Rồi Sau Đó... (Afterwards...)
Chương 5
Chúng ta luôn lần lữa tin những điều khó tin - Ovide[1]
Ngày 10 tháng Chạp
Đêm đó Nathan ngủ giấc chập chờn.
Ngày hôm sau anh dậy muộn, toàn thân đổ mồ hôi lạnh và điều đầu tiên anh nhận thấy là cơn đau nhức nơi lồng ngực chưa hề thuyên giảm. Anh xoa bóp nhẹ nhàng bên sườn phải và cảm nhận cơn đau nhói lên dữ dội hơn.
Để đẩy mọi chuyện đến chỗ tồi tệ hơn, anh lại mơ mình chết đuối, dấu hiệu cho thấy anh đang rất lo âu. Chắc là do Goodrich đã nhắc với anh về thiên nga.
Anh bước xuống giường và cảm thấy chân mình run lẩy bẩy. Anh cảm giác mình đang bị sốt nên đi lấy nhiệt kế kẹp dưới cánh tay.
37.8 chưa có gì đáng lo cả.
Tuy nhiên, viện cớ không được khỏe và đã muộn giờ, anh không nghĩ tới bài thể dục tập chạy bộ nữa. Đây chính là khởi đầu của một ngày tệ hại.
Anh lấy trong tủ thuốc một viên Prozac[2] và nuốt trôi nó với một ngụm nước. Anh vẫn thường xuyên dùng loại này kể từ khi…… kể từ khi anh không cảm thấy hòa hợp với bất kì điều gì nữa.
Anh thu lại những hồ sơ đang vung vãi trên tràng kỷ. Tối qua, anh đã không làm được gì nhiều. Hôm nay anh phải tập trung làm bù mới được. Huống chi anh đang sắp đạt đến một thỏa thuận trong vụ Rightby’s. Nhà đấu giá danh tiếng anh nhận bào chữa bị tố cáo đã vi phạm luật chống độc quyền bằng cách móc ngoặc với đối thủ cạnh tranh chính của mình để áp đặt tỉ lệ hoa hồng đối chiếu trong việc đấu giá các tác phẩm nghệ thuật. Đây là một vụ phức tạp và những giờ tư vấn suông thì không được lập hóa đơn thanh toán. Nhưng đạt được đến một thỏa thuận có lợi, danh tiếng của cá nhân anh cũng sẽ tăng theo một bậc.
Mặc cho đã muộn giờ làm, anh vẫn nấn ná một lúc lâu dưới vòi sen nước nóng, tâm trí hồi tưởng lại vụ tự tử của Kevin Williamson. Anh còn nhờ lại vài lời Goodrich đã nói: “Tôi nghĩ mình mới là người giúp ích cho cậu, Nathan. Một số thử thách có lẽ sẽ rất khó nhọc để vượt qua đấy, rồi cậu xem”. Anh nhớ cả cụm “chuẩn bị tinh thần từ sớm là điều cần thiết”.
Khỉ thật, lão già này muốn cái quái gì vậy? Tất cả những chuyện này bắt đầu trở nên đáng lo ngại. Anh có nên báo cho ai biết không nhỉ? Báo cảnh sát chăng? Chung quy, tối qua đã có một người chết và vụ việc không phải là không nghiêm trọng.
Quả có thế thật, nhưng đó là một vụ tự sát. Hàng chục người có thể làm chứng. Tuy nhiên, Goodrich không tránh khỏi một phần trách nhiệm trong chuyện này. Dù thế nào đi nữa, ông ta đã bưng bít những thông tin lẽ ra phải được trình báo lên nhà chức trách.
Anh bước khỏi bồn tắm đứng và lau khô người thật nhanh.
Điều tốt nhất lúc này là tránh không nghĩ tới chuyện đó nữa. Anh không có thời gian nghĩ tới chuyện đó. Anh không đời nào chịu gặp Goodrich nữa. Không đời nào…
Cứ như thế, rồi tất cả mọi việc rốt cục sẽ trở lại bình yên như trước.
Trước khi ra khỏi nhà, anh uống thêm hai viên aspirin và một viên vitamin C.
Đáng lẽ anh không được uống hai loại thuốc khác nhau trong một khoảng thời gian gần đến thế, anh biết vậy. Nhưng lưu ý đó không dành cho hôm nay. Anh còn chưa sẵn sàng.
