tham ăn lẩu cay khiến cho bệnh đau dạ dày tái phát.
Cô gọi điện thoại cho Ôn Noãn, Ôn Noãn là đồng nghiệp của Chu Đường, Chu Đường là giáo viên dạy ngữ văn, còn cô ấy là giáo viên dạy toán của lớp mà Chu Đường nhận, bởi vì mang thai nên giao chức giáo viên chủ nhiệm lớp cho Chu Đường.Ôn Noãn là người dịu dàng nhẹ nhàng, giống như cái tên Ôn Noãn của cô ấy vậy, lúc Chu Đường mới tới đây, Ôn Noãn rất quan tâm chăm sóc cô nên Chu Đường ỷ lại vào cô ấy theo thói quen.
“Chị Ôn ơi, em bị tái phát bệnh đau dạ dày, chị có thể xin nghỉ giúp em được không?”
“Có nghiêm trọng không? Em ăn cái gì?” Ôn Noãn liên tục hỏi mấy câu liền như súng máy bắn liên thanh, Chu Đường đều trả lời hết.
“Chị Ôn, em không sao đâu, chị đừng lo lắng, chỉ là bệnh cũ thôi.” Chu Đường nghẹn ngào nói rồi nhanh chóng tắt điện thoại.
Chu Đường nhớ lại dáng vẻ nổi trận lôi đình của cha già vài ngày trước, nói cái gì mà sẽ không bao giờ cho phép, cha già không tán thành việc nàng tới thành phố Giang, dù thế nào cũng bắt cô phải về thủ đô, nói địa phương nhỏ bé khỉ ho cò gáy này làm gì có tiền đồ phát triển, Chu Đường cố tình muốn chống đối ông, dựa vào cái gì mà ông luôn muốn can thiệp vào cuộc sống của cô.
Chu Đường phải truyền nước biển mấy ngày mới có thể xuất viện, vừa quay lại trường học đã phải đi họp, còng lưng bắt đầu làm việc, Chu Đường mệt lả nằm bò trên bàn làm việc.
“Cô giáo Chu ơi? Em có muốn ăn bánh mì không?”
Chu Đường giương mắt nhìn người đàn ông, anh ta mặc áo sơmi trắng, quần đùi màu đen, trên người tản ra khí chất nho nhã trong trẻo như ngọc, người người đều cảm nhận được sự dịu dàng từ anh ta.
Tưởng Phương Viễn cong khóe miệng mang ý cười, tay chống bên cạnh cô, dáng vẻ nếu cô không nhận thì anh ta sẽ không rời đi, Chu Đường đành phải nhận lấy bánh mì.
“Cảm ơn anh, thầy giáo Tưởng.” Chu Đường mỉm cười với anh ta.
“Không cần khách sáo.”Ôn Noãn thò đầu qua nói nhỏ vào tai cô: “Em nói xem, có phải Tưởng Phương Viễn thích em rồi không? Đối xử bất công quá rồi.”
“Chẳng lẽ thích em là không bình thường sao? Em không đẹp à?”Ôn Noãn: “......”
Chu Đường quả thật rất xinh đẹp, hơn nữa còn đến từ thành phố lớn, khí chất cùng cử chỉ hoàn toàn khác biệt, không thể tìm thấy ở địa phương nhỏ mà các cô đang sống, làn da trắng nõn mịn màng, mái tóc nhuộm nâu làm xoăn rất hợp thời trang, mắt hạnh cong cong, tóm lại ngay cả lần đầu tiên Ôn Noãn gặp Chu Đường cũng bị kinh diễm.Ôn Noãn nhớ tới một câu thơ mà mình đã đọc trước kia: “Có một mỹ nhân, thanh dương uyển hề”, khi người đẹp mở mắt nhìn bạn, bạn sẽ không thể kháng cự được.
“Chị Ôn ơi, em muốn hỏi thăm thăm chị một chuyện, chị có biết Trần Kính không?”
“Trần Kính? Biết chứ, bạn của chồng chị, là thợ sửa chữa xe ô tô, sao thế? Em quen biết người này khi nào vậy?”
“À, không có gì, vậy chị biết anh ấy làm việc ở đâu không?”
“Ở đường Đông Hoà Bình, em muốn làm gì?”
“Em muốn đuổi theo anh ấy, nhất kiến chung tình, chị tin không?” Chu Đường cười rạng rỡ, mi mắt cong cong thành vầng trăng non, kéo cánh tay Ôn Noãn.
“Cái gì? Nhất kiến chung tình? Em đừng lấy chuyện này ra trêu chị, Trần Kính quả thật không tệ, nhưng hắn đã 30 rồi, khoảng cách giữa hai người quá lớn!”
“Chị Ôn ơi, em không cảm thấy lớn, Thẩm Tòng Văn và vợ, Lỗ Tấn và Hứa Quảng Bình không phải cũng lớn hơn nhau rất nhiều tuổi à? Họ vẫn có thể ở bên nhau đấy thôi. Hơn nữa tình yêu không phân biệt tuổi tác, đôi khi thích một người thì dựa vào cảm giác nhiều hơn, người ta gọi là hợp mắt.”
Sau khi tan học, Chu Đường cưỡi chiếc xe máy điện đi tới đường Đông Hòa Bình. Ba Chu từng bảo cô mua một chiếc xe thật tốt, ví dụ như hãng xe tốt nhất Đông Phong, hay BYD cùng loại với chiếc xe máy này, miễn cho lúc tan tầm không có phương tiện đi lại, Chu Đường cũng rất động tâm, nhưng lại nghĩ tới tin tức cô vừa tới trường học đã có xe sang thì không hay lắm, hơn nữa cô chỉ là một giáo viên dạy tiểu học, cô đành nhịn đau bỏ những thứ mình yêu thích.
Chu Đường đem xe dựng ở ven đường, nhìn biển quảng cáo phía trên viết mấy chữ to, xưởng sửa chữa xe ô tô Trần Kính.
Cái tên xưởng sửa xe của người đàn ông này cũng cực kì có dã tính, cô cất bước đi vào trong.
Người đàn ông mặc quần đen có túi hộp, đưa lưng về phía cô, chui đầu vào gầm động cơ trước của ô tô, bên cạnh còn có một thùng dụng cụ màu đỏ. Xương sống lưng gồ lên rõ ràng phía sau, Chu Đường có thể quan sát thật kĩ, anh có vóc dáng cao lớn, cong người thành một độ cung tuyệt đẹp.
Tô Dương thấy người đẹp kia đi vào xưởng sửa xe ô tô, nhìn chằm chằm vào đại ca Trần nhà cậu, cậu võ bả vai Trần Kính, hơi đụng nhẹ vào.
“Trần đại ca ơi, người đẹp kia đang chăm chú nhìn anh đấy? Có phải nợ đào hoa của anh không?”
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
16 chương
25 chương
298 chương
67 chương
55 chương