Rin
Chương 8
6h chiều-thời điểm để người ta hồi tưởng lại những gì vui vẻ, buồn bực, lo âu, hạnh phúc của một ngày và cảm nhận, đưa ra những lời khuyên cho chính mình để tâm hồn nhạy cảm của mỗi người cảm thấy nhẹ nhàng hơn, gỡ bỏ bao bức xúc, bực nhọc rồi sau đó trở nên vui vẻ, thanh thản như đang đứng giữa chiều thu mát mẻ có gió và có lá nhưng chính tôi người đưa ra cái định lí này lại không thể thực hiện nó như mong đợi của mình vì mỗi khi nhớ lại cuộc cãi vã giữa hai người bạn học chung trường chung lớp học anh văn lại gây xào xáo với nhau.... thì cảm thấy.... haizzzz
⏩Quay lại 2 tiếng trước⏪
– You ăn nói gì kì vậy? Tự nhiên kêu tôi hốt rác- cái chân mày bạn Hải co lại, co đến nổi không thể giản được
– Vậy ai kêu you gọi tôi là Hung thần, gặp you cuộc đời tôi mới hung á! - chân mày tôi cũng co lại chứ bộ!
– You hiểu sai rồi ^^, tôi kêu you hung dữ chứ ai kêu xui xẻo đâu!- bạn Hải mĩm cười không biết rằng câu nói của mình vừa thốt ra còn quá đáng hơn câu chào hỏi trước. À không! Vốn dĩ bạn ấy không biết rằng những gì mình nói trước đó có thể làm tôi chết lâm sàng.
Cố gắng hít lấy ít không khí còn sót lại trong căn phòng, cố gắng vờ như mình chưa hề bị tổn thương, cố gắng quên đi tên khốn nạn trước mặt mình, cố gắng quay lên làm như chưa có chuyện gì xảy ra nhưng những gì tôi cố gắng lại bị anh bạn ngồi sau mà tôi KHÔNG QUEN đạp đỗ bằng câu nói: “ Ê Hung Thần, tôi đùa thôi mà làm gì căng vậy!". Tôi quay xuống nhìn anh bạn ngồi sau mà tôi KHÔNG QUEN rồi mĩm cười sau đó đưa bàn tay vừa bóp lại thành nắm... đấm thẳng vào gương mặt của mĩ nam kia và quay lên như chưa hề xảy ra chuyện gì giữa những con mắt vô cùng ngạc nhiên của cô cậu bạn cùng lớp.
●﹏● HIỆN ˋ▽ˊ TẠI ●︿●
... cảm thấy vô cùng bức bối cũng như hối hận và tự hỏi «Vì sao mình lại đấm hụt chứ! Vì sao mình không đánh cho thằng kia nhừ xương chứ!» rồi tự trả lời «Đừng nói z nha, hình như võ công của bạn ý khá cao tới chừng đó ai nhừ xương ai không biết à» .Cảm thấy đó là câu trả lời hợp lí, tôi gật đầu sau đó lắc đầu tiếp tục đấu tranh tư tưởng « chết cha không biết bị ăn đấm hụt bạn Hải có thù mình không ta!» một lần nữa « không đâu! con trai ai mà thù dai với lại ăn hụt mà!».... cho đến khi chính mình cảm thấy mệt mỏi tôi vò đầu« Mệt! Tùy cơ ứng biến!» rồi tựa lưng vào chiếc ghế bành ngắm cảnh tp.HCM về đêm, đột nhiên trong lòng cảm thấy thanh bình lạ thường. Tự mĩm cười với chính mình, tôi đưa tay lên cầm ly chocola nóng húp một ngụm lại tự nhủ «Thấy chưa! Định lí của mình đâu có sai!» rồi cầm quyển sổ nguệch ngoạc vài nét: "6h chiều thư giản nhìn phong cảnh= thoải mái" và mĩm cười tự đắc cho mình là một thiên tài.
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
17 chương
17 chương
21 chương
56 chương
59 chương
33 chương