Rừng đom đóm
Chương 24 : Chương 3.8
"Kế hoạch chiến đấu."
Trong căn phong nhỏ ấm áp, Xuân Quả nằm nhoài ra dưới chiếc đèn bàn, đang cắm cúi viết gì đó thì đột nhiên có người đẩy cửa phòng, làm cô bé giật mình, vội vàng nhét tờ giấy kín đặc chữ xuống dưới cuốn vở trên mặt bàn, rồi quy quay chiếc bút trên tay để che giấu sự hoảng hốt của mình.
"Xuân Quả, vừa nãy thầy Tưởng trưởng phòng giáo vụ trường con có gọi điện cho ba, hai hôm nay con lại bị nhắc nhở đúng không?"
Nghe thấy âm thanh trầm ấm và hiền từ vang lên phía sau lưng, Xuân Quả ngoảnh đầu lại, gương mặt hiện lên một nụ cười đáng yêu như cún con đang lấy lòng chủ.
"Hi hi!Ba, con chào ba! Nhưng mà sao lần nào vào phòng con ba cũng không gõ cửa vậy?"
"Sao, sợ ba kiểm tra đột xuất phát hiện ra con đang làm gì không liên quan đến bài tập à?" Ba Xuân Quả ngồi xuống chiếc giường nhỏ bên cạnh bàn học, đôi mắt to giống hệt Xuân Quả đang liếc nhìn mép giấy thò ra phía dưới cuốn vở, lắc đầu thở dài, "Cái con bé này, sắp thi giữa học kì đến nơi rồi, lần trước con cam đoan với ba là nếu như kì thi giữa kì lần này con làm bài không tốt thì sau này cuối tuần không được ra khỏi nhà, mà ngoan ngoãn ở nhà học bài, con đừng có quên đấy!"
"Ba, con biết rồi mà! Ba chỉ có mỗi một đứa con gái này, ba đừng gây áp lực cho con quá chứ!" Xuân Quả cong môi, xoa xoa cánh tay ba làm nũng.
"Đúng là bó tay với con." Ba Xuân Quả dịu dàng vỗ về con gái.
Trong ánh đèn ấm áp, không khí đầm ấm nhẹ nhàng dâng lên trong căn phòng nhỏ nhắn của Xuân Quả, tựa như mặt hồ đang lăn tăn gợn sóng.
Nhưng khi ba Xuân Quả đặt hai tay trở lại đầu gối, nét mặt ông dần trở nên nghiêm túc:
"Mà này, ba nghe chú Tưởng nói, cái cậu con trai tên là Thương Không Lẫm ở trên núi ngày xưa đã chuyển trường vào học ở lớp con rồi đúng không?"
"Vâng! Đúng ạ!" Xuân Quả cắn bút gật đầu, "Đấy, ba xem, con đã bảo là con không nói dối, lần này thì mọi chuyện rõ ràng rồi nhé!"
"Ừ ừ ừ. Ba biết rồi." Ba Xuân Quả lắc đầu cười, "Nhưng Xuân Quả này, lần này trường con định xây sân vận động mới, chuyện này con tuyệt đối không được can thiệp vào. Đó là chuyện lớn có liên quan đến sự phát triển của trường trung học Đom Đóm. Khi cậu bé kia chưa xuất hiện, chỉ mình con gây náo náo loạn thì cũng chưa ảnh hưởng gì mấy, nhưng giờ lại thêm cậu ta... Ba lo con sẽ gây họa."
"Ba, sao ngay cả ba cũng nói như thế?" Xuân Quả cong môi bất mãn, uất ức làu bàu, "đúng ra là phải trách ba, nếu không phải vì mười năm trước ba dẫn bác Hắc Minh Sơn lên núi Mậu Sơn thăm dò địa hình, thì bác ấy đã không hoàn thành được bản đồ quy hoạch Mậu Sơn, núi Mậu Sơn cũng sẽ không như bây giờ, con gái ba cũng không cần phải vất vả bảo vệ Rừng Đom Đóm như thế."
"Con ranh này, lại còn trách ba nữa chứ!" Ba Xuân Quả giả bộ tức giận đập nhẹ lên đầu con gái một cái, "Năm đó ba và bác Hắc Minh Sơn bị lạc trên núi Mậu Sơn, ngày hôm sau khi ba và bác ấy được mẹ con và dân làng tìm thấy, về nhà an toàn rồi thì cái đứa tiểu quỷ hay gây chuyện là con lại biến mất, một mình chạy lên núi Mậu Sơn giữa đêm hôm, đã thế lại đi những hơn một tuần, mẹ con lo đến mức tưởng như khóc mù cả đôi mắt."
"Thôi ba đừng nhắc nữa! Lần đó sau khi con trở về nhà, mẹ đánh con đến nỗi hai mông sưng to như hai quả bóng rổ, thế mà ba cũng chẳng nói đỡ giùm con lấy một câu." Xuân Quả làu bàu, lấy tay che mông như thể vẫn còn chưa hết sợ, liếc nhìn ba đầy vẻ trách móc.
"Haizz, lần đó ba bị lạc đường, đừng nói là con, mà ngay cả ba cũng bị mẹ con mắng cho một trận." Nói đến đây ba Xuân Quả liền hạ giọng, ngoài đầu liếc nhìn ra ngoài cửa phòng, sau khi nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ ti vi ngoài phòng khách vẫn vang lên đều đều, thì mới thở phào nhẹ nhõm, "Suỵt, đừng có nhắc lại chuyện này với mẹ con đấy, không thì hai ba con mình chết với mẹ!"