Anh phải chờ khá lâu mới bắt được taxi. Chiếc xe rẽ ngoặt ở bùng binh Culumbus rồi vượt qua quảng trường Grand Army Plaza.
Mình không thể đến sớm được rồi, anh nghĩ thầm trong khi trao đổi vài câu cho phải phép với anh tài xế người Pakistan. Để vận rủi của anh thêm trọn vẹn, một chiếc xe tải giao hàng vừa chết máy trước tòa nhà GM, làm khởi phát một vụ kẹt xe phía quận Madison. Nathan xuống khỏi xe taxi và cuốc bộ trong cái hành lang bằng kính và kim loại của những tòa cao ốc chọc trời trên Park Avenue. Cả sự náo động của thành phố hắt vào mặt anh, từ tiếng rao của người bán bánh kẹp dạo cho đến một hồi còi của chiếc limousine kính đen bóng thiếu chút nữa thì đâm bổ vào anh. Đột nhiên anh thấy vô cùng ngột ngạt, có cảm giác bị nghiền nát trong không gian thù địch này, và nhẹ cả người khi thấy lối vào hoành tráng của tòa nhà Marble&March, một mái vòm khảm ghép lấy cảm hứng từ nghệ thuật trang trí Byzantin. Nathan dừng lại trước tiên ở tầng ba mươi, nơi ban quản trị của hãng đã bố trí một phòng nghỉ rộng thênh thang với một quầy cà phê nhỏ. Thỉnh thoảng anh vẫn phải ngủ lại đây nếu khối lượng công việc cần giải quyết khá lớn. Anh lấy vài tài liệu trong ngăn của mình rồi mới lên phòng làm việc riêng ở tầng trên. Anh có thể đọc thấy trong cái nhìn của trợ lý anh mắt dò hỏi về sự có mặt muộn màng bất thường này.
- Mang cho tôi thư từ và ba tách cà phê nhé Abby!
Cô xoay ghế quay ra và ném cho anh một cái nhìn mỉa mai:
- Thư báo đã đợi anh trên bàn làm việc từ một tiếng đồng hồ qua. Còn cà phê, anh có chắc là ba tách liền…
- Tôi muốn loại thật đặc và không sữa, cảm ơn.
Anh bước vào phòng làm việc, dành ra hai mươi phút để lướt qua thư báo rồi mở đến hòm thư điện tử vừa lúc uống hết tách cà phê thứ ba. Một cộng sự đã gửi thư cho anh và xin trợ giúp về một điểm pháp chế liên quan đến hồ sơ Rightby’s. Anh đang chuẩn bị trả lời cho cậu ta thì…
Không, không tài nào tập trung được. Anh không thể làm như tất cả chuyện này chưa từng xảy ra. Anh phải giải quyết cho xong vụ này.
Chưa đầy hai giây, anh đóng máy xách tay lại, vớ lấy áo măng tô và ra khỏi phòng làm việc.
- Abby, bảo gác cổng gọi cho tôi một chiếc taxi và hủy mọi cuộc hẹn trong sáng nay.
- Nhưng trưa nay anh phải gặp Jordan…
- Làm ơn dời cuộc gặp đó đến đầu giờ chiều, tôi nghĩ lúc đó ông ta vẫn có thời gian.
- Tôi không biết ông ta có chịu làm vậy không.
- Chịu hay không là việc của tôi.
Cô đuổi theo Nathan ra hành lang để hét với đằng sau lưng anh:
- Anh cần nghỉ ngơi cho lại sức, Nathan ạ, đây đâu phải lần đầu tôi nhắc anh!
- Bến phà phía nam, vừa nói với tài xế anh vừa đóng sập cửa xe taxi lại.
Nhờ hai mươi đô la hứa sẽ trả, anh tới nơi vừa kịp góp mặt vào số những hành khách cuối cùng của chuyến phà lúc mười giờ ra đảo Staten. Chưa đầy hai mươi lăm phút sau, con phà đưa anh đến với khu phố thuộc New York đang bành trướng hết mức. Quang cảnh hai bên bờ rất ấn tượng như khu hạ Manhattan hay tượng Nữ thần Tự Do cũng chẳng thể khiến anh thích thú, anh chỉ mong mau chóng đến nơi.
Phà chưa cập bến, anh liền gọi ngay một chiếc taxi khác đến bệnh viện công đảo Staten.
Trung tâm điều trị nằm trên một khu đất rộng gần St. George, thủ phủ của hạt nằm ở phía Đông bắc đảo.
Xe taxi dừng trước trung tâm cấp cứu. Tuyết đã ngừng rơi từ hôm trước nhưng bầu trời vẫn nhiều mây xám xịt.
Nathan lao vào bệnh viện theo đà chạy. Một nữ nhân viên lễ tân ngăn anh lại.
- Thưa ông, giờ thăm bệnh nhân chỉ bắt đầu…
- Tôi muốn gặp bác sĩ Garrett Goodrich, anh ngắt lời cô ta.
Anh lại bị kích động và trở nên hung hăng như một con chó giữ nhà. Thuốc Proza đôi khi vẫn có những tác dụng rất kì quặc với anh.
Cô gái thực hiện vài thao tác trên máy tính để làm hiện thị lịch phẫu thuật.
- Giáo sư vừa kết thúc một đợt chích sinh thiết và liền sau đó phải tiến hành một ca cắt và nạo hạch. Giáo sư không thể gặp ông ngay lúc này được.
- Báo cho ông ta ngay đi, Nathan yêu cầu. Nói với ông ta có Nathan Del Amico cần gặp. Chuyện khẩn cấp.
Cô tiếp tân hứa sẽ cố gắng báo tin và mời anh sang ngồi trong phòng đợi.
Mười lăm phút sau Goodrich xuất hiện. Ông ta mặc áo Blouse màu xanh lơ, trên đầu chít một chiếc khăn màu sắc sặc sỡ.
Nathan nhảy bổ về phía ông ta.
- Lạy chúa, Garrett, có phải ông muốn giải thích với tôi chuyện…
- Đợi lát nữa. Ngay bây giờ tôi không rảnh.
- Tôi sẽ không buông tha cho ông đâu! Ông lù lù dẫn xác đến nơi làm việc của tôi rồi theo tôi về tận nhà, lại còn bắt tôi chứng kiến một vụ tự tử ghê rợn mà không được nói câu gì khác ngoài “hãy nghĩ về cuộc sống ngắn ngủi”. Mọi thứ bắt đầu vượt quá sức chịu đựng rồi đấy!
- Chúng ta sẽ nói chuyện đó sau. Phòng trên gác có một bệnh nhân đang chờ mổ khối u…
Nathan phải cố gắng lắm mới giữ được bình tĩnh. Anh cảm giác như mình có thể nhảy bổ vào băm vằm lão bác sĩ thành nghìn mảnh.
- … Nhưng nếu muốn cậu có thể theo tôi lên đó, Goodrich đề nghị trước khi quay ra.
- Hả?
- Lên tham dự ca phẫu thuật chứ sao, cũng bổ ích lắm đấy.
Nathan thở dài não ruột. Dẫu có cảm giác rõ ràng rằng Goodrich đang điều khiển anh nhưng anh không thể ngăn bước chân mình đi theo lão ta. Dẫu sao chăng nữa, anh cũng lún sâu đến mức này rồi…
Anh tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc tiệt trùng. Anh rửa qua xà phòng và xoa mạnh hai cánh tay từ khuỷu trở xuống vào một miếng bọt diệt khuẩn trước khi đeo tấm khẩu trang che kín mũi và miệng.
- Chương trình của chúng ta có gì nào? Anh hỏi với vẻ dửng dưng.
- Thủ thuật cắt bỏ thực quản qua đường bụng và ngực. Goodrich đáp trong lúc đẩy cánh cửa dẫn vào phòng phẫu thuật.
Nathan thậm chí không buồn tìm một lời đáp châm chọc và theo chân bác sĩ đi vào phòng phẫu thuật, nơi bác sĩ phụ mổ và một y tá đang chờ sẵn.
Ngay khi bước vào đến căn phòng kín bưng không có cửa sổ và được chiếu sáng bằng thứ ánh sáng chói gắt này, anh chợt hiểu ra rằng cảnh tượng sắp phải chứng kiến đây sẽ không hề làm anh thích thú.
Thật kinh tởm! Như phần đông mọi người anh ghét mùi thuốc men bệnh viện, nó khơi lại trong anh những kí ức tồi tệ.
Anh lùi vào một góc khuất và nín thinh.
- Đây là khối u ác tính, Goodrich giải thích với đồng nghiệp. Bệnh nhân là nam, năm mươi tuổi, nghiện thuốc lá nặng, chẩn đoán hơi muộn. Màng nhầy đã bị tổn thương. Có triệu chứng di căn sang gan.
Y tá đưa cho ông ta một cái khay bên trên đựng đủ loại dụng cụ phẫu thuật. Ông ta cầm lấy con dao mổ và ra hiệu bắt đầu.
- Tốt rồi, chúng ta bắt đầu nào.
Nathan theo dõi từ đầu đến cuối quá trình phẫu thuật qua một màn hình vô tuyến được đặt cố định dọc theo đầu bệnh nhân.
Mặt cắt dây chằng có hình tam giác… thông khe thực quản…
Sau vài thao tác, cái anh nhìn thấy trên màn hình chỉ còn là một đống các cơ quan nội tạng nhoe nhoét máu. Làm sao các nhà phẫu thuật có thể định vị trong đó? Anh chưa bao giờ mắc bệnh tưởng nhưng chính xác vào giây phút ấy, anh không khỏi nghĩ đến cơn đau đang âm ỉ trong lồng ngực. Anh lo lắng nhìn sang Goodrich đang luôn tay, hoàn toàn chăm chú vào công việc.
Không, đó không phải là một kẻ mất trí. Đó là một bác sĩ có tài. Một con người thức dậy mỗi sáng để cứu mạng người khác. Vậy thì ông ta muốn gì ở mình đây?
Đã có lúc, bác sĩ phụ mổ cho Goodrich định lái cuộc trò chuyện sang Giải vô địch Bóng chày cúp Liên đoàn nhưng ngay lập tức Goodrich nhìn xoáy vào anh ta và người đàn ông im bặt.
Rồi Nathan một lần nữa hướng lên màn hình trong khi cuộc phẫu thuật lại tiếp tục.
Đặt ống dẫn lưu trong dạ dày… tiêu nước trong lồng ngực và ổ bụng dưới…
Anh thấy mình thật tầm thường. Chính vào khoảnh khắc đó, những hồ sơ thụ lý, những cuộc họp bàn tiến độ và cả triệu đô la trong tài khoản ngân hàng hiện ra trước mắt anh mới phù phiếm làm sao.
Khi ca phẫu thuật đến hồi kết thúc, nhịp tim của người bệnh bỗng đột ngột tăng vọt.
- Chó má thật! Bác sĩ phụ mổ kêu lên. Nhịp tim tăng.
- Chuyện đương nhiên thôi, Goodrich nói bình thản. Anh ta không chịu được hỗ trợ tim nhân tạo đâu.
Đúng lúc Garrett Goodrich yêu cầu nữ y tá chuẩn bị tiêm, Nathan cảm thấy cơn buồn nôn dâng lên trong họng. Anh chạy vội khỏi phòng mổ và lao bổ đến một bồn cầu trong toa lét để nôn thốc nôn tháo vào đó.
Anh chợt nhớ ra mình chưa có gì bỏ bụng từ gần hai mươi tư giờ qua.
Mười phút sau Garrett Goodrich ra gặp anh.
- Anh ta sống chứ? Nathan hỏi, giọng lo âu, đưa tay lau trán.
Sống lâu hơn là nếu kíp mổ không cố gắng thử mọi cách. Ít ra thì anh ta sẽ có thể ăn uống và tiêu hóa một cách bình thường. Trong một thời gian.
Ca phẫu thuật diễn ra thuận lợi, Goodrich giải thích với vợ người bệnh. Tất nhiên, một vài biến chứng có thể xảy ra nhưng tôi vẫn lạc quan với kết quả đạt được.
- Cám ơn bác sĩ, người phụ nữ nói với vẻ biết ơn. Bác sĩ đã cứu mạng anh ấy.
- Chúng tôi chỉ làm hết khả năng thôi.
- Xin cám ơn anh nữa, chị ta nói và siết chặt tay Nathan.
Chị ta nhầm anh là bác sĩ phụ mổ. Cảm giác mình đã tham gia cuộc phẫu thuật trong luật sư thật đến nỗi anh không mất thời gian giải thích thêm nữa.
Quầy đồ uống của bệnh viện nằm ở tầng hai và trông ra bãi đậu xe.
Ngồi mặt đối mặt, Goodrich và Nathan cùng gọi cà phê. Trên mặt bàn sẵn một giỏ bánh ngọt xinh xắn.
- Cậu có muốn nếm thử bánh donut không? Hơi béo một chút nhưng…
Nathan lắc đầu.
- Thú thực với ông, tôi vẫn còn thấy đắng trong miệng.
Một nụ cười mơ hồ thoáng qua trên gương mặt vị bác sĩ.
- Rất tốt. Tôi nghe cậu nói đây.
- Không, không, Garrett, không phải thế, chính tôi mới là người lắng nghe: tại sao ông đến tìm tôi và làm thế nào ông biết được Kevin có ý định bắn vào đầu tự sát?
Goodrich tự rót cho mình một tách cà phê và bỏ thêm nhiều đường và sữa. Ông ta nhíu mày.
- Tôi không biết cậu đã sẵn sàng hay chưa, Nathan ạ.
- Sẵn sàng làm gì kia?
- Lắng nghe những điều tôi sắp nói với cậu đây.
- Ôi! Tôi đã trù tính mọi chuyện nhưng liệu ông có thể nói thẳng vào vấn đề…
Goodrich không chịu nghe theo.
- Cậu muốn làm tôi vui chứ? Nếu câu trả lời là có thì xin cậu thôi ngay cái điệu hai phút lại nhìn đồng hồ đi.
Nathan buột ra một tiếng thở dài.
- OK, cứ từ từ thôi, vừa nói anh vừa nới nút cà vạt, cởi áo vest ra.
Garrett cắn một miếng bánh rồi uống một ngụm cà phê.
- Không phải cậu đang xem tôi như một lão khùng sao?
- Quả đúng là tôi đang tự đặt ra cho mình vô số câu hỏi, luật sư nói, không hề có ý mỉa mai.
- Cậu đã bao giờ nghe đến bộ phận điều trị tạm thời chưa?
- Tôi đã đọc thông tin ông phụ trách bộ phận đó ở bệnh viện này.
- Chính xác. Như cậu biết đấy, đó là bộ phận tiếp nhận những người mắc bệnh nan y, không có cách nào chữa khỏi.
- Và ông sẽ hỗ trợ họ về mặt tinh thần…
- Đúng thế. Hộ chỉ còn sống thêm được vài tuần lễ và họ biết rõ điều đó. Đó là một tình thế khó mà chấp nhận được.
Bây giờ đã hai giờ chiều. Căng tin rộng lớn chỉ có nửa số ghế được lấp đầy. Nathan rút ra một điếu thuốc nhưng không châm lửa.
- Nhiệm vụ của chúng tôi là dẫn dắt họ đến với cái chết, Goodrich nói tiếp. Làm thế nào để họ sử dụng lượng thời gian ít ỏi còn lại để cố gắng ra đi trong thanh thản.
Ông ta ngừng một lát rồi nói thêm:
- Thanh thản cho chính họ và cho những người khác nữa.
- Hay đấy, nhưng chuyện đấy thì có liên quan gì đến…
Goodrich bùng lên phẫn nộ:
- Chuyện ấy thì có liên quan gì đến cậu chứ gì? Lúc nào cũng là câu hỏi xoay quanh cái tôi nhỏ xíu của cậu! Nathan Del Amico, luật sư danh tiếng lẫy lừng nhận bốn trăm đô la cho một giờ tư vấn thì có liên quan gì tới nạn nghèo đói trên thế giới cơ chứ? Cậu không thể quên cái cá nhân hèn mọn của cậu đi một lát sao?
Lần này thì quá lắm rồi. Luật sư đấm tay xuống bàn.
- Dỏng tai mà nghe cho rõ đây, đồ ngu! Không ai có cái quyền nói với tôi bằng cái giọng đó kể từ ngày còn đi học và tôi không muốn tái diễn lối nói chuyện ấy đâu!
Anh đứng bật dậy, đến quầy gọi một chai Esvian nhỏ để trấn tĩnh lại.
Những cuộc trò chuyện khác trong phòng đều im bặt và tất cả thực khách quay ra nhìn anh với vẻ trách móc.
Tự chủ đi nào! Dẫu sao mày cũng đang ở trong một bệnh viện!
Anh mở chai nước, ngửa cổ tu một mạch hết nửa. Một phút sau anh đã trở lại ngồi vào bàn.
Anh nhìn thẳng vào mắt Goodrich, như muốn để vị bác sĩ biết rằng lão ta đừng mong lay chuyển được anh.
- Nói tiếp đi, giọng anh đã bình tĩnh hơn nhưng không che dấu vẻ hằn học.
Sự căng thẳng trong cuộc trò chuyện của hai người đàn ông đã rất rõ ràng. Mặc dù vậy, bác sĩ vẫn tiếp tục câu chuyện của mình ở đúng đoạn bỏ dở.
- Bộ phận chăm sóc tạm thời dành cho những người mắc phải những loại bệnh mà giới y học đã kết luận cầm chắc cái chết. Nhưng vẫn còn hàng đống những cái chết không thể dự báo.
- Như những tai nạn?
- Đúng vậy, chết do tai nạn, chết bất đắc kì tử, chết do những căn bệnh mà y học còn chưa biết đến hoặc biết đến quá muộn.
Nathan hiểu sự việc đang gần đi đến chỗ sáng tỏ. Anh vẫn cảm thấy cơn đau kẹp ngang ngực như một cái ê tô.
- Như tôi đã giải thích để cậu hiểu, Goodrich nói tiếp. Sẽ dễ dàng chấp nhận cái chết hơn nếu như người ta dồn hết khao khát vào việc đẩy lùi thời hạn của nó.
- Nhưng chuyện đó không thể trong những trường hợp chết không báo trước!
- Không hẳn vậy.
- Sao lại không hẳn vậy?
- Thực tế, đó là một trong những nhiệm vụ của Sứ giả.
- Sứ giả ư?
- Đúng vậy, Nathan, có những người chuẩn bị cho những kẻ sắp chết nhảy một bước dài sang thế giới bên kia.
Luật sư lắc đầu.
Thế giới bên kia! Lão già đang mê sảng chắc.
- Ý ông muốn nói là một số người biết trước ai đó sắp chết sao?
- Gần đúng rồi đấy, Goodrich nghiêm trang xác nhận. Vai trò của các Sứ giả là tạo điều kiện cho cuộc chia tay giữa người sống và người chết diễn ra ổn thỏa. Họ cho phép người sắp chết sắp xếp lại ngăn nắp cuộc đời mình trước khi biến mất khỏi cõi đời này.
Nathan thở dài.
- Tôi nghĩ ông đã sai lầm khi chọn tôi: đúng ra tôi là người theo thuyết Descartes và cuộc sống tâm linh của tôi cũng phát triển không khác gì giun đất.
- Tôi biết rõ là điều này rất khó tin.
Nathan nhún vai và quay mặt ra phía cửa sổ.
Mình đang làm gì ở đây thế này?
Những đợt tuyết nhẹ nhàng như bông lại một lần nữa lắc rắc trên nền trời xám xịt để rồi nhẹ nhàng sượt qua tấm kính lớn của cửa sổ trông ra bãi xe.
- Mà nếu tôi hiểu đúng thì ông là một trong số…
-…. những Sứ giả này, đúng vậy.
- Chính bởi thế mà ông biết chuyện của Kevin?
- Đúng thế đấy.
Anh không nên tham gia vào màn kịch này nữa. Chẳng tích sự gì khi nghe những lời mê sảng của lão điên này, tuy nhiên, anh không thể ngăn mình khỏi buột miệng.
- Nhưng ông đã không làm gì cho cậu ta cả?
- Ý cậu muốn nói gì?
- Ông đã làm gì để chuẩn bị cho bước nhảy dài của cậu ta nào? Ông làm gì để “tạo điều kiện cho cuộc chia tay giữa người sống và người chết diễn ra ổn thỏa” nào? Trông Kevin chẳng có gì là ra đi thanh thản cả…
- Không phải lần nào chúng tôi cũng có thể can thiệp được, Goodrich thừa nhận. Tâm trí thằng nhóc đó quá bấn loạn, không làm gì được đâu. May mà không phải bao giờ cũng thế.
Nhưng ngay cả khi chấp nhận tin vào giả thuyết này thì vẫn có chuyện khó chịu với Nathan.
- Ông có thể ngăn không cho cậu ta tự sát. Lẽ ra ông nên báo cho bên an ninh hay cảnh sát…
Goodrich chặn ngay anh lại:
- Sẽ chẳng thay đổi được nhiều đâu. Không ai chọn được giờ tận số cả. Mà người ta cũng không thể cưỡng lại phán quyết cuối cùng.
Phán quyết cuối cùng, những Sứ giả, thế giới bên kia…Tại sao không kia chứ, chốn chuộc tội và địa ngục, trong khi chính chúng ta đang chịu đựng những thứ đó đây?
