Rể sang đến nhà

Chương 76 : Quốc tế thiên long

“Ok, bây giờ những người ở lại, chúng ta tiếp tục bước luyện tập tiếp theo.” Tiêu Thiên nhìn về phía xa và nói: “Nhìn thấy ngọn núi nhỏ phía trước không? Mỗi người vác theo 20kg, trong một tiếng lên đến đỉnh núi, người đầu tiên tới đích sẽ được thưởng một trăm ngàn!” Cái gì? Thưởng một trăm ngàn? Không phải chỉ là 20kg thôi sao? Người đầu trọc ɭϊếʍ đôi môi khô khốc của mình nói: “Anh em, tiến lên!” Những người khác cũng bắt đầu kϊƈɦ động, nhao nhao bước lên mặc trêи mình bộ quần áo giáp. Mang trêи mình bộ quần áo nặng 20kg vẫn là cảm thấy rất áp bức. “Đồ mà tôi bảo cậu chuẩn bị, cậu chuẩn bị xong chưa?” Tiêu Thiên hỏi. “Anh Thiên, đồ ở trêи xe!” Trương Thu Bạch bước đến bên cạnh và mở cốp xe ra, trêи xe có đặt áo giáp, miếng bảo vệ cổ tay, miếng đệm gối, xà cạp băng chân… còn có một đôi giày sắt đặc chế. “Thiết bị chịu lực này bên trong chứa đầy cát sắt, chỉ một chiếc áo giáp đã nặng100kg! Những thứ này cộng dồn lại khoảng hơn 200kg! Đôi giày sắt này cũng nặng khoảng 50kg.” Tiêu Thiên gật đầu: “Hơi nhẹ một chút, vậy miễn cường dùng đi.” Vừa nói, anh nhẹ nhàng cầm lên chiếc áo chứa cát sắt nặng 100kg lên tay. Rầm! Lốp xe phát ra âm thanh, lập tức bật lên. Mặc vào áo giáp chịu lực, Tiêu Thiên lại đeo vào miếng bảo vệ cổ tay, miếng đệm đầu gối, tháo giày ra sau đó thay bằng đôi giày sắt. Lúc này trọng lượng cơ thể Tiêu Thiên đã vượt quá 250kg. Đầu trọc và đám người kia nhìn mà choáng váng. Trời ơi, cũng quá khoa trương rồi! 250kg trọng lượng, đây… đây thật sự là việc mà con người có thể làm sao? Điều làm bọn họ kinh sợ là sau khi Tiêu Thiên mặc lên người bộ đồ đặc biệt này, anh lại còn nhảy lên nhảy xuống vài lần nữa. “Pâng pâng!” Lúc chân anh chạm đất, mặt đất trực tiếp bị dẫm đến lún xuống. Xoẹt! Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh. Tiếp sau đó, ánh mắt của mọi người nhìn Tiêu Thiên tràn đầy nhiệt huyết. Trương Thu Bạch cũng là vẻ mặt cuồng nhiệt. Anh ta biết, 250kg đối với Tiêu Thiên mà nói căn bản không có bất kỳ áp lực nào, nên biết rằng đây là siêu nhân có thể gánh tới một tấn. Thật ra điều mà Trương Thu Bạch không biết là, sau khi anh ta xuất ngũ, thực lực của Tiêu Thiên lại một lần nữa tăng lên đột ngột, bây giờ ở doanh trại biên giới phía Bắc vẫn còn để bộ quần áo giáp đặc biệt đó. Trọng lượng đạt đến mức đáng kinh ngạc là 1500kg. Hơn 100kg cân nặng, cũng chỉ là làm nóng người mà thôi. “Trương Thu Bạch, cậu bê bình nước, đi theo tôi!” Nói xong, anh chạy nhanh về hướng ngọn núi nhỏ: “Các người ai có thể đuổi kịp tôi, tôi thưởng riêng cho người đó một triệu!” Oà! Một triệu này đã kϊƈɦ thích họ sâu sắc. Tất cả mọi người đều cuống cuồng đuổi theo. Trương Thu Bạch một bên nách kẹp thùng nước khoáng cũng đuổi theo. Cũng vào lúc đó, dưới lầu của toà nhà Thiên Long. Hai chiếc xe Maybach S mới toanh và một chiếc Mercedes-Benz GLC đỗ ở cửa, thu hút rất nhiều người đến xem. “Trời ơi, đều là xe sang hàng triệu tệ, có phải Mercedes-Benz định mở show triển lãm ở đây không?” “Maybach, là chiếc xe mà tôi thích nhất!” “Nhanh lên, để tôi chụp một bức ảnh, đăng lên dòng