“Van xin các ngươi, làm ơn cho ta gặp Long Hậu đi, ta có việc gấp cần gặp nàng, làm phiền các ngươi thông báo một tiếng, van xin các ngươi.” Trân Châu thấp giọng cầu xin, bộ dáng và vẻ mặt trông thật đáng thương.
Bọn thị vệ hai mặt nhìn nhau, bọn họ cũng thấy nàng rất đáng thương, chỉ là bọn họ không thể đi thông báo, bọn họ không thể làm chủ được. Cho nên bọn họ cương quyết lắc đầu không đồng ý.
Nước mắt Trân Châu rơi xuống, trong giờ phút này tia hy vọng cuối cùng cũng tan biến, nàng ăn nói khép nép đến cầu xin nàng ta, lại hoàn toàn vô ích.
“Long Phi……..” Lúc này đám cung nữ đã đuổi tới, nhìn thấy bộ dáng cầu xin của nàng, không khỏi cảm thấy đau lòng, thương tiếc kêu lên.
Trân Châu nhìn bọn họ lắc đầu, cái gì cũng không nói, thất vọng chuẩn bị muốn trở về, nàng quá ngây thơ rồi, thật khờ dại. Nàng đang trông chờ cái gì? Đang trông chờ cái gì chứ?
Đang lúc mọi người đều thông cảm đồng tình với nàng, muốn dìu nàng trở về, thì đột nhiên trong tẩm cung bước ra một cung nữ, cung kính nói sau lưng Trân Châu.
“Long Phi, Long Hậu cho mời người vào.”
Thân thể Trân Châu run lên, không dám tin vào tai mình, lập tức xoay người lại, dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía cung nữ lên tiếng mời mình vào. Nàng…. nàng…. nàng nói cái gì?
Cung nữ kia dường như hiểu được suy nghĩ trong đầu nàng, mỉm cười nói tiếp: “Long Phi, Long Hậu biết ngài muốn tới gặp người, cho nên mời ngài vào. Vì vậy, xin mời Long Phi cùng nô tỳ đi vào.” Nói xong, nghiêng người tránh sang một bên, hướng nàng làm một động tác mời, sau đó chính mình liền đi vào.
Trân Châu giật mình, sau đó cảm thấy có chút vui sướng, không để ý đến mọi người vội vàng tiến bước đi theo cung nữ kia vào, liền thấy tẩm cung này hoàn toàn khác xa với những tẩm cung khác, xanh vàng rực rỡ ấm áp hơn rất nhiều, lụa trắng tung bay, khắp nơi đều thoang thoảng hương hoa, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp mọi nơi.
“Xin chào, mời ngồi.” Lúc này Tử Tô đang ngồi trên cái ghế to, mặc váy ngủ, cười tủm tỉm khi nhìn thấy nàng vào.
Trân Châu vừa nhìn thấy nàng, liền lập tức cung kính hành lễ: “Trân Châu tham kiến Long Hậu, Trân Châu đã quấy rầy Long Hậu nghỉ ngơi, xin Long Hậu tha thứ.” Nói xong, vẻ mặt của nàng lại nhuốm bi thương.
Thật ra Tử Tô vốn không có nghe được động tĩnh ở ngoài cửa, lúc đang muốn đi vào giấc ngủ, đột nhiên nghe Tiểu Long Nhi tức giận kêu to, nói với mình là bên ngoài có người tìm.
Tính hiếu kỳ của nàng trỗi dậy, liền ra lệnh cho cung nữ đang ở tẩm cung bồi qua đêm, ra ngoài thăm dò tình hình, thế nên mới biết thì ra người tìm mình chính là người mà mình đã gặp lúc chiều, vẻ mặt u buồn – mỹ nữ Trân Châu.
“Ngồi đi, không cần khách sáo, nàng có chuyện gì cứ việc nói, nếu ta có thể giúp được thì nhất định sẽ giúp.” Tử Tô hòa nhã nói, biết rõ khuya như vậy mà còn đến tìm mình thì sự việc chắc chắn không đơn giản, khẳng định là có chuyện muốn đến cầu xin mình.
Trân Châu chần chờ một chút, bất an nhìn nàng, sau đó lại cúi đầu, dũng khí vừa rồi sớm đã biến mất không còn dấu vết, hiện tại đối mặt với tình địch của mình, ngược lại nàng cảm thấy có chút khó khăn khi mở miệng.
Tử Tô thấy nàng do dự liền mỉm cười động viên: “Không sao đâu, cứ nói đi, nếu chúng ta đã cùng ở Long Cung này, quan tâm đến nhau cũng là chuyện nên làm, hôm nay ta giúp nàng, nói không chừng một ngày nào đó ta cũng sẽ cần sự giúp đỡ của nàng.”
Lời nàng vừa nói ra, lập tức khuyến khích Trân Châu, vì thế nàng nhìn Tử Tô, chân thành thỉnh cầu: “Long Hậu, Trân Châu chưa từng nghĩ qua sẽ cùng người tranh giành thứ gì cả, cái gì Trân Châu cũng không muốn, cái gì Trân Châu cũng không cầu, Trân Châu chỉ muốn cả đời có thể vĩnh viễn ở lại Đông Hải Long Cung, hầu hạ người và Long Vương, bất luận là làm nô tỳ cũng được, Trân Châu không muốn rời khỏi Long Cung, xin Long Hậu hãy cho ta ở lại.” Nói xong liền quỳ xuống trước mặt Tử Tô, nước mắt rơi như mưa.
Truyện khác cùng thể loại
188 chương
40 chương
79 chương
33 chương