Xét từ bản tính, tôi không phải kiểu người thấy nguy không ngại, làm nên đại sự gì cả. Mỗi việc lên sân khấu hát một bài hát thôi mà đã phải chuẩn bị tâm lý thật vững, Hà béo luôn nói tôi cứ hay núp vào cái tổ an toàn cũng không phải không có nguyên do. Nhưng duy chỉ có đánh đấm, tôi như có thiên phú bẩm sinh vậy, giống tôi bây giờ, đang đứng tại đây, sát khí đầy mình, mấy người ở đây chỉ dám đứng một bên nhìn mà không đến gần, chắc là nghĩ rằng thằng nhóc ranh này chán sống rồi. Ngay cả Lâm Thụy An cũng hết hồn vì tôi, cả buổi không động đậy. “Thật là thú vị, ” Y xoa xoa ngón tay, chế nhạo nhìn tôi, “Cậu là gì của hắn chứ?” “Tôi không muốn nói tận hai lần với anh trong một ngày, ” Tôi nghiến răng, “Mắc mớ gì anh.” “Nói thật này, Hạ Tức, ” Y đạp một chân lên cái bàn, chậm rãi gạt đi vật chắn giữa chúng tôi, “Tôi thấy là cậu cam tâm tình nguyện mắc lừa hắn đấy.” “Câm mồm.” Tôi nở nụ cười, “Trái lại tôi mà ở đây anh đừng mơ động vào anh ấy, coi chừng đấy.” Thực tế thì đầu óc tôi trống rỗng, trông thì nghĩ là nhanh mồm nhanh miệng, sự thực là một câu cũng không lọt, dẫn đến adrenalin tăng vọt, cùng với sự điên cuồng; Không dám dời mắt một cách đơn giản như vậy, liếc liếc sang cô gái hơi dịch chân mình, mới vừa rồi còn ân cần bưng trà rót nước, tôi nện thật mạnh cái chai vỡ qua. Dường như Cung Tuyển Dạ kéo tôi lại, không đoán được có phải ngăn cản không, cho nên tôi không để tâm, tôi nói chị à, đừng bắt tôi phải ra tay với con gái. — Gần cửa nhất có hai con đường, trừ phi tôi đủ sức cõng Cung Tuyển Dạ ra ngoài, rồi còn phải đề phòng sau lưng nữa. Tôi có thể làm được chứ? Tôi thích người này, tôi phải bảo vệ anh ấy. Đây, và cả thần kinh phản xạ của con người, là một đạo lý rồi, không cần phải dùng đầu suy nghĩ. Trong lúc tôi còn suy tư làm thế nào mang Cung Tuyển Dạ ra khỏi bao sương nguy cơ tứ phía này, cửa đã bị người từ bên ngoài một cước đạp bay, một nhóm người áo đen tràn vào cùng với tiếng nhạc, làm tôi sợ đến mức phải lùi về một bước, có ý định lấy cái thây chưa phát dục đầy đủ bảo hộ Cung Tuyển Dạ 1m85. Sau này nhớ lại, rõ không biết lượng sức mà. Tôi không có cơ hội được chứng kiến tên khốn Lâm Thụy An bị xử lý như thế nào, Chu Tĩnh Dương cùng với một người đàn ông không biết là ai mang tôi và Cung Tuyển Dạ đi. Chắc hẳn nhóm này mà đi riêng lẻ thì không nhận ra khí chất, đứng chung với nhau thì cảm giác áp bức mạnh mẽ rõ rệt hơn, không ít người dưới lầu đều nhìn lên đây. Tôi phát hiện màu đỏ của máu thấm mảng lớn lên áo Cung Tuyển Dạ, hắn được người đàn ông lạ mặt kéo đi, dáng đi vẫn rất có khí chất, eo lưng thẳng tắp, chỉ dùng một tay đè lên miệng vết thương. Động tác giữ lấy khuy tây trang lúc xuống xe, cả tư thế ôm bụng lúc ngồi xuống của hắn bỗng lóe lên trước mắt. Tôi thật sơ sót mà. Đầu óc đến bây giờ mới hoạt động trở lại, tôi lo lắng hỏi Chu Tĩnh Dương, “Anh, anh ấy sao vậy?” Chu Tĩnh Dương không đáp, mở một cánh cho tôi bước vào xe, tôi thấy Cung Tuyển Dạ ra hiệu ‘Không sao đâu’ với mình, lòng bàn tay toàn là máu đỏ thẫm. “Tĩnh Dương chú mang em ấy về. Đi đường cẩn thận đấy.” Hắn khó nhọc nói câu này, sau đó liền bị nhét vào chiếc Cayenne đã xuất hiện lúc ấy, xem ra quả thật phải đến bệnh viện. Chu Tĩnh Dương cũng khởi động xe, tôi vẫn hướng ánh nhìn về chiếc xe bên ngoài cửa sổ, cảm thấy cái đêm này thực sự rối tung cả lên. Y nói, nhóc không sao chứ, đám kia có làm gì nhóc không? Tôi còn tưởng câu đầu tiên y nói sẽ nói về thiếu gia nhà y chứ, kết quả lại là hỏi tôi, tôi nói, không sao. Nhưng tôi đợi mãi vẫn không thấy y giải thích về chuyện tối nay, đã đến nhà tôi, y đậu xe phía ngoài, căn dặn tôi, “Đừng lo, tên đó là bởi không chịu dưỡng thương cho tốt mà còn chạy đi tìm đường chết, không liên quan tới nhóc đâu, đừng tự trách.” Tôi đẩy cửa sổ xe lên, suy đi nghĩ lại vẫn không biết nên nói gì cho phải, đánh tiếng cảm ơn với y rồi nhìn theo tiễn y. Lúc về cũng không muộn lắm, Hạ Giai còn chưa thắc mắc, tôi đã nói hết cho dì, con hoàn toàn gạt đi suy nghĩ ký hợp đồng ra mắt rồi ạ, quyết tâm tập trung vào kỳ thi đại học sau lớp 12. Hôm sau là cuối tuần, giữa trưa ăn miếng cơm, tôi ôm sách lên thư viện tự học. Lý Khiêm Lam và Kiều Hinh Tâm đều đến lớp luyện thi ngoài giờ, cho nên không ai đi cùng tôi, ngồi một chỗ học suốt hai giờ mà chỉ muốn gà gật. Đều tại đêm qua suy nghĩ linh tinh, đến hừng đông mới chợp mắt được. Tôi gục đầu vào sách, chống cằm vào trang giấy, lấy di động ra vừa nhìn, 10 phút trước nhận được 1 tin nhắn, nội dung là một địa chỉ, cùng với số phòng bệnh viện. Người gửi là Cung Tuyển Dạ. Tôi lập tức tỉnh cả người, buồn ngủ gì đấy bay sạch. Tôi phải đi tận 2 chuyến xe buýt mới tìm đúng vị trí bệnh viện, trời chiều chuyển râm, gió to thổi mạnh, nửa đường tôi đã cảm thấy lạnh, áo khoác vốn đã cởi lúc còn trong phòng lại mặc vào. Đến bệnh viện, tôi tháo một bên tai nghe nhìn lướt một vòng xung quanh, trong sảnh lớn còn hai hàng dài xếp hàng đăng ký, vườn hoa bên ngoài trừ cây ngô đồng héo úa, thì cũng chỉ còn khoảng sân già cỗi bệnh tàn. Tôi sợ không tìm được đường, đứng trên hành lang xem thật kỹ bản đồ bệnh viện, rồi mới vào thang máy. Hắn ở trong một phòng đơn, tầng cao nhất, nơi mà rõ ràng yên tĩnh hơn nhiều với hai tầng dưới, tôi nhìn quanh hành lang thẳng tắp, có căn phòng có 2 người tây trang đen đứng ở cửa, chắc là nó rồi. Tôi đi đến trước mặt 2 người họ rồi đứng lại, dưới cái nhìn dữ dằn của gã cơ bắp nhạy bén mạnh mẽ, mở lời, chào anh, tôi tìm Cung thiếu. Ánh mắt hai người họ nhìn tôi cứ như tôi vừa nói câu “Tôi muốn gặp chủ tịch nước” vậy ấy. “Tôi tìm Cung thiếu.” Tôi nhẫn nhịn nói lại, “Phiền anh chuyển lời đến anh ấy.” Gã cơ bắp và mỹ nam tóc tím trông như bông hậu của ban nhìn nhau, rồi lại quan sát tôi từ đầu đến chân, nói một câu “Chờ đấy”, gõ một cái rồi bước vào. Tôi vừa tháo tai nghe xuống, cuộn lại rồi bỏ vào túi, gã đã mở cửa, lời ít ý nhiều cực kỳ khốc mà nói, vào đi. Cái đệch, như này đóng phim cũng quá hợp ấy chứ. Tôi đẩy cửa vào, mùi hương của gỗ dìu dịu lửng lơ trong không khí tràn vào mũi, rất dễ chịu, như xoa dịu cảm xúc con người vậy. Phòng bệnh được trang hoàng lộng lẫy không khác gì khách sạn, rộng rãi thoáng mát, sô pha cả thảm đủ cả, tôi đang đứng trước cửa sổ, kéo ra tấm màn màu nâu nhạt, Cung Tuyển Dạ ngồi tựa đầu giường, bắt chuyện, “Lại đây nào.” Tôi gật đầu, toan cất bước lại thu về, không rõ là nên ngồi bên giường hắn, hay đi đến ngồi trên sô pha như những vị khách khác, hắn lại vỗ vỗ vào chỗ trống nơi mép giường, nói, “Qua đây mà ngồi.” Vì thế tôi vô cùng hài lòng