Nathan mất một vài giây để điểm lại những thông tin này và nói với nụ cười rúm ró trên môi:
- Ông thực sự nghĩ là tôi tin ông sao?
- Những chuyện này không chờ đến lúc cậu tin mà tồn tại.
- Nghe cho rõ nhé, ông đang mất thời gian của mình, tôi không phải dân theo đạo.
- Chuyện này không liên quan gì đến tôn giáo.
- Thật lòng tôi nghĩ ông đã mất trí và thậm chí, tôi có nghĩa vụ phải truyền đạt lại những lời này của ông tới giám đốc bệnh viện.
- Nếu thế thì tôi đã điên từ hơn hai chục năm nay rồi.
Giọng điệu của Garrett Goodrich đã tỏ ra có sức thuyết phục hơn.
- Chẳng phải tôi đã báo cậu biết về Kevin hay sao?
- Đó mới chỉ là một bằng chứng. Còn vô khối lý do khác giải thích cho việc ông đoán biết được chuyện cậu ta tự sát.
- Những lý do này, tôi chưa được rõ?
- Một sự truyền bá, quyền lực của một giáo phái, ma túy…
- Tin tôi đi, tôi không muốn kéo cậu vào chuyện này, Nathan ạ. Tôi chỉ nói để cậu biết rằng tôi có khả năng báo trước cái chết của một số người. Tôi biết họ sẽ chết trước khi có bất cứ một dấu hiệu tiên báo nào và tôi cố gắng chuẩn bị cho họ đối mặt với những gì đang đợi phía trước.
- Và khả năng này của ông ở đâu ra mà có?
- Chuyện phức tạp lắm, Nathan ạ.
Luật sư đứng dậy, mặc áo vest và áo măng tô.
- Hôm nay tôi nghe thế đủ rồi.
- Tôi cũng nghĩ vậy, Goodrich xách nhận, vẻ cảm thông
- Luật sư nhằm lối ra thẳng tiến, nhưng đúng lúc bước qua cánh cửa đóng mở tự động, anh bỗng nhiên quay lại, bước về phía Goodrich, tay trỏ thẳng vào ông ta.
- Xin lỗi đã quay trở lại với cá nhân hèn mọn của tôi, bác sĩ ạ, nhưng có phải ông đang cố làm tôi hiểu ra rằng ông có mặt ở đây chính là vì tôi?
-…
- Ông đang ở đây là vì tôi, Goodrich, phải thế không? Tôi phải hiểu thế chứ gì? Giờ của tôi đã điểm chứ gì? Thế là “xong việc” chứ gì?
Goodrich có vẻ bối rối. Trông như thể ông ta đã muốn bỏ qua cuộc trò chuyện này nhưng ông ta cũng biết đó là một bước tiến hành bắt buộc.
- Tôi không thực sự nói vậy.
Nhưng Nathan không thèm đếm xỉa đến những lời này. Anh đang bực dọc nên nói vừa nhanh vừa lớn tiếng.
- Ông muốn mọi chuyện diễn ra như thế chứ gì? Một khi đã có được “lời tiên đoán” của mình, ông lại đến nhà mọi người để nói với họ rằng: “Cẩn thận, có phán xét rồi đấy, mọi người chỉ còn sống được một tuần nữa thôi, mau mau lo tiến hành chỉnh sửa di chúc lần cuối đi.”
Garrett Goodrich cố gắng xoa dịu anh.
- Tôi không bao giờ nói điều gì với những người sắp chết cả. Tôi biết họ sắp chết, chỉ vậy thôi.
- Thế nào, đi mà báo tin đi chứ, Sứ giả!
Lần này thì Nathan thực sự rời khỏi phòng.
Còn lại một mình bên bàn, Goodrich uống nốt cà phê trong tách và lặng lẽ dụi mắt.
Ông nhìn qua cửa kính thấy bóng Nathan Del Amico đang khuất dần trong tuyết và lạnh.
Những bông tuyết ảm đạm vương trên tóc và mặt luật sư nhưng dường như anh không màng đến chúng.
Trong phòng, những hợp âm Jazz trên phím dương cầm của Bill Evans phát ra từ một chiếc radio đặt ngay sát quầy rượu.
Một điệu nhạc buồn.
[1] Nhà thơ La Mã vĩ đại
[2] Tên một loại thuốc chống trầm cảm
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
54 chương
13 chương
226 chương