ta thấy một sứ giả sừng sững trong mặt trời. Sách Khải Huyền, XIX, 17 - Ông khoẻ chứ, ông Del Amico? Khỉ thật, mình làm sao thế nhỉ? - Vâng, tôi khoẻ... chỉ là một cơn váng vất thôi, Nathan đáp khi đã trấn tĩnh lại. Hẳn là vì làm việc hơi quá sức đó thôi... Goodrich không có vẻ gì là tin vào điều đó. - Tôi là bác sĩ, nếu ông muốn được khám qua, tôi xin sẵn lòng, ông ta đề nghị với một giọng vang vang. Nathan gượng cười. - Cám ơn, tôi ổn rồi. - Thật chứ? - Ông cứ an tâm. Không đợi ai mời, Goodrich đến ngồi vững như bàn thạch trên chiếc ghế bành da và săm soi kỹ lưỡng cách bài trí trong căn phòng. Bốn phía tường là những kệ sách cũ, chính giữa phòng án ngữ một bàn làm việc khổng lồ, bên cạnh là chiếc bàn hội nghị bằng gỗ hồ đào nguyên khối và một tràng kỷ nhỏ, thanh, toát lên vẻ sang trọng. - Ông cần tôi giúp gì nào, bác sĩ Goodrich? Nathan hỏi sau một thoáng yên lặng. Bác sĩ ngồi bắt chéo chân và nhẹ nhàng lắc lư trong ghế bành trước khi trả lời: - Tôi không cần cậu giúp gì cả, Nathan ạ... Cho phép tôi gọi cậu bằng tên chứ? Giọng điệu ông ta giống một câu khẳng định hơn là một câu hỏi thực sự. Luật sư không để bị đẩy vào thế bí: - Ông đến gặp tôi để xin tư vấn, phải không? Chỗ chúng tôi đang bào chữa cho một số bác sĩ bị bệnh nhân của mình khiếu kiện... - May mắn làm sao, đó không phải là trường hợp của tôi. Goodrich ngắt lời anh. Tôi tuyệt đối tránh bước vào phòng mổ một khi đã quá chén. Cắt phăng chân phải của bệnh nhân trong khi chân trái mới gây đau đớn thì thật ngu quá phải không? Nathan cố rặn ra một nụ cười. - Vậy thì vấn đề của ông là gì đây, bác sĩ Goodrich? - À vâng, tôi bị thừa vài cân nhưng... - ... chuyện đó không thực sự cần nhờ đến một luật sư thương mại, ông có vẻ muốn nói thế. - Đúng thế. Lão ta xem mình như thằng đần. Một bầu không khí yên lặng ngột ngạt bao trùm căn phòng tuy không hề gây cảm giác căng thẳng. Nathan không phải loại người dễ bị kích động. Sự từng trải trong nghề nghiệp đã biến anh thành một chuyên gia thương thuyết đáng gờm và đối phương rất khó làm anh mất bình tĩnh trong lúc chuyện trò. Anh chăm chú nhìn người mình đang tiếp chuyện. Anh đã thấy vầng trán cao rộng, phần xương quai hàm bạnh ra và đôi lông mày rậm sít này ở đâu rồi nhỉ? Ánh mắt Goodrich không biểu lộ lấy một tia thù địch nhưng điều ấy cũng không khiến luật sư an lòng hơn. - Ông muốn uống thứ gì không? Anh đề nghị với một giọng cố tỏ ra bình thản. - Sẵn sàng thôi, nếu có thể, vui lòng một ly San Pellegrino. - Tôi sẽ tìm cho bằng được, vừa nhấc máy gọi Abby anh vừa nói chắc. Trong khi chờ đợi thứ đồ uống của mình được mang ra, Goodrich đứng dậy và nhìn bao quát một lượt các kệ sách vẻ quan tâm. Thế đấy, cứ tự nhiên, Nathan tức tối nghĩ thầm. Quay lại chỗ ngồi của mình, bác sĩ nhìn chăm chú cái chặn giấy - một con thiên nga bằng bạc - được đặt rên bàn làm việc ngay trước mặt. - Người ta có thể giết người với một vật như thế này đấy, ông ta nói, tay nhấc món đồ lên như muốn ước lượng. - Chắc chắn rồi, Nathan thừa nhận với một nụ cười rúm ró. - Ta có thể thấy nhiều hình tượng thiên nga trong các truyện cổ Ailen, Goodrich nói như để tự lưu ý. - Ông lưu tâm đến văn hoá Ailen sao? - Mẹ tôi người gốc Ailen. - Họ bên đằng vợ tôi cũng vậy. - Cậu muốn nói vợ cũ của cậu chứ gì. Nathan nhìn xoáy vào người đối diện. - Ashley có nói cậu đã ly hôn. Goodrich bình thản giải thích, xoay xoay chiếc ghế bành nhồi căng đang ngồi. Cái chặn giấy đó sẽ dạy lão cách kể chuyện đời cho một thằng ngu. - Trong các truyện cổ Celtic, Goodrich nói tiếp, những sinh vật thuộc một thế giới khác thường mượn lốt thiên nga để xâm nhập trái đất. - Rất lãng mạn, nhưng có phải ông định giải thích với tôi... Đúng lúc đó, Abby bước vào phòng, tay bưng khay đựng một cái chai cùng hai ly lớn chứa nước sủi bọt. Bác sĩ đặt trả cái chặn giấy về vị trí cũ và chậm rãi nhấm nháp phần nước khoáng trong ly của mình - trông như lão đang nhấp từng ngụm với vẻ thèm thuồng. - Cậu bị thương à? Lão vừa hỏi vừa chỉ vào vết xước trên tay luật sư. Nathan nhún vai. - Nghĩa lý gì đâu: một vết trầy trong lúc chạy bộ ấy mà. Goodrich đặt ly nước xuống và lên giọng dạy dỗ: - Chính xác vào thời điểm cậu đang nói đây, hàng trăm tế bào da trên tay cậu đang tái tạo lại. Khi mỗi tế bào chết đi, một tế bào khác lại tự phân chia để thay thế: đó là hiện tượng điều bình của hệ mô. - Rất hân hạnh được thu nhận kiến thức đó. - Còn nữa, rất nhiều nơ ron thần kinh bị tiêu huỷ mỗi ngày kể từ khi cậu bước sang tuổi hai mươi... - Tôi tin đó là số phận của cả loài người. - Chính xác, đó là cán cân thăng bằng vĩnh cửu giữa sáng tạo và huỷ diệt. Lão già này điên rồi. - Tại sao ông lại nói những chuyện đó với tôi? - Bởi vì cái chết hiện diện khắp mọi nơi. Trong mọi con người, trong mỗi quãng đời, đều tồn tại một sự giằng co giữa hai luồng sức mạnh đối lập: một của sự sống và một của cái chết. Nathan đứng bật dậy và chỉ tay ra cửa. - Ông cho phép chứ? - Xin cứ tự nhiên. Anh ra khỏi phòng và lao bổ vào một ngăn làm việc còn trống của phòng thư ký. Anh kết nối Internet thật nhanh rồi dò tìm trên trang web giới thiệu các bệnh viện của New York. Người đàn ông đang ngồi trong phòng làm việc của anh không phải là một tên bịp. Ông ta không phải một kẻ thuyết giáo, cũng không phải một bệnh nhân tâm thần vừa tẩu thoát khỏi cơ sở điều trị nào đó. Tên ông ta đúng là Garrett Goodrich, bác sĩ chuyên khoa phẫu thuật ung thư, trước kia là bác sĩ nội trú tại bệnh viện đa khoa Boston, bác sĩ phẫu thuật chính thức kiêm chủ nhiệm khoa chăm sóc tạm thời của bệnh viện đảo Staten. Người đàn ông này là một kẻ có vai vế, một tay cự phách trong giới y khoa. Không thể nghi ngờ gì thêm vì có cả ảnh của vị bác sĩ được nhắc đến và nó trùng khớp với bộ mặt được chăm chút kỹ lưỡng của lão già sáu mươi tuổi đang ngồi chờ trong phòng kế bên. Nathan kiểm tra kỹ hơn phần thông tin trích ngang của vị khách: theo như anh nhớ, anh chưa hề lai vãng đến bất cứ nơi nào trong số các bệnh