mãn nguyện đi qua ngồi. Giường không quá mềm, tôi ngồi cách hắn hơi xa, lại dè dặt dịch đến gần, xoay sang đối mặt với hắn. Hắn mặc bộ đồ ở nhà mỏng nhẹ, chăn đắp lên bụng, có thể ngửi thấy mùi thuốc trên người hắn. Điều đó khiến tôi cảm thấy dường như quan hệ hai bên đã gần thêm bước nữa, cảm giác rất mới mẻ, song cũng khiến người không thể ngăn lại con tim đập rộn ràng. Tôi nhanh chóng lắc đầu. “Tốt hơn chút nào chưa?” “Vết thương bị tét ra, cho nên có chảy chút máu.” Hắn nói, rồi vén vạt áo lên cho tôi xem lớp băng cố định trên bụng, “Khâu lại rồi nên đã ổn.” Tôi có thể không có tí tiền đồ nào, trong mắt chỉ toàn đường nét cơ bụng cơ ngực quyến rũ kia, hoàn toàn không để tâm đến việc an ủi bệnh viện. — Thể hình thật đẹp. “Cái đó…” Tôi ho khan một tiếng, nhẹ nhàng dời tầm mắt, nhớ đến vấn đề mà tôi canh cánh đã lâu, bây giờ hẳn là đến lúc hỏi rồi. “Lâm Thụy An, hoặc là nói, anh và Lâm Thụy An, rốt cuộc là thế nào vậy?” “Lúc trước tên đó là Pimp… Chúng ta đều gọi thế, Procurer, ma cô. “Tên đó là thành phần cặn bã trong đám du học sinh Trung Quốc chúng ta, lừa gạt bao nhiêu là cậu trai cô gái thậm chí còn nhỏ tuổi hơn nhóc. Trước làm thân, tranh thủ tín nhiệm, chờ đến khi thời cơ chín muồi liền bán cho khu đèn đỏ, mềm không ăn thì lấy cứng, chuốc thuốc, cưỡng gian(rếp), không từ thủ đoạn nào, ngay dưới mắt ta vẫn không coi vào đâu.” “Quy định trước sau, dám làm loạn làm xằng như tên đó, nể là đồng bào với nhau ta mới tha cho tên đó một lần, sau này ta về nước, hai bên không ai động ai. Buồn cười là công việc hiện tại và công việc trước kia, dù khác nhưng kết quả vẫn như nhau, cho nên lần đầu tiên thấy tên đó và em đi cùng nhau, ta liền cảm thấy không thể đứng nhìn.” “Khoan đã, ” Tôi nghĩ nghĩ, “… Ấy, quy tắc ngầm sao?” “Quả thật không phải hiện tượng phổ biến, nhưng tình hình lần này tuyệt đối sâu thâm hơn em tưởng tượng nhiều, bằng không nào có chuyện như vậy chứ.” Hắn cười cười, “Nói cách khác, lúc trước có thể tên đó muốn ngủ với ta, nhưng bây giờ chắc chắn là với em.” Tôi có hơi nghẹn lại. “Còn hôm qua, chẳng qua là một ngày bất cẩn đụng phải 2 chuyện xấu, không có gì lớn lao lắm đâu. “Hôm trước ta bị một tên điên đâm một dao, cái đó không quan trọng, quan trọng là có người tiết lộ tin tức; Còn Lâm Thụy An tại sao lại hẹn em vào thứ bảy mà không phải cuối tuần, là bởi tên đó chắc mẩm hôm qua ta vẫn không xuất viện, ra tay càng sớm càng tốt. “Ta đoán tên thật sự không ngờ rằng nửa đường bị ta hớt tay trên, nhưng tên đó đã nhớ tới vết thương của ta, uy hiếp có thể được bao nhiêu. “Chẳng qua tên đó càng không ngờ em sẽ trở mặt. Ái chà, cục cưng đúng bao ngầu đó.” Hắn một hơi nói nhiều như vậy, không đợi tôi kịp tiêu hóa lượng thông tin quá lớn như thế, đã bị câu sau cùng ập cho không nhẹ. “… Em đừng.” Bầu không khí có hơi kỳ lạ. Tôi ngẩng đầu, phát hiện hắn ấy mà lại sát tôi đến vậy, vẫn là góc nhìn hơi hướng xuống. Nhất thời má nong nóng, trong lòng sói chạy heo đào (lang bôn thỉ đột) thế mạnh như nước (phiên giang đảo hải), trẻ con không thể che giấu biểu cảm, người thì như chết máy suốt cả nửa buổi. “Tôi, tôi, tôi, khát.” Hắn cười dữ dội hơn nữa. Tôi nghĩ, nếu không tình cờ có người gõ cửa lúc này, chắc chắn tôi không tài nào giữ bình tĩnh nổi. Tôi muốn hôn hắn.