thời gian nào!” Tần Tuyết và hai nhân viên của cửa hàng 4S đứng chờ ở dưới lầu, rất nhanh, một người đàn ông và một người phụ nữ từ trong toà nhà bước ra. “Trần tiểu thư!” Tần Tuyết vội vàng tiến lên tiếp đón. Trần Mộng Dao vừa nhìn liền nhận ra Tần Tuyết, cô nói: “Chú lại mua thêm hai chiếc xe nữa?” “Đúng vậy, chiếc xe bị đâm hỏng lần trước cũng sửa xong rồi.” Tần Tuyết cung kính nói: “Tiêu tiên sinh đã dặn dò rồi, chiếc xe màu trắng này là của cô, còn một chiếc xe nữa là của bố cô.” Nhìn chiếc xe Maybach sáng chói dưới ánh mặt trời, Trần Mộng Dao không khỏi than thở oán trách: “Lại tiêu tiền bừa bãi rồi, có tiền cũng không được tiêu như vậy chứ.” Trần Cường đang đi xung quanh chiếc xe Maybach: “Chiếc xe này sau này sẽ là của tôi sao?” “Đúng vậy thưa tiên sinh!” Tần Tuyết nói: “Chìa khoá ở trong xe, biển xe đã giúp ông làm xong rồi! Hoá đơn bảo hiểm tất cả cũng đều ở trong xe!” Lần này lấy biển số xe nhanh đến vậy, là có ông chủ của bọn họ ra mặt, đi đường tắt để giải quyết. “Vất vả cho cô rồi!” Trần Mộng Dao nói. “Không vất vả, nếu ở đây không còn chuyện gì nữa, vậy tôi xin phép đi trước!” Nói xong, Tần Tuyết cùng đồng nghiệp rời đi. “Thật là, ở đây có ba chiếc xe, hai người chúng ta làm sao lái đây?” “Gọi cuộc điện thoại, điều một người ở công ty đến.” Trần Cường không thể chờ đợi được nữa mà ngồi vào trong xe, đợi ông phản ứng lại, mới nhớ ra mình vẫn chưa thi bằng lái: “Không đúng, gọi hai người đến đây!” Trần Mộng Dao gật gật đầu, gọi điện cho nhân sự. Vào lúc này, một giọng nói ở bên cạnh vang lên: “Ô, xe Maybach S à, đây là xe của ai, lại đỗ ở cửa của toà nhà?” Khi giọng nói vừa dứt, một người thanh niên đeo kính râm đi tới, đằng sau anh ta còn đi theo hai người vệ sĩ cao to mặc đồ đen. Hắn ta tên là Phó Tề, ông chủ trẻ của công ty Quốc tế Thiên Long, toà nhà Thiên Long chính là của gia đình hắn. Hai ngày này hắn ta bị lão gia hối thúc kết hôn hối thúc đến tự kỉ rồi, đặc biệt từ thành phố Việt đến Vân Thành để xem công ty cấp dưới, thuận tiện giải sầu. “Yo, thật là một cô gái xinh đẹp!” Nhìn thấy Trần Mộng Dao đang đứng cạnh xe gọi điện thoại, ánh mắt hắn ta lập tức phát sáng, không ngờ ở Vân Thành lại có cô gái xinh đẹp như vậy. Hắn ta chưa từng thấy cô gái nào duyên dáng như vậy ở thành phố Việt. Khuôn mặt cô ấy đẹp như thiên thần, lại có thân hình của yêu ma, giọng nói ngọt ngào, đối với Phó Tề mà nói là cực kì hấp dẫn. Vừa nghĩ tới đây, khoé miệng hắn ta khẽ nhếch lên, tiến đến gần và nói: “Người đẹp, xin chào, tôi tên Phó Tề, là ông chủ của công ty Quốc tế Thiên Long, toà nhà Thiên Long là của nhà chúng tôi.” Trần Mộng Dao đang gọi điện thoại, căn bản không nghe rõ hắn ta đang nói gì. Sau khi cúp máy, Trần Mộng Dao cau mày hỏi: “Sao cơ? Anh có chuyện gì không?” Phó Tề ngây người, lập tức cười cười: “Thật thú vị, người đẹp, cô thật sự không nghe thấy hay giả bộ không nghe thấy vậy?” “Thật xin lỗi, vừa nãy tôi đang gọi điện thoại!” “Không sao, vậy tôi nói lại một lần nữa là được rồi!” Phó Tề tháo kính râm ra, lộ ra một nụ cười mà hắn ta tự cho là rất đẹp trai: “Tôi tên Phó Tề, là ông chủ của công ty Quốc tế Thiên Long, toà nhà Thiên Long là của nhà chúng tôi. Tôi thấy cô cũng là khách thuê của toà nhà Thiên Long đúng không?” Trần Mộng Dao có chút hơi ngạc nhiên, nhưng một tia ngạc nhiên này rất nhanh liền biến mất: “Xin lỗi, tôi lập tức lái xe đi!” Cô tưởng rằng mình đang đứng chắn ở cửa lớn. “Ba chiếc xe này đều là của công ty cô?” “Uh.” Trần Mộng Dao gật gật đầu. Lúc này, trong toà nhà chạy đến ba người. “Chủ tịch, chúng tôi đến rồi!” “Ừ, các anh lái xe đỗ tại vị trí để xe của công ty chúng ta!” Trần Mộng Dao dặn dò một câu, sau đó gọi Trần Cường lại: “Bố, chúng ta quay về công ty thôi!” Trần Cường từ trong xe bước xuống, thở dài nói: “Xem ra, phải tìm một chỗ để thi bằng lái xe thôi, nhưng mà công ty bận như vậy, không có thời gian.” Biểu cảm trêи mặt ông rất rối bời. “Phó tiên sinh, nếu không có chuyện gì thì chúng tôi đi trước đây!” Trần Mộng Dao nói xong liền rời đi. Nhìn bóng lưng của cô, Phó Tề ngẩn ngơ, sau đó lập tức cười nói: “Thú vị, thật sự rất thú vị!” “Trong vòng nửa tiếng, tôi muốn có tất cả tài liệu về cô ấy!” Nói xong, Phó Tề đi vào toà nhà. “Vâng, cậu chủ Phó!” Nửa tiếng sau, trong văn phòng tổng giám đốc của toà nhà Thiên Long, một bản tài liệu chi tiết được đặt trêи bàn của Phó Tề. Hắn ta cầm lên xem, trêи đó có ghi lại chi tiết những thông tin liên quan đến Trần Mộng Dao. Cái gì? Cô ấy kết hôn rồi? Mà lại tìm một người đảo ngũ ở rể? Phó Tề xoa xoa cằm, không lý nào, một người phụ nữ đẹp như vậy, lại là chủ tịch của tập đoàn Trần Thị, không đến mức phải lấy một tên phế vật làm chồng chứ? Vài phút sau, hắn xem xong tài liệu: “Đi, tiếp xúc một chút với bất động sản Phú Hoa.” “Vâng!” … Trong lúc này, ở bất động sản Phú Hoa. Từ lúc Trần Mộng Dao lấy đi dự án của bất động sản Phú Hoa, cả công ty giống như quả cà tím bị đập qua, đều héo úa rồi. Nhân viên đi làm cũng không có chút tinh thần nào. Vốn dĩ đang nắm trong tay hai dự án lớn của tập đoàn Tử Kim và tập đoàn Thiên Hồng, bất động sản Phú Hoa của bọn họ sẽ trở thành doanh nghiệp hạng nhất của Vân Thành vào cuối năm nay. Mà Trần Mộng Dao mang đi, còn là giải thưởng cao quý cuối năm, tất cả đều mất hết rồi. Công ty đã bắt đầu xuất hiện rất nhiều lời đồn bất lợi. Trong đó nghiêm trọng nhất là, bất động sản Phú Hoa sắp không trụ nổi nữa rồi. Hai hôm nay đã có không ít người nộp đơn xin thôi việc, nếu không phải Trần Dũng từ chối đơn của họ, người của công ty chắc chắn sẽ đi hết. Đặc biệt là sáng nay, tổng hành của ngân hàng thương mại Vân Thành đến hỏi về việc trả nợ. Tháng sau công ty sẽ phải trả ngân hàng khoản nợ ba triệu tệ. Nếu quá hạn, bọn họ không chỉ phải trả thêm phí quá hạn rất cao mà còn bị liệt vào danh sách những doanh nghiệp gian dối, cho dù có qua được cửa ải này, sau này muốn tìm ngân hàng vay vốn, e rằng còn khó hơn lên trời. Thuốc đốt hết điếu này đến điếu khác, cả phòng làm việc bốc khói nghi ngút. Đang lúc tâm trạng bực bội, Trần Văn Siêu không gõ cửa liền xông vào. “Bố, bên…bên ngoài có người đến!” “Ai đến vậy?” Trần Dũng cau mày: “Lẽ nào là người của ngân hàng Vân Thành?” “Không phải!” Trần Văn Siêu nói: “Là người của công ty Quốc Tế Thiên Long.”