Rực rỡ màu phong

Chương 12 : Đoạn kết

Rực rỡ màu phong Gió vẫn miên man thổi… từng bụi phấn được gió đưa đẩy.. thả nhẹ trên cánh đồng hoang vu.. Ran âm thầm nhìn những lớp bụi sau lưng họ, trống rỗng có, đầy đọa có. Nhưng trên hết là một cảm giác không thể diễn tả thành lời. Cung tên lại vung vẩy, những tiếng cười vang bên tai Ran. Cô biết, chuyện gì đến nhất định phải đến, cô vẫn đang chờ đợi, vẫn chờ đợi có người xuất hiện. Nhưng không thể có chuyện đó được. Sau lưng cô, vẫn là một khoảng không trống rỗng. Đôi mắt xanh tím khẽ chớp, rồi trong thoáng chốc, cô thấy miệng mình ngập một mùi vị đắng chát, ước gì anh ở đây. Tim cô đập thình thình, cô muốn gào lên, nhưng nỗi sợ khiến cô không nói được gì. Một âm thanh cũng không hề. Ran nghe thấy tiếng gió, tiếng đàn ca.. cùng mùi hương đinh lăng trước cửa mỗi sáng. Vút, âm thanh đáng sợ bên tai. Từng chút một, chạm vào da thịt cô, rồi để lại những vết sâu. Ran nhớ, đã từng có một cuộc sống trước đây… không âu lo, không thổn thức.. chỉ có trách nhiệm. Ran nhớ, tất cả những gì đã từng diễn ra. Máu lênh láng, cả thân thể như biểu tình. Cô thật sự nhớ, cách anh ôm lấy cô. Để rồi rót vào tai cô hơi ấm, một chút thôi, len qua nỗi nhớ.. để lại chút dư âm.. chúng khiến cô như choàng tỉnh, miên man buồn. Cung tên, đau đớn, cùng những vết thương. Ran thấy nền đất dưới chân. Cô mệt rồi, cô thật sự chỉ muốn ngủ thôi. Ran khẽ cười, nghe lòng nhẹ tênh. Miễn nhiễm với đau đớn, chai lì với tổn thương… Yêu thương là không đủ… Ran nhớ, rừng phong. Nhớ những cơn gió miết nhẹ, nhớ những đoạn buồn miên man, cô nhớ.. cách vuốt ve những lá phong, thả nhẹ, rồi lại thả bộ trên con đường phong đỏ.. Cô thật sự nhớ.. Yêu thương là không đủ… Ran lẩm nhẩm, nghe gió vi vu bên tai, hạnh phúc trôi đi, tự cô không làm chủ được… Yêu một người, không phải là do cô quyết định, cô chỉ muốn làm tất cả những gì để anh.. để trả ơn anh.. Ấy thế, mà trong tim vẫn luôn trông ngóng. Trái tim cô dần chai với cảm giác, yêu cũng chẳng dám nói, thậm chí ở bên anh cũng không thể.. Thứ cô làm, phải chăng chỉ là cố gắng để mình không bao giờ hối tiếc nữa chăng. Cô đứng dậy, nhìn thấy quang cảnh mờ đi, cô không trụ được nữa rồi, khó chịu, cả cảm giác đau đớn ngập tràn tất cả này, chúng làm cô khẽ sợ hãi. Họ vẫn đứng đó, tay nắm chặt dây cung.. Cuối cùng, mọi thứ sẽ kết thúc ở đây.. kết thúc ở đây. Ran trầm ngâm, anh không đến.. anh sẽ không đến.. Cô nhắm mắt, cảm giác mơ hồ ùa về. Tiếng la hét vang lên, Ran sững sờ, thấy anh đứng trước mặt từ bao giờ, cô cảm thấy lòng buồn vui lẫn lộn, một chút gì đó khiến cô khó chịu. Sao anh lại đến đây? Anh đứng chắn trước cô, trước những mũi tên đang bắn tới. Ran thấy anh vất vả gạt gió đẩy tên đi, cô lùi lại, nhưng lập tức bị anh đẩy ra xa. Ran nhìn thấy anh giữa vòng tên, chỉ một giây nữa thôi, một giây nữa thôi.. Tên phóng đến, Ran bị ngã dưới sàn, cô thấy choáng váng. Anh không được chết, anh không được.. Ran mơ hồ thấy tim mình đập chậm rãi, một nhịp, rồi hai nhịp.. nặng nề trôi qua.. Shinichi.. Ran thầm gọi tên anh, trước mắt cô, là cả một trời phong đỏ rực.. Cô nhớ gió, cô mệt nhoài, cô như lang thang giữa những con đường chỉ mình cô bước.. Yêu thương là không đủ.. Vậy để em.. ra đi.. Để những yêu thương này là mãi mãi.. Để gió mang những yêu thương đến anh… Để rồi không bao giờ vụt tắt.. Ran thở nhẹ nhàng, ôm lấy anh, cơn mưa tên vẫn ở sau lưng, buốt giá, lạnh lẽo.. Nụ cười khẽ nở, đầy huyền ảo. Cô không nói gì, chỉ có thể làm thế này… Shinichi ngỡ ngàng, anh nhìn những toáng quân của mình sau lưng, từng kẻ một, một bãi chiến trường trước mắt, Ran nhìn chúng, anh ổn rồi… Cô thấy đau kinh khủng, cả thân hình run rẩy. Shinichi không biết nên chạm vào đâu đầu tiên, anh