<img alt="" src="https://emotionlezblog.files.wordpress.com/2017/08/278d73afe3874433a79f8ad330e0c106-mirror-glass-broken-glass.jpg" data-pagespeed-url-hash=2019417084 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> “Sao thế, không nghĩ rằng tôi sẽ ở đây nhỉ?” Ánh sáng từ ngọn đèn trần phủ lên gò má Cung Tuyển Dạ biến thành màu trắng lạnh lẽo, lông mày rậm đen, lấy một góc độ kiêu ngạo, “Hoặc nói… Cậu nghĩ rằng tôi không nên ở đây.” Tôi không thể nghĩ được, Lâm Thụy An chỉ kinh ngạc chốc lát ngay khi tầm mắt họ giao nhau. Không xấu hổ như lần tình cờ chạm mặt đầu tiên, y nghiêng người sang, tung hứng chùm chìa khóa trong tay, nói, “Anh ở đây thì tốt.” Chuyện bí hiểm gì đây? Trực giác nói cho tôi chuyện giữa 2 người họ nhất định không đơn giản như tôi thấy, nhưng quả thật là tôi không có lập trường để tìm hiểu. Lần đầu tiên tôi cảm thấy bất mãn với thế bị động của mình, hết lần này tới lần khác đều như vậy. “Tôi định dẫn Hạ Tức đi gặp một vài vị tiền bối trong công ty mà thôi, cũng có vài người cậu biết đấy.” Lâm Thụy An vỗ lên mui xe, “Sớm không bằng kịp lúc, cùng đi ôn chuyện một chút cũng được đấy.” Hắn lại vui vẻ đồng ý, một sự thẳng thắn hư tình giả ý. (*) Hư tình giả ý: Chỉ sự giả dối nhiệt tình bên ngoài, nhưng thật lòng thì không phải vậy Cung Tuyển Dạ nhìn tôi một lúc, lại nói vài câu với Chu Tĩnh Dương có vẻ mặt đầy lo lắng, không nhìn sắc mặt của đối phương, kéo tôi cùng lên xe Lâm Thụy An. Tôi dành một đường suy nghĩ tại sao chuyện lại dẫn đến thế này. Trên đường Lâm Thụy An nhận được 2 cuộc gọi, tiếng Trung chuyển sang tiếng Anh, tiếng Anh chuyển sang tiếng Trung, nói mãi không dứt, ấy mà thái độ của Cung Tuyển Dạ lại ít nói một cách khác thường, tay chống thái dương, như có điều suy nghĩ. Tôi muốn hỏi hắn mấy hôm nay đã làm gì, nhưng lại thấy hàn huyên như vậy có hơi đột ngột. Cuộc sống hai bên quá mức chênh lệch, muốn tìm một điểm chung nào đó để mở đầu, cũng làm tôi cảm thấy không biết nên từ đâu. Mặc dù hắn ngồi gần tôi như vậy, nhưng vẫn không thể nghe thấy cuộc đấu tranh đầy gian nan trong lòng tôi. Tôi quyết tâm, vất vả lắm mới mở lời, “Anh…” “Hử?” Hắn phản ứng rất nhanh, cứ như vốn không hề rơi vào cõi thần tiên, màu sắc đôi đồng tử càng êm dịu hơn viên hắc diệu thạch trên tay hắn, thâm tình trong mắt khiến người có thể chối từ. Nhất thời tôi nhìn mà hoảng hồn, “Anh –” Lâm Thụy An ngồi ghế trước phanh lại, “Tới rồi nè!” Đệch. Xe đậu trước cửa Pub, chưa bước vào cửa đã cảm nhận được luồng âm thanh mạnh mẽ. Tôi đóng kỹ cửa xe, che lại ánh đèn neon đầy yêu dã, nhìn thấy tấm bảng đồng nhỏ viết ‘Phí thấp nhất là mười nghìn’ liền nhắm tịt mắt, chỉ hận không thể chết ngay và luôn. Lâm Thụy An rỉ tai với một người nữ phục vụ nhai kẹo cao su, chắc là đã đặt phòng trước, người phục vụ gật đầu, móc cuốn vở từ trong lòng ra lật