viện Garrett Goodrich từng làm việc. Vậy thì tại sao khuôn mặt của lão bác sĩ trông lại quen đến thế? Anh quay trở lại phòng làm việc, tâm trí vẫn chưa thôi lấn bấn với câu hỏi ấy. - Thế nào Garrett, ông đang bàn về cái chết phải không? Cho phép tôi gọi ông bằng tên riêng chứ? - Tôi đang nói với cậu về sự sống, Del Amico ạ, về sự sống và thời gian đang trôi qua. Nathan tranh thủ những lời này để liếc nhìn đồng hồ đeo tay không khách khí, như muốn vị khách hiểu rằng quả thực "thời gian đang trôi qua" mà thời gian của anh thì quý giá. - Cậu đang làm việc quá sức đấy, Goodrich đành nói lảng sang chuyện khác. - Thật lòng rất cảm động vì có người quan tâm đến sức khoẻ của tôi. Một lần nữa, hai người cùng im lặng. Một sự yên lặng cùng lúc nặng nề và đồng loã. Rồi không khí lại căng như dây đàn: - Xin được hỏi lần cuối cùng, ông Goodrich, tôi giúp được gì cho ông đây? - Tôi nghĩ mình mới là người giúp ích cho cậu, Nathan ạ. - Đến giờ phút này, tôi vẫn không hiểu ông sẽ giúp được việc gì. - Sắp rồi, Nathan ạ, sắp rồi. Một số thử thách có lẽ sẽ rất khó nhọc để vượt qua đấy, rồi cậu xem. - Ông định ám chỉ chuyện gì? - Chuyện được chuẩn bị tinh thần từ sớm là điều cần thiết. - Tôi không hiểu ý ông. - Ai biết được ngày mai sẽ ra sao? Tránh được lầm lẫn về những ưu đãi cuộc sống ban cho sẽ tốt hơn. - Nghĩ được thế là sâu sắc lắm, luật sư cất giọng nhạo báng. Đó là một lời răn đe chăng? - Không phải răn đe đâu, Nathan, mà là một thông điệp. Một thông điệp ư? Vẫn không có chút thù địch nào trong ánh mắt của Goodrich nhưng điều đó cũng không làm anh bớt lo lắng hơn. Đuổi lão ra ngoài đi Nat. Cái lão già huyên thuyên toàn chuyện dớ dẩn này. Đừng sập bẫy của lão. - Đáng lẽ tôi không nên nói ra những lời này nhưng nếu ông không phải do Ashley Jordan giới thiệu thì tôi đã gọi bảo vệ và yêu cầu họ tống cổ ông ra ngoài rồi. - Tôi nghĩ cậu sẽ không làm vậy, Goodrich mỉm cười. Tiện thể báo để cậu biết, tôi không quen Ashley Jordan. - Tôi thì lại tin đó là bạn ông cơ đấy! - Chỉ là một cách để tiếp cận cậu thôi. - Đợi đã, nếu ông không quen Jordan thì ai nói với ông là tôi đã ly hôn? - Điều ấy ghi rõ rành trên mặt cậu kìa. Câu nói ấy giống như một giọt nước làm tràn ly... Luật sư đứng bật dậy và mở toang cửa phòng với một cơn giận dữ khó lòng kiềm chế. - Tôi còn phải làm việc! - Đã nói đến thế mà cậu còn không tin thì tôi sẽ để mặc cậu... ngay bây giờ. Goodrich rời khỏi ghế. Cái bóng lừng lững của ông ta hắt xuống nền nhà, ấn tượng tạo ra giống như một pho tượng đồ sộ không dễ gì phá huỷ. Lão bác sĩ tiến về phía lối ra và bước qua ngưỡng cửa không quay đầu lại. - Mà thật ra ông muốn gì ở tôi? Nathan hỏi bằng một giọng bối rối. - Tôi nghĩ cậu biết nguyên do chứ Nathan, tôi tin là cậu biết. Goodrich nói vọng lại khi đã ra đến hành lang. - Tôi không biết gì hết! Luật sư kêu to. Anh đóng sập cửa phòng rồi lại mở ngay ra để hét với theo hành lang: - Tôi chẳng biết ông là ai cả! Nhưng Garrett Goodrich đã đi khuất.