Rừng đom đóm
Chương 19 : Chương 3.3
Ngày hôm nay hình như là "Ngày Xuân Quả gặp nạn" thì phải, "cơn phong ba bão táp của Thái Khả Phu" vừa dứt, trước cửa lớp 258 khối lớp 10 lại lúc nhúc một đám học sinh, trong đó phải đến 99% là con gái. Họ bàn tán sôi nổi như thể đang đứng xem siêu sao, chốc lại phát ra những tiếng kêu, tiếng hét rất khoa trương. Chẳng mấy chốc, hành lang lại biến thành cái chợ vỡ, náo nhiệt hết sức. "Oaaa, đẹp trai quá! Cậu ấy là ai vậy? Trước đây chưa từng nhìn thấy."
"Là học sinh trường mình sao? Chẳng lẽ là học sinh mới chuyển đến?"
"Sao không chuyển đến lớp mình nhỉ? Tiếc quá!"
Chen chen chen... Phù phù!
Xuân Quả chật vật đẩy bức tường người đang chắn trước mặt, cố hết sức chen vào trong lớp, tiếng la hét của đám nữ sinh xung quanh khiến cho cô bé chóng hết cả mắt, đám đông đang hưng phấn chen lấn xô đảy làm Xuân Quả nhúc nhích cũng khó khăn.
Bất kể cái tên đang ngồi trong lớp là ai, tóm lại chắn chắn là không hợp vía với mình, nếu không tại sao lại nhằm đúng ngày mình trực nhật mà chuyển đến trường này, gây khó dễ cho mình chứ?
Xuân Quả ấm ức nghĩ thầm, vừa chen lấn cực lực lên được phía trước đám đông thì ngạc nhiên nhận ra phòng học lúc này đang chống hoác, chỉ có duy nhất một anh chàng mặc áo sơ mi giản dị màu trắng đang ngồi một mình ở chiếc bàn nằm chính giữa lớp, đôi chân dài vắt vẻo đung đưa, vừa tự nhiên phóng khoáng vừa đầy sức hấp dẫn.
Đám nữ sinh chỉ dám đứng tụ tập ngoài cửa lớp như thể sợ bị sức hấp dẫn siêu phàm của cậu ta thiêu bỏng, có một ai dám lại gần cậu ta một bước. Còn hội con trai thì nhìn gương mặt đẹp đến mức trước giờ không dám tưởng tượng là có thể nhìn thấy trong đám đông ấy, mà thấy sợ nếu lại gần sẽ trở thành vật hy sinh để tạo nên một bức tranh tương phản gay gắt.
"Là cậu ta..."
Xuân Quả nhìn cậu nam sinh, trong đầu bôngz nhiên trống rỗng, đứng chôn chân tại chỗ. Khuôn mặt đẹp như thần mặt trời, nước da trắng bóc như thần sắc đẹp, đôi mắt thông minh như nữ thần trí tuệ, mái tóc đen nhánh như nữ thần mặt trăng... Gương mặt hoàn mĩ mang dấu ấn của các vị thần đó, gương mặt gây ấn tượng sâu sắc cho người khác đó, làm sao mà Xuân Quả có thể quên được.
Như thể cảm nhận được "luồng điện cao thế" phát ra từ người Xuân Quả, cậu nam sinh quay đầu lại. Khi ánh mắt chạm phải Xuân Quả- lúc này đang đờ ra như khúc gỗ, cậu ta khẽ nhếch môi, để lộ một nụ cười khẩy khiến người khác mê mẩn.
"Hi! Anh Đào, chúng ta lại gặp nhau rồi!"
"Thương... Thương Không Lẫm?" Nghe thấy "nickname" quen thuộc đó, Xuân Quả sững sờ, một niềm xúc động trào dâng cuồn cuộn trong đầu và trong lồng ngực.
Anh Đào... Đây là biệt hiệu mà Thương Không Lẫm đặt cho mình. Cậu ấy gọi mình như vậy... chứng tỏ cuộc gặp gỡ giữa mình và cậu ấy trên cây long não lúc chiều tối qua không phải là nằm mơ. Là thật.
"À đúng rồi, cậu thích tác phẩm hội họa ngày hô qua của tôi chứ?" Thấy Xuân Quả mãi không nói gì, cậu nam sinh nháy mắt, cười cười và bổ sung thêm một câu.
Đùng đoàng...
Nhớ lại hôm qua bị người ta chế nhạo trên đường về, niềm xúc động vừa trào dâng trong lồng ngực Xuân Quả trong nháy mắt đã biếm thành sấm sét, khiến người Xuân Quả run lên từng chặp không dứt, còn lá phổi thì như muốn nổ tung nức toác.
Kiềm chế... Phải kiềm chế...
Xuân Quả hít một hơi thật sâu, gắng sức kiềm chế cơn giận, trong bụng lẩm nhẩm như tụng kinh, tự khuyên nhủ bản thân phải giữ bình tĩnh.
Đừng nổi giận vội... đừng nổi giận vội... Cậu ta là Thương Không Lẫm, là Thương Không Lẫm mày đã chờ đợi suốt mười năm qua đó. Tuy hơi quái quái một chút, nhưng dù thế nào cũng phải làm rõ sự tình đã rồi tính. Đáng chết thật... Mình sắp bị tên khùng này làm cho rối loạn tâm thần rồi.
"Phìiii... Phụt!" Nhìn thấy vẻ mặt Xuân Quả thay đổi chóng mặt như bốn mùa luân chuyển, Thương Không Lẫm không kìm được, bật cười thành tiếng. Cậu ta đưa một tay lên chống cằm, nhìn thẳng vào Xuân Quả một cách thích thú, rồi khẽ lẩm bẩm:
"Đúng là một cô nàng thú vị, xem ra mình đến đây là đúng rồi."
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
17 chương
13 chương
25 chương
4 chương
21 chương
56 chương