sang 2 trang, sau đó xoay người dẫn chúng tôi đến cầu thang bên hông. Nội thất bên trong theo phong cách kim loại kiểu cũ, tường và tay vịn có màu tối, kỳ lạ lại phù hợp với gu của tôi. Trong phòng rất lạnh, hành lang lầu hai và Dancefloor dưới lầu một nằm trên dưới thông với nơi này, sàn nhà lại bán trong suốt, tôi nhìn đám đông nhốn nháo và ánh đèn biến ảo dưới chân mình mà rùng cả lưng. “Cục cưng.” Tôi ngần ngừng nửa buổi không đáp lại, còn nghĩ hắn không phải gọi tôi. “Ơi.” “Nhóc vừa định nói gì với ta?” Tôi đột nhiên phúc chí tâm linh*, phát huy sở trường Flow ngẫu hứng của một Rapper hợp cách, nói, “Xế chiều tôi đến công ty xem thử, thật sự muốn suy nghĩ một chút.” Hắn từ chối cho ý kiến, cũng không định phát biểu cái nhìn đối với chuyện này ngay, đúng lúc đó, người phục vụ mở cửa, khói mù lượn lờ trong phòng, trời quang mây tạnh, tầm nhìn cơ bản bằng không, một chàng trai gàn giọng kêu lớn trong tiếng nhạc, “Lâm Thụy An sao anh cứ mãi lằng nhằng… Ấy cha tôi thấy ai đây?” Đợi gã thấy rõ tôi và Cung Tuyển Dạ trong bóng, giọng đột nhiên nâng lên tận 8 quãng, “Đù! Cung thiếu!” Sau đó bầu không khí lập tức hạ nhiệt một cách quỷ dị, ngay cả tôi cũng thấy thế, vài cô nàng khoe chân ngọc ngang dọc nhất thời như chim sợ cành cong, không ngừng dịch ra hai bên nhường chỗ, “Đến đây ngồi này.” Trong này có hai gương mặt tôi đã thấy trên quảng cáo. Tôi cùng Cung Tuyển Dạ ngồi chính giữa bọn họ, mấy chai rượu mở toang và mâm trái cây trên bàn cũng bị lấy đi đổi cái mới, có người bật quạt thông gió, có người quan sát tôi từ đầu đến chân, còn có người dâng điếu thuốc cho Cung Tuyển Dạ, ngoài miệng hắn nói ‘Cảm ơn’, nhưng không nhận. Người đàn ông kia cũng không xấu hổ, trực tiếp thu tay về đưa lên ngậm, nói, “Ngài xem, Ryan cũng không nói trước với chúng tôi ngài đến đây, không chút gì gọi là đón tiếp…” “Không cần khách sáo, ta chỉ đi cùng thôi.” Hắn một tay khoát trên sô pha, một tay đặt trên đùi, đôi mắt đăm đăm nhìn mũi giày nhọn, vẻ mặt ôn hòa, “Dẫn em trai tôi đến bàn công việc ấy mà.” Nhất thời bọn họ chuyển hướng sang tôi. “Thì ra là lính mới. Học sinh cao trung à?” “Đừng ngại, có gì không hiểu để chị nói cho cưng.” “Chúng ta đều rất quan tâm đến lính mới đấy, nói cưng nghe, thời buổi này bên ngoài có nhiều tên lừa đảo lắm, nhất là bọn trẻ con ít bước ra khỏi cổng trường…” Tôi trò chuyện có qua có lại cùng các vị tiền bối trong giới hồi lâu, chủ đề xoay quanh các quy tắc làm việc, sẵn thầm hỏi vài chuyện bên lề, cả hữu lẫn vô dụng đều nghe không ít, bầu không khí dần dần trở nên hài hòa. Đúng lúc này, Lâm Thụy An đã mang cái thùng gỗ đựng đá bào và rượu ngoại đặt lên bàn, gọi mọi người đến uống. Dầu gì cũng đã ở trong quán bar được lúc lâu rồi, tôi cũng không xem như lạ lẫm với quy củ trên bàn rượu, kính mấy vị ‘sư ca sư tỷ’ đây một ly, lúc này