Tử Tô rất là ngạc nhiên, nàng tại sao cảm thấy dường như là nàng ta đang đề phòng mình? Nàng chưa từng có nói qua như vậy, không có làm chuyện như vậy đâu. “Nàng mau đứng lên, xảy ra chuyện gì? Mau nói cho ta biết? Ai muốn đuổi nàng đi a?” Nàng vội vàng từ trên ghế đứng lên, vội vã bước đến nâng Trân Châu đứng dậy, cau mày vội vàng hỏi. Nàng cũng chưa làm ra chuyện gì? Tại sao cô ấy nói sẽ không tranh với mình? Tranh cái gì a? Nàng thực sự không thể hiểu nổi, muốn làm cho rõ. Trân Châu được nàng nâng đứng dậy, nước mắt trên mặt vẫn đang rơi như hoa mưa, điềm đạm đáng yêu, nguyên lai vẻ mặt u buồn càng thêm làm cho người ta tâm động, thương tiếc. “Long Hậu, Trân Châu van cầu người, hãy để cho Trân Châu ở lại đi, Trân Châu làm nô tỳ cũng được, chỉ cần không đuổi Trân Châu đi.” Nàng đứng lên, vẫn đang đau khổ cầu xin, dáng vẻ vô cùng đau khổ. Tâm của Tử Tô nhói đau. Thì ra cảm giác bị người oan uổng thực sự khó chịu, nàng thực sự chưa từng yêu cầu gì với Long Triệt, nhưng là nàng…… “Là Long Triệt muốn đuổi nàng đi sao? Yên tâm đi, ta sẽ cùng anh ấy nói chuyện một chút, sẽ không cho nàng đi, nàng trở về nghỉ ngơi cho thật tốt, việc này để ta giải quyết. nhìn Trân Châu nói, ngay cả trong mắt cũng thoáng cười. Trân Châu nhìn nàng, vô cùng do dự, có chút không thể tin được, nhưng là nàng không cầu thì cũng đã cầu, chuyện tới nước này, đành phải đi từng bước tính từng bước. “Trân Châu cảm tạ Long Hậu, Trân Châu kiếp này làm trâu làm ngựa nhất định sẽ báo đáp Long Hậu.” Nàng cảm động đến rơi nước mắt nói, tất cung tất kính hướng Tử Tô hành đại lễ. Tử Tô đỡ nàng, vội hỏi: “Không cần nói như vậy, ta không cần nàng báo đáp gì cho ta, nàng cũng là toàn tâm toàn ý vì Long Triệt, tâm tư của nàng anh ấy không thể không cần, người tốt như nàng làm sao tìm. Nàng cứ yên tâm đi, ta sẽ đến nói với anh ấy, sẽ không để nàng rời khỏi nơi này. Được không?” Trân Châu hoang mang không ngừng gật gật đầu, Long Hậu đã nói như vậy, nàng nào dám nghi ngờ? Đành phải không yên bất an chờ đợi tin tức. Vì thế, nàng cảm kích nói: “Cám ơn Long Hậu, Trân Châu sẽ không quấy rầy Long Hậu nghỉ ngơi, Trân Châu ngày khác lại đến đáp tạ.” Nói xong, lại hướng nàng chậm rãi hành lễ, thế này mới theo cung nữ trở về cung của mình. Tử Tô bất đắc dĩ nhìn bóng dáng nàng rời đi, nàng thật sự xấu xa đến như vậy sao? Tai sao nàng lại có cảm giác khi ở đây, nàng biến thành người phụ nữ không tốt như thế này? Trân Châu vừa từ tẩm cung đi ra, các cung nữ của nàng liền nhanh chóng xông tới, lo lắng không thôi nhìn nàng, các nàng vừa rồi lo lắng đề phòng đã lâu, nay thấy nàng không việc gì, thở dài nhẹ nhõm một hơi. “Long Phi, như thế nào?” “Long Phi, Long Hậu nói như thế nào?” …… Mọi người thất chủy bát thiệt (???) hỏi, đều đặc biệt sốt ruột, đặc biệt bất an, ai cũng muốn biết kết quả lập tức. Trân Châu cảm động không thôi, vội vàng nói: “Không có việc gì, Long Hậu đồng ý rồi, ta có thể ở lại.” Lời của nàng vừa thốt ra, chúng các cung nữ tâm đang bất an rốt cuộc thả lỏng, ôm lấy nàng cùng nhau trở về tẩm cung. Tử Tô suốt đêm không thể nào ngủ an giấc, nghĩ đến chuyện của Trân Châu, trong lòng thực không thoải mái Ngày thứ hai, Long Triệt đến, Tử Tô liền nhìn hắn nói: “Long Triệt, tôi muốn được làm bạn với Trân Châu, anh hãy cho cô ấy ở lại đi.” Long Triệt nghe vậy, thoáng ngạc nhiên, lập tức hiểu được ý tứ của nàng, khuôn mặt tuấn tú nhất thời đỏ ửng, rất là chật vật, trong lòng lại là ảo não, nhưng không hờn giận. “Được, cứ theo ý của em.” Hắn nhìn nàng ôn hòa nói, mọi chuyện ngàn y trăm thuận, chỉ cần nàng cao hứng, cái gì hắn cũng đều đáp ứng nàng. Tử Tô nghe xong, thở dài nhẹ nhõm một hơi thật to, không khỏi lộ ra tươi cười, tâm cũng buông lỏng.