"Suỵt!" Xuân Quả gật đầu, tỏ vẻ tán thành tuyệt đối trước đề nghị của ba, "Nhưng ba ơi, tại sao sau đó bác Hắc Minh Sơn lại đột ngột qua đời?"
"Ừm, về chuyện này thì thực ra ba cũng cảm thấy rất kì lạ." Nói đến đây, ba Xuân Quả nhíu mày, ông nhớ lại mọi chuyện với vẻ nghi ngờ,"Sau lần ba và bác ấy từ trên núi trở về, bác ấy lại tự mình lên núi thêm vài lần nữa, tiếp tục nỗ lực hoàn thành bản thiết kế quy hoạch núi Mậu Sơn. Nhưng sau này có một lần khi gặp bác ấy, thì bác ấy lại đem bản thiết kế sắp hoàn thành cất vào trong ngăn tủ rồi khóa lại, còn nói rằng con người nên chung sống hòa thuận với thiên nhiên, và quyết định không công bố bản thiết kế quy hoạch của mình nữa. Ngày hôm sau bác ấy lại đi lên núi một mình, kết quả là lần đó bị rơi xuống núi và qua đời..."
“Con người chung sống hòa thuận với thiên nhiên… Sao cách nghĩ của bác ấy lại hơi giống cách nghĩ của mình nhỉ?” Xuân Quả cúi đầu lẩm bẩm một mình rồi ngẩng lên nhìn ba với vẻ tò mò, “À đúng rồi, ba ơi, nếu bác Hắc Minh Sơn đã nói là sẽ không công bố bản thiết kế quy hoạch, thì tại sao sau này bản đồ quy hoạch đó vẫn sử dụng? Hơn nữa mười năm sau khi bác Hắc Minh Sơn qua đời, bản quy hoạch khu rừng trên đỉnh núi mới được công bố riêng…”
“À, chuyện này thì ba cũng không rõ lắm.” Ba Xuân Quả đáp, lắc đầu tiếc nuối, “Thật đáng tiếc, trong lĩnh vực thiết kế quy hoạch, bác ấy là một thiên tài đích thực. Nghe nói trước lúc chết, trong tay bác ấy vẫn nắm chặt một chiếc sừng hươu, có người cho rằng, có khả năng bác ấy bị một con hươu điên tấn công, nên mới rơi xuống vách núi. Nhưng bất luận thế nào, bản thiết kế sân vận động đó là tác phẩm cuối cùng mà Hắc Minh Sơn để lại, cho nên coi như để thể hiện sự tôn trọng đối với bác ấy, ba cũng không cho phép con tiếp tục làm loạn ở trường.”
“Thôi được rồi, con hiểu rồi mà ba. Ba mau ra phòng khách xem ti vi với mẹ đi! Con phải làm bài tập đây.” Xuân Quả đứng dậy, sốt ruột đẩy bar a ngoài cửa.
“Được rồi, được rồi! Con phải ngoan ngoãn ngồi làm bài tập đấy, biết chưa? Một tiếng nữa ba sẽ quay lại kiểm tra.” Ba Xuân Quả vừa đi, vừa ngoái đầu dặn dò như thể không yên tâm.
“Con biết rồi!” Xuân Quả nhanh nhẹn đáp lời, khép lại cánh cửa sau lung ba, rồi quay lung tựa vào cửa, trầm tư suy nghĩ.
Câu chuyện có vẻ kì lạ… Vừa rồi nghe ba kể lại quá trình bác Hắc Minh Sơn đi thăm dò núi Mậu Sơn, dường như có rất nhiều điểm nghi vấn.
Bác Hắc Minh Sơn rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì trên núi Mậu Sơn mà khiến bác ấy thay đổi hẳn suy nghĩ, và quyết định không công bố tác phẩm tâm huyết của mình- bản đồ quy hoạch núi Mậu Sơn?
Vì sao sau khi bác Hắc Minh Sơn qua đời, bản đồ quy hoạch đó lại được công bố, rồi mười năm sau lại tiếp tục công bố tác phẩm cuối cùng?
Còn nữa, khi bác Hắc Minh Sơn qua đời, trong tay nắm chặt chiếc sừng hươu, điều đó có nghĩ gì? Có thật là như người ta suy đoán, bác ấy bị con hươu tấn công nên mới rơi xuống vách núi và thiệt mạng không?
Đáng ghét thật, một đống câu hỏi mà không tìm ra được ra đầu mối, cứ giống y như tiểu thuyết trinh thám.
Nhưng dù có thế nào, mình nhất định sẽ tiếp tục bảo vệ Rừng đom đóm. Hơn nữa, bây giờ mình còn có them sự giúp đỡ của Thương Không Lẫm và anh Hắc Kì Lượng, chưa biết chừng việc xây dựng sân vận động mới tưởng như sự đã rồi lại có cơ may thay đổi.
Còn về chuyện bị thầy giáo vụ và ba mẹ mắng mỏ… Hi hi, đâu còn có đó, đến lúc đấy tính sau.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
17 chương
13 chương
25 chương
4 chương
21 chương
56 chương