Rừng đom đóm
Chương 9 : Chương 2.2
"Bạn... Xuân... Quả... ơi!" Trong khi Xuân Quả đang chìm đắm trong tâm trạng ủ ê, thì từ phía ngoài đám đông vang lên bốn âm thanh cao thấp trầm bổng.
Xuân Quả giật mình ngẩng đầu nhìn quanh, một giọt mồ hôi trên trán lăn vội trong chớp mắt.
Bốn giọng nói cực kì dễ nhận ra này, Xuân Quả k cần nhìn cũng biết "oan gia" mình quen hồi tiểu học chuẩn bị xuất hiện.
"Tránh ra, tránh ra! Chúng tôi có việc cần gặp Xuân Quả."
"Xin tránh ra một chút! Chúng tôi có việc rất quan trọng."
"Làm gì thế? Đáng ghét thật!"
Đám đông đang vây quanh Xuân Quả bị bốn tiếng thét xua dạt ra hai bên như đuổi ruồi. Xuân Quả bỗng nhiên cảm thấy bầu không khí xung quanh mình còn trở nên căng thẳng và ghê rợn hơn cả khi nãy.
Không lâu sau, bốn nam sinh với bốn thân hình cao thấp béo gầy khác nhau xuyên qua đám đông rồi đứng dàn hàng trước mặt Xuân Quả như một bức tường và nhìn cô bé với bộ mặt ra vẻ rất nghiêm túc.
"Này Xuân Quả, đại ca của bọn tôi nghe nói cậu đang kêu gọi bảo vệ Rừng đom đóm, nên qua đây giúp một tay." Một cậu nam sinh có thân hình gầy như que củi nói, giọng cậu này cao và nghe rất chói tai, dễ khiến người khác liên tưởng đến thái giám "Tiểu Lý Tử" hay theo hầu bên cạnh Từ Hi Thái hậu.
"Cậu ta mà giúp thì chỉ càng thêm rắc rối..." Xuân Quả đảo mắt bất lực.
"Ái chà! Đám người này là ai vậy?" Lúc này, một nữ sinh tóc ngắn đứng xem gần đó thì thào hỏi cô bạn bên cạnh bằng giọng tò mò.
"Cậu không biết họ sao? Họ chính là Tứ tiểu thiên nga nổi tiếng của trường mình đó. Bọn họ đều là thành viên của câu lạc bộ cầu lông." Cô nàng kính cận đứng cạnh ngạc nhiên nhìn cô bạn tóc ngắn, rồi tiếp tục giảng giải, "Còn nữa, chủ tịch của câu lạc bộ cầu lông- Tchaikovsky là người được hâm mộ nhất ở trường mình đó."
"Í? Tcaikovsky là người được hâm mộ nhất ở trường mình? Nhưng ông ta là nhà soạn nhạc người Nga mà nhỉ? Còn Tứ tiểu thiên nga.... đó là nhân vật trong vở ballet được chuyển thể từ tác phẩm của ông ta mà?"
"Sai rồi!!!!!"
Không đợi cô nàng kính cận trả lời, phía sau bốn cậu nam sinh bỗng vang lên một giọng nói kéo dài như hát kinh kịch.
"Tứ tiểu thiên nga" sững người, sau đó vội vàng lùi sang hai bên và ở chính giữa lối đi mà họ vừa cung kính nhường đường, một bóng người hiện ra trước mắt Xuân Quả.
Cậu nam sinh xuất hiện "hoành tráng" đó đi một đôi giày da màu đen bóng lộn, để kiểu đầu súp lơ, chiếc áo đồng phục không cài nút khoác vắt vẻo trên bờ vai mảnh khảnh. Gương mặt đen nhẻm vì dãi nắng nhăn nhở cười tít mắt k thấy Tổ quốc đâu, dốc hết khả năng thể hiện sự dễ thương và mê hoặc của mình đối với Xuân Quả, khiến Xuân Quả lạnh hết cả sống lưng, cứ như vừa rơi vào hố băng.
"Tôi là người được hâm mộ nhất trường thì đúng rồi, nhưng tên tôi là Thái Khả Phu chứ không phải là Tchaikovsky (1). Hôm nay bé Xuân Quả tổ chức buổi kêu gọi cứu Rừng đom đóm, tôi chủ ý đến đây là để cổ vũ. Vừa nãy các cậu nói cái gì ấy nhỉ? Không tin câu chuyện giữa bé Xuân Quả và Thương Không Lẫm sao? Nhưng Thái Khả Phu tôi có thể làm chứng, bé Xuân Quả không hề nói dối."
"Cậu làm chứng? Cậu lấy gì để làm chứng?" Hai nhỏ nữ sinh ban nãy chỉ trích Xuân Quả không chịu, tiếp tục lớn tiếng.
"Hừm!" Thái Khả Phu làm ra vẻ oai vệ, khoanh hai tay trước ngực, hất cằm lên và nhìn xuống hai nhỏ kia bằng ánh mắt cao ngạo, "Về chuyện này, tôi phải nhắc lại một câu chuyện cảm động không thể không kể đã xảy ra giữa tôi và bé Xuân Quả. Bà ngoại của chị họ của anh họ tôi và bà ngoại Xuân Quả là đồng hương nên tôi với Xuân Quả có thể xem như thanh mai trúc mã. Hồi đó đầu mùa hè năm nào Xuân Quả cũng lên núi Mậu Sơn đợi Thương Không Lẫm, hơn nữa mỗi lần từ trên núi trở về, cậu ấy đều mang một ánh mắt khiến tôi vô cùng đau lòng! Thế là, có một lần..."
Chú thích: (1) Trong tiếng Trung, tên Thái Khả Phu phát âm nghe gần giống Tchaikov.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
17 chương
13 chương
25 chương
4 chương
21 chương
56 chương