lại cảm thấy mình như trở lại hồi trước. Mấy năm trước tôi có chết cũng không ngờ tôi có thể trở thành ca sĩ. Hành nghề ca hát, bước vào cái giới này, con đường bằng phẳng ngay trước mắt, hào quang vạn trượng. Danh vọng cứ ngỡ chỉ có trong tưởng tượng, địa vị, tiền tài, dường như đã đến rất gần tầm với, chỉ cần tôi cố gắng thêm chút nữa là có thể thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn này, bắt đầu một cuộc sống mới. Gian khổ bấy nhiêu năm nói mà có thể bỏ qua, thật ra thì tôi vẫn luôn được vận may phù hộ, không phải sao? — Cho đến giờ phút này, tôi hãy còn ngây thơ rằng đêm nay sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài dự liệu. Ngay khi tôi chuẩn bị uống tăng hai, Cung Tuyển Dạ đè tay tôi lại. Hắn cố sức đứng dậy, tay phải vẫn để trên vị trí khuy áo tây trang, tôi nhìn kỹ hơn thì, bên dưới lớp áo sơ mi trắng dường như có một vết bẩn màu đỏ sậm dần dần thấm vào vải mà lan ra. Sau khi nghĩ thật kỹ xem đó là gì, tôi đứng bật dậy khỏi ghế sô pha một cách đột ngột, phản ứng quá mạnh khiến cho người ngồi cạnh suýt thì té xuống đất, thế nhưng không có ai lên tiếng. Chỉ có Lâm Thụy An như bừng tỉnh đại ngộ thong thả bước sang, nói là, Cung thiếu, sao anh lại bị thương thành thế này? Mấy người đừng đực ra đó nữa, giúp một tay dẫn Cung thiếu đến bệnh viện nào. Nói rồi đưa tay. Cũng không biết tôi đã nghĩ thế nào, thấy y toan chạm vào Cung Tuyển Dạ, đầu óc sục sôi, chộp lấy hất tay y ra. Sắc mặt của Lâm Thụy An lập tức lạnh đi. Mà y cứ như đã giấu sẵn lớp mặt nạ ngụy trang sau gáy, có thể tùy thời tùy chỗ tùy tâm trạng thay đổi thái độ, tôi chợt nhận ra trong căn phòng này tất cả đều là người của y, y như đã sớm biết sự xuất hiện của Cung Tuyển Dạ, từ ban đầu đã chờ sẵn thời cơ ra tay, chỉ có tôi từ đầu tới đuôi đều bị y lừa, mỗi một bước đi đều đi trên cái bẫy y trăm phương ngàn kế bố trí. Vốn dĩ y đã nhắm đến Cung Tuyển Dạ. Tôi rõ là ngu ngốc mà. Việc đã đến nước này, hắn cũng hiểu đã không cần lá mặt lá trái làm chi nữa, trong tiếng cười khinh không hề giấu đi ý xem thường, “Đây là việc riêng của hai chúng ta, em thức thời tí đi, đừng dây bát nước đục này.” “Hạ Tức.” “Nhân lúc ta còn có thể khách sáo với em.” Cung Tuyển Dạ phía sau chụp lấy tay tôi. Hắn vì đau đớn mà cong người, hô hấp phả lên lòng bàn tay tôi, nhưng toàn thân tôi mồ hôi lạnh như trút, tôi vốn đã rất nhạy cảm với luồng hơi thở ấm áp mà nặng nề kia, thậm chí chỉ cần nhỏ nhoi tựa gió thổi cỏ lay thôi, tôi đã muốn bùng nổ trong nháy mắt rồi. Tôi cầm một chai rượu lên, dộng thật mạnh nó vào cạnh bàn đến vỡ tan, vụn thủy tinh vung tóe, khiến cho mấy cô gái kia kinh hãi mà la thét thất thanh, che tai vội trốn vào góc tường. Tôi siết chặt chai rượu chỉ còn một nửa phần thân, chỉ vào Lâm Thụy An nói, “Đừng tới đây.” “Anh mà dám cmn động vào anh ấy, tôi phế anh.”