không dám ôm cô, cũng chẳng thể chạm vào. “Ran… nàng đau không?” Ran nhìn anh, không biết nên nói gì, cô khẽ lắc, máu cứ thế tuôn theo vết thương còn chưa lành. Shinichi cảm thấy giọng mình khàn đi. “Ran, nàng.. phải cố lên, chúng ta sẽ cùng nhau về nhà..” Ran định mấp máy câu gì đó, nhưng cô chỉ thấy hơi thở yếu dần đi, một chút sức lực cũng không có. Shinichi ôm lấy cô, bất chấp những vết thương từ thân thể cô. “Ran, ta cấm nàng nói, nàng tuyệt đối không được nói.. chúng ta sẽ cùng nhau về nhà, ta sẽ cứu nàng.. nhất định cứu nàng..” Ran chạm vào má anh, gạt đi lớp bụi bên má anh. “Để em đi… Shinichi” “Nàng đã hứa không phản bội ta.. nàng tuyệt đối không được rời khỏi ta.. Ran……” Ran yên lặng, bàn tay cô muốn siết lấy, muốn ôm lấy anh, nhưng họa chăng đó chỉ là trong những giấc mơ của cô.. Ran khẽ cười, hơi thở vẫn vậy, hiu hắt từng đợt. “Để em đi… “ “Ran.. không được.. “ Ran không nói gì, bật ho một tràn thật dài, Shinichi siết lấy cô, như một tấm màn mỏng treo trước gió. Anh ôm lấy cô, cứ sợ mình buông tay, mọi thứ sẽ thật sự biến mất.. Ran im lặng, nép trong lòng anh một chút.. “Em yêu chàng.. “ Ran nhắm mắt, để mình lạc trong những giấc mơ.. Bàn tay cô khẽ buông, trước mắt cũng dần tối lại. Shinichi nhìn thấy cô, bàn tay khẽ rơi giữa không gian.. Anh nhìn cô, một chút biểu cảm cũng không có. Anh chợt cười, anh bật cười. Cả thế giới này, liệu có công bằng với anh không? Cơ bản thì anh sai điều gì? Ôm lấy Ran trong tay, anh đứng dậy, cố gắng không va vấp.. “Ran.. chúng ta về nhà thôi, rồi nàng sẽ là một nữ nhân ngoan ngoãn… một người vợ mà ta thương yêu suốt đời..” Ran không trả lời, chỉ có gương mặt bình yên say ngủ. Shinichi mỉm cười, nụ cười của anh như lạc đi. “Chúng ta về nhà nào, nàng ngủ đi.. ái thê” Shinichi chậm rãi bước, đâu đó, một chiếc lá phong rơi xuống, đáp lại trên vai anh.. … Thời gian trôi, để lại vết hằn sâu.. Từng giờ một, phong vẫn rơi. Gió vẫn đưa, người ấy vẫn ngồi. Đôi mắt xanh hoang dại, nét vô thần dần mất đi. Phong rơi, đậu lại trên vai.. Có ai đó ở đó, một chút thôi. Nàng mỉm cười, giọng ngân nga. Đôi mắt xanh tím khẽ bồi hồi. Có ai đó trong màu lá, ánh mắt buồn mênh mông, cùng giọng nói luôn nhỏ giọng. Trầm buồn, ngắt quãng sau những giấc mơ.. Có ai đó khẽ ôm lấy anh từ phía sau, chậm rãi vuốt ve, rồi lại nhanh chóng rời đi. Anh khẽ ho, thấy lồng ngực phập phồng lên xuống. Trái tim đáng ghét này, sao còn chưa ngừng đập? Anh khẽ xuyến xao, rồi lại chậm rãi đứng dậy. Miện đắng chát, cảm giác như dần mất đi. Thứ quan trọng trong đời anh, là gì? Anh cũng không còn nhớ, bên tai chỉ nghe tiếng gió.. Kí ức dừng lại ở bên ngày hôm đó.. Người con gái ấy, là người anh yêu.. Người con gái ấy, là người anh có níu cũng chẳng giữ được. Nên vui hay buồn? Shinichi mỉm cười, thấy cơn gió dần lạnh hơn. Rừng phong xao động, lá phong đưa, xoay tít, là đà, rơi. Cô không còn ở đây nữa, không còn ở đây nữa.. một người, mà anh đã tự chọn cách đẩy xa tầm tay của mình. Shinichi thấy trống rỗng. Hơi thở chậm dần, nàng nói dối, rõ ràng là nàng không bao giờ tỉnh lại.. Shinichi thở nhẹ, để chút cảm xúc trôi qua, rồi lướt trên tất cả. Là vì ai, mà đêm ngày trông ngóng.. Là vì ai, mà ta thấy như mất cả thế gian… Không một ai, có thể bước vào. Không một ai, thay thế được nàng.. Phong vẫn rơi.. ướt đẫm kí ức.. Hơi thở nghẹn lại, rồi những cảm xúc vỡ tràn ra. Nàng ở đâu? Sao ta thấy xung quanh toàn là vỡ nát… Nàng ở đâu… Sao đi mãi chẳng quay về? Yêu thương là không đủ… Yêu thương chưa bao giờ là đủ… Kí ức màu phong.. rơi, xoay tít.. Một giọt nước khẽ rơi, tan vào gió. Để lại chút vết thương trên mặt đất.. Rồi chúng ta sẽ lại gặp nhau.. tuyệt đối đến chân trời góc bể, chúng ta sẽ lại gặp nhau.. ~The End~