Hồng Tuyến bị hù chết, tưởng Long Duệ phát hiện cái gì, cắn cắn môi, ả quyết định đánh chết cũng kiên trì không nhận: “Long Vương, Hồng Tuyến là ở cùng Long Hậu, sau vì Hồng Tuyến không thoải mái trở về tẩm cung, lại nghe nói Long Hậu rơi xuống biển, Hồng Tuyến đã phái người đi tìm kiếm, nhưng đều không thấy Long Hậu.” Ả nghẹn ngào, rơi lệ, nói như thương tâm muốn chết, bi thống vạn phần, giống như người nhà của ả mất. “Tô nhi khi đó ở cùng ai?” Hắn bất vi sở động, khi nhắc tới Tử Tô cũng không biểu lộ vẻ mặt thống khổ, vẫn như cũ lạnh như băng nói, ánh mắt sắc bén. Ba người Long Triệt ngồi chờ luôn luôn nhìn hắn cùng Hồng Tuyến, mọi người biết hắn đang truy tra nguyên nhân, cho nên cũng liền im lặng ngồi nghe kết quả. “Long Vương cứ trách phạt Hồng Tuyến đi, đều là Hồng Tuyến không tốt, bởi vì thân thể không thoải mái, khi Hồng Tuyến về tẩm cung, gặp gỡ cung nữ, liền phân phó cung nữ đến dạy tỷ tỷ luyện tập, không nghĩ tới, không nghĩ tới……” Nàng nói không được nữa, khóc rống rơi nước mắt, không ngừng dập đầu. Long Duệ vừa nghe, ánh mắt trừng lớn hơn nữa, ánh mắt càng hung ác, tay nắm thành quyền thật chặt, thân thể cũng gồng cứng lên, nhếch môi, cái gì cũng không nói. Nhưng Long Triệt nghe vậy, ngồi trên ghế phút chốc đứng lên, trợn mắt nhìn, cả giận nói: “Ngươi, ngươi thế nhưng đem nàng giao cho không biết, ngươi, ngươi lớn mật.” Long Triệt nói xong, xúc động muốn vươn tay bóp chết ả ta. Hồng Tuyến xụi lơ, ả đánh cược, đánh cược Long Duệ sẽ không biết nàng đang nói dối, đánh cược với vận mệnh. Cho nên, ả luôn luôn làm bộ làm tịch, chỉ cần chống đỡ qua mấy trận gió đầu là tốt rồi. Long Trạch cùng Long Dịch cũng cau mày, cảm giác được chuyện này rất kỳ quái, tại sao tất cả mọi chuyện lại trùng hợp như vậy? “Cung nữ kia đâu?” Long Trạch vội vàng quát, mấu chốt là cung nữ kia, chỉ ả ta mới biết là chuyện gì xảy ra. Hắn vừa nói xong, tất cả mọi người đều nhìn về phía Hồng Tuyến, cùng đợi trả lời của nàng. “Hồng Tuyến không biết, sau khi gặp chuyện không may, Hồng Tuyến luôn luôn lo lắng tỷ tỷ, không có chú ý tới.” Hồng Tuyến không ngẩng đầu, kì thực trong lòng lại nói, cung nữ kia chính là mình, chết không đối chứng a. Bọn họ cũng không thể làm gì ả, nguyên nhân làm ra chuyện này, trong lòng ả yên ổn một chút. Nghe được ả nói như vậy, mày mọi người nhíu chặt, nhìn chằm chằm vào ả, sau đó mới nhìn lướt qua những người khác đang bất an không yên. Khởi bẩm Long Vương, Long Phi nói không sai, quả thật là một cung nữ lạ mặt nói là phụng mệnh lệnh Long Phi mang Long Hậu xuống biển, sau khi Long Hậu rơi xuống, nàng ta cũng rơi xuống, sau đó mất tích không thấy.” Một cung nữ gan lớn, vội vàng quỳ xuống, thấp thỏm lo âu nói. Trầm mặc, chỉ có tiếng hít thở, tiếng tim đập, còn có ánh mắt sắc bén, không biết qua bao lâu, im lặng ngay cả tiếng nước chảy đều có thể nghe được. “Mang ra ngoài, đánh.” Mọi người ở đây cảm thấy khó chịu hết sức, vẫn không nói gì, đột nhiên Long Duệ lạnh lùng nói, dọa mọi người nhất thời bị sốc. Hồng Tuyến cùng cung nữ kia sợ hãi, không biết phản ứng như thế nào. Mà lính tôm tướng cua nghe được mệnh lệnh hai mặt nhìn nhau, lập tức tiến lên kéo cung nữ mang ra ngoài. Chỉ chốc lát sau, liền nghe được bên ngoài truyền đến tiếng la khóc tê tâm liệt phế, thanh âm kia làm mọi người ở đây càng kinh hồn táng đảm, sợ tới mức sắc mặt đại biến, Long Duệ chưa bao giờ xử phạt người trong Long Cung như vậy, đây là lần đầu tiên. Không biết đánh bao lâu, cung nữ kia cả người máu tươi đầm đìa bị kéo vào, sớm đã hấp hối, không nhúc nhích. Long Duệ chỉ lạnh lùng nhìn, vẫn như cũ không nói lời nào. Đang lúc mọi người nghĩ đến hắn đã hết giận, ai ngờ hắn đột nhiên còn nói.