Editor: Mù Tạt ——– Có rất nhiều người ở đây. Quán bar của Triệu Gia cũng coi như khá lớn, còn mời một số ca sĩ nổi tiếng đến hát. Triệu Gia đang xã giao, vừa mới chào hỏi được một nửa thì bị Hoắc Cẩm Đường kêu đến phòng khách. “Tao đang bận mà.” Triệu Gia không quá tình nguyện. “Đừng giả vờ.” Hôm nay Hoắc Cẩm Đường ôn hòa một cách dị thường, “Mau lại đây đê.” Triệu Gia đi tới, Vu Thần An và Hoắc Cẩm Đường ngồi cùng nhau, Triệu Gia ngồi đối diện, nhìn Hoắc Cẩm Đường nói với Vu Thần An: “Muốn uống gì thì cứ gọi, nó trả tiền.” Triệu Gia tức chết: “Tao đồng ý khi nào thế?!” “Tôi sẽ trả tiền mà.” Vu Thần An lại nói. “……” Triệu Gia đáp, “Tôi nói đùa thôi, cậu cứ uống thoải mái.” Vu Thần An bắt đầu ‘uống thoải mái’, hôm nay tâm tình cậu rất tốt, nhanh chóng chè chén đến nỗi khiến Triệu Gia hối hận vì câu nói kia. Mấy hôm nay Vu Thần An có chút việc, Hoắc Cẩm Đường cũng về nhà một chuyến, bọn họ đã mấy ngày không gặp nhau, ôm hôn tán tỉnh làm cho Triệu Gia hết sức ghét bỏ. “Sao hôm nay lại rảnh rỗi mà đến thế?” Triệu Gia cũng tự lấy cho mình một ly. “Đặc biệt đến để gặp mày đấy.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Gần đây chú Triệu thế nào?” “Rất tốt, tao nói gần đây mày bị sao ý, quan tâm bố tao như vậy, tên gay mày có phải……” Triệu Gia nói được một nửa mới ý thức được Vu Thần An còn đang ngồi bên cạnh, liền thu hồi lại: “Quên đi éo nói nhảm nữa, nếu không anh bạn nhỏ ngốc của mày lại tưởng thật thì toang.” Hoắc Cẩm Đường lại vô cùng ngang ngược, Triệu Gia còn chưa mở miệng cười thì Hoắc Cẩm Đường đã nói: “Mày còn không biết xấu hổ mà nói người khác ngốc, mày thi đậu công chức rồi à?” “Kì thi năm nay còn chưa bắt đầu!” Triệu Gia uất ức, “Mày ngừng nói lí lẽ đê!” Nhắc đến kì thi, Vu Thần An lại nhớ ra chuyện gì, nói với Hoắc Cẩm Đường: “Em có tin tốt muốn nói cho anh.” “Trùng hợp thế?” Hoắc Cẩm Đường nói, “Anh cũng có chuyện phải nói với em, nhưng mà chẳng biết có phải tin tốt không.” “Vậy anh nói trước đi.” Vu Thần An nhường. “Em nói trước đi.” Hoắc Cẩm Đường vòng tay ra sau ôm eo Vu Thần An, nhìn Triệu Gia đang chào hỏi mọi người, “Nơi này ồn quá, anh sẽ nghĩ cách nói với em khi trở về.” “Em thi đỗ môn hai rồi.” Vu Thần An nói, “Hôm qua đã đi thi.” Tin tức này chấn động đến nỗi Hoắc Cẩm Đường nửa ngày không lên tiếng. “Giỏi ghê.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Tám năm kháng chiến và bốn năm nội chiến đã kết thúc, nhân dân Trung Quốc đứng lên, chủ nghĩa cộng sản sắp xuất hiện.” Triệu Gia cũng nghe thấy: “Cậu vẫn còn thi á? Sao cậu vất vả quá vậy, thi để làm gì chớ? Ngôi sao nhỏ cũng có tài xế mà, nếu không được thì còn có nó cơ mà.” Triệu Gia chỉ vào Hoắc Cẩm Đường. Nhắc đến chuyện này Vu Thần An lại có chút áy náy: “Đợt trước tôi khiến anh ấy mất bằng lái, không thể lần nào cũng là anh ấy lái xe được, tôi cũng muốn lái. Sau này đi chơi xa còn có thể thay phiên nhau lái nữa.” Triệu Gia đang ngẫm lại Hoắc Cẩm Đường mất bằng lái khi nào, Hoắc Cẩm Đường đã tự rót một ly rượu: “Đến, chúc mừng một chút.” “Tin tốt của anh đâu rồi?” Vu Thần An hỏi bên tai Hoắc Cẩm Đường. Hoắc Cẩm Đường liếc nhìn vẻ mù mờ rồi lại vui tươi hớn hở của Triệu Gia: “Lát nữa chúng ta sẽ bí mật nói, không để cho nó nghe.” Hắn lại nghĩ đến những gì Vu Thần An vừa nói, vậy mà Vu Thần An còn thực sự vạch kế hoạch đi du lịch trong tương lai, hắn liền muốn trao Vu Thần An một nụ hôn, mà nơi này không ổn, bên ngoài có quá nhiều người, hắn chỉ có thể ngoắc lấy ngón út Vu Thần An, cầm ly rượu của cậu lên một hơi uống cạn. “Đó là rượu của em mà.” Vu Thần An nhắc nhở. “Anh biết.” Hoắc Cẩm Đường, “Anh cứ muốn uống đấy, em có thể lấy ly khác.” Hắn nhớ ra Vu Thần An cuồng sạch sẽ, nhưng Vu Thần An cũng chẳng lấy chiếc ly khác mà cầm ly của Hoắc Cẩm Đường bắt đầu uống, Vu Thần An nói: “Em không ghét bỏ, chỉ là…..rượu em rót có hơi mạnh.” Vừa nãy Vu Thần An tự pha vài loại rượu mạnh, nồng độ cũng khá cao, mà không ngờ Hoắc Cẩm Đường lại uống sạch. Tửu lượng của Hoắc Cẩm Đường khá ghê, cũng chẳng nhìn ra hắn có say hay không. Thỉnh thoảng Vu Thần An lại lo lắng liếc nhìn một cái, một lúc sau, thấy ánh mắt Hoắc Cẩm Đường có vẻ không còn tỉnh táo, Vu Thần An nhỏ giọng gọi hắn: “Đường Đường.” Hoắc Cẩm Đường không đáp lại. Vu Thần An lại sát vào thêm chút, gọi Hoắc Cẩm Đường: “Đường Đường?” Trước đây cậu đã nghe người khác gọi như vậy, hình như Hoắc Cẩm Đường không thích lắm, thế nên lúc này Vu Thần An mới dám thử. Dường như Hoắc Cẩm Đường đang ngủ, không phản ứng gì. “Đường Đường ~” Triệu Gia ở bên cạnh cũng gọi. “Triệu Gia, mày xong đời rồi.” Hoắc Cẩm Đường nói. Triệu Gia: “….. Xem ra không có say đến chết.” Hoắc Cẩm Đường nắm lấy cổ tay Vu Thần An: “Gọi lại lần nữa.” Vu Thần An không nói, Hoắc Cẩm Đường thở dài tiếc nuối, kéo Vu Thần An gần hơn: “Em qua đây ngồi đi, tránh xa Triệu Gia chút.” Triệu-cách xa mấy mét-Gia: “……” Hoắc Cẩm Đường lại giương mắt liếc nhìn Triệu Gia: “Triệu Gia, mày ý…..” Triệu Gia ù ù cạc cạc: “Tao làm sao?” Hoắc Cẩm Đường nói: “Mau thi đỗ công chức đê, ngu xuẩn.” —— Màn đêm dần chìm xuống, Hoắc Cẩm Đường và Vu Thần An đi ra, trầm trồ nhìn chiếc xe đã nghênh ngang đỗ trước cửa, hai người lên xe, Vu Thần An quay đầu nhìn Hoắc Cẩm Đường, ánh đèn mờ mờ phản chiếu trên sườn mặt hắn. “Triệu Gia làm sao vậy?” Vu Thần An hỏi. “Em ở phương diện này…..” Hoắc Cẩm Đường chậm rãi nói, “Đúng là nhạy bén. Cũng chẳng có gì to tát, hôm nay đưa em đến gặp nó, miễn cho lúc anh nói với em thì em lại không nhớ nổi nó là ai, rồi lại lúng túng.” “Anh ấy là bạn anh.” Đương nhiên Vu Thần An nhớ rõ. “Bây giờ còn có chuyện khác.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Em nên gọi anh là gì?” Hắn thấy Vu Thần An im lặng, lại tiếp tục độc thoại: “Thật ra gọi ‘anh trai’ cũng không tệ, đúng không?” “Tài xế đang nhìn…..” Vu Thần An nói. Tài xế lập tức tỉnh ngủ, vừa lái xe vừa nói: “Tiên sinh, ngài hãy yên tâm, dịch vụ xe đặc biệt XX của chúng tôi có chất lượng hàng đầu, hai người muốn làm gì cũng được, không phải lo lắng về việc bị rò rỉ chuyện riêng tư đâu!” Vu Thần An bị ‘tình hữu nghị’ của tài xế nhắc nhở đến nỗi ngồi thẳng lưng. ——– Tác giả có lời: Hoắc Cẩm Đường: Anh thấy gọi ‘anh trai’ ở trên giường cũng được. ——Triệu Gia: hắt xì! Editor: Chắc mọi người cũng biết ‘thân nhân’ của An An là ai rồi nhỉ:vv Và chúc mừng An An thi đỗ môn haiiiii.