Thời điểm tôi đến "Hồng Xuyên" đã là gần mười một giờ tối, tài khoản công ty đột nhiên xảy ra một chút vấn đề, tôi ở lại xử lý xong mọi việc đâu ra đấy thì đã trễ rồi, chỉ có thể phóng xe vượt qua hai cái đèn đỏ mới quẹo vào quán bar trên phố.
Chắn ngang trước cửa Hồng Xuyên là một chiếc xe sang, xe của tôi cơ bản là không có chỗ đậu.
Bất đắc dĩ tôi không thể làm gì khác hơn là đi vòng qua một con hẻm nhỏ ở gần đó mới miễn cưỡng tìm thấy một khe hở nhỏ vừa đủ để nhét xe vào.
Chờ tôi làm xong tất cả những thứ này, đi vào thang máy đến căn phòng VIP được đặt riêng ở tầng cao nhất dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, đồng hồ đã điểm mười một giờ rưỡi.
Dù gì cũng đã muộn, tôi ngược lại là trở nên hờ hững, tỉ mỉ ngắm hình ảnh phản chiếu của mình trên vách tường xanh vàng rực rỡ bên cạnh, duỗi tay sửa lại mái tóc hơi rối loạn.
Thực ra, tầng cao nhất có một khuyết điểm, chính là quá yên tĩnh.
Quá yên tĩnh đến mức không còn giống như quán KTV (karaoke), làm cho người đứng ở bên ngoài đều có thể mơ hồ nghe thấy người ở bên trong đang bàn luận cái gì.
"...!Vị kia nhà cậu thật sự là một toà đại Phật nha, tam thỉnh tứ thỉnh còn chưa tới, nhất định phải để cho tụi mình đợi cậu tôi lâu như vậy sao?"
Tôi vừa chỉnh trang cổ tay áo, vừa tràn đầy hứng thú mà lắng nghe, trong lòng thực chất vẫn rất mong đợi xem phản ứng của Trần Cẩn Ngôn.
"Em ấy bận rộn công việc."
Tôi nở nụ cười, xem ra Trần Cẩn Ngôn cũng biết đường giữ gìn cho tôi một chút, cho dù chỉ là một câu nói sáo rỗng không có tác dụng thực tế gì.
Sau đó người kia đáp lại gì đó tôi lại nghe không rõ, không biết người nào trong phòng chọn một bài hát có giai điệu khá vui tươi, gào rống khan hết cả cổ họng làm người không nỡ nghe.
Thế nhưng một tiếng "Mao Thanh" bị bức ép khuếch đại lên kia vô duyên vô cớ mà lọt vào trong lỗ tai tôi, bàn tay tôi lập tức siết chặt, giữa lúc chưa kịp phản ứng lại, tôi đã gõ cửa một cái rồi đi vào.
Giống như là đang trốn tránh điều gì đó? Kỳ thực tôi cũng cảm thấy hơi nghi hoặc.
Bên trong phòng khói thuốc lượn lờ, khoảnh khắc tôi bước vào thậm chí có chút nhìn được không rõ lắm người ngồi ở trên ghế sô pha.
Sự thật là, tôi biết hút thuốc lá, tuy rằng hút không nhiều, nhưng mà cũng không phải một chút khói thuốc cũng không ngửi được.
Người duy nhất trên toàn thế giới này cho rằng tôi không hút thuốc lá, khả năng cũng chỉ có người ngủ cùng tôi mỗi ngày - Trần Cẩn Ngôn.
Tôi bước nhanh đi tới, xác định đôi mắt của chính mình đã bị khói thuốc xông đến ửng hồng, sau đó cười chào hỏi một vòng những vị công tử ngồi trên sô pha.
Tôi nhìn qua một loạt chai rượu bày đầy trên bàn trà, hơn một nửa đều là Royal Salte trị giá mấy nghìn đồng, hơi dấy lên do dự, sau đó tôi cầm lấy một chai rượu Rum vị hơi ngọt một chút, rót ra nửa ly rồi nói: "Thật sự xin lỗi, tan làm rồi mà công tác đột nhiên phát sinh chút chuyện ngoài ý muốn, để cho mọi người đợi lâu, trước tiên tôi xin tự phạt một ly rượu."
Tôi hạ thấp tư thái đến như vậy, đơn giản chỉ là muốn chặn miệng bọn họ.
Quả nhiên, đám công tử ngạo mạn cũng không tiện nói thêm gì nữa, cười ha hả sau đó coi như bỏ qua chuyện này.
Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, ngồi vào vị trí bên cạnh Trần Cẩn Ngôn.
Những người bạn này của anh ấy từ trước đến giờ không quá chào đón tôi, việc này tôi cũng ý thức được.
Trần Cẩn Ngôn không biết từ lúc nào ghé sát lại gần tôi, kề tai tôi nói nhỏ: "Hôm nay là sinh nhật của tôi, em lựa ngay lúc nào bận không lựa, nhất định phải lựa đúng ngày hôm nay? Hả?"
Tôi có chút không chịu nổi mà rụt cổ một cái, xoa nắn ngón tay anh một cách yếu ớt: "Thật lòng xin lỗi.
Đêm nay về nhà em có quà cho anh, " tôi ngẩng đầu nhìn anh, vừa vặn bày ra biểu cảm một nửa thẹn thùng cùng với một nửa mong đợi, "Anh đừng nóng giận có được không?"
Đại khái là biểu hiện của tôi lấy lòng anh, Trần Cẩn Ngôn không nói gì nữa, mà chỉ lôi kéo tay tôi đứng dậy, dùng ngữ điệu nhất quán, không chút chập trùng của anh nói với những người khác: "Tôi và Tần Sinh còn có chuyện đi trước.
Các cậu ở lại chơi vui, đêm nay toàn bộ hóa đơn đều tính lên đầu tôi."
Phòng khách yên tĩnh trong một giây, ngay sau đó liền bùng nổ một tràng tiếng huýt gió gần như sắp thổi tung trần nhà.
"Ôi ôi ôi đã trễ thế này rồi còn có thể có chuyện gì nữa?"
"Con mẹ nó mày bớt biết rõ rồi còn hỏi, có phải là đố kị nhà người ta có đời sống tình dục hay không?"
"Uầy! Người kết hôn rồi, đâu có giống chúng ta được...!"
Tôi đứng ở bên cạnh Trần Cẩn Ngôn, lộ ra một nụ cười có chút ngượng ngùng.
Tuy rằng tôi không biết chuyện này có gì để mắc cỡ, thế nhưng tôi biết rằng Trần Cẩn Ngôn thích như vậy.
Quả nhiên, khi anh ấy đè tôi lên tường khách sạn mà hôn môi, trong động tác là nóng bỏng cùng thô bạo đã hồi lâu chưa có.
Những cái khác không nói, Trần Cẩn Ngôn đích thực có thể coi là một người tình không tồi, ít nhất là cùng với tôi năm năm qua, tôi chưa từng nghe nói anh ấy ở bên ngoài lăng nhăng bồ bịch, ở trên giường cũng gần như là dịu dàng đến mức cẩn thận từng li từng tí, cực kỳ ít những loại thời điểm cấp thiết và nóng nảy như thế này.
Thế nhưng không thể phủ nhận, tôi kỳ thực rất hưởng thụ loại hình thức thô bạo kiểu này.
Tôi tận lực thỏa mãn mọi yêu cầu của anh.
Áo sơ mi của tôi bị anh xé ra, lỏng lỏng lẻo lẻo mà dúm lại thành một đống trên cánh tay tôi, còn phải tuân theo mệnh lệnh của anh, run rẩy đưa tay khoác lên bờ vai anh; đầu lưỡi anh liếm láp bên cần cổ tôi, nơi đó luôn là điểm mẫn cảm nhất, anh biết rõ trong lòng, thế nhưng anh lại càng muốn bắt tôi kìm nén âm thanh, "Không nên quấy rầy đến khách ở cách vách."
Tôi cũng phải đến giữa chừng mới có thể cảm nhận ra, có vẻ như là anh hơi tức giận.
Tôi đè nén thở dốc, dường như cũng bị động tác mút vào cùng gặm cắn của anh kích thích đến đứng không nổi, trong lúc vô ý thức không tự chủ được mà đưa tay lên, vô lực khước từ hai cánh tay của anh.
"Anh đừng mà..." Tôi nghiến răng, nỗ lực nhả ra một câu đầy đủ, "Anh không cần, cứ liếm em mãi...!như vậy, a..."
Cổ tôi đột nhiên bị anh cắn một cái, đau đến nước mắt cùng tiếng rên rỉ đều tràn ra.
Tôi nghĩ nơi đó nhất định đã sớm chuyển màu xanh tím.
Tôi nhấc mí mắt lên nhìn về phía anh, trùng hợp anh cũng từ trong hõm cổ của tôi ngẩng đầu lên.
Thời điểm hai vầng trán tiếp giáp, hơi thở quấn lấy nhau, anh khàn giọng nói với tôi: "Mở cửa ra."
Không có một người đàn ông nào ngăn được cảm giác sung sướng lúc giao hoan như cá gặp nước, tôi và Trần Cẩn Ngôn đều hiểu rõ lý lẽ này.
Nếu không phải tương đối phù hợp trong loại chuyện này như thế, chúng tôi vốn dĩ không có lý nào dựa vào một tờ hợp đồng mỏng manh, lại chống đỡ được qua năm năm bảo ngắn cũng không hề ngắn.
Nhắc tới cũng có chút xấu hổ, sớm chiều tương đối cũng gần năm năm rồi, thời điểm nói chuyện nhiều nhất ấy vậy mà lại là ở trên giường.
Sau khi vào cửa anh liền ném tôi lên chiếc giường đôi, lực đạo không nhỏ, tôi còn chưa thể giãy dụa ngồi lên, đã bị anh áp đảo chặt chẽ, vừa hôn môi vừa còn có thể rảnh một tay mò đến tháo thắt lưng của tôi.
Tôi cũng không cam lòng trong lúc chính mình cả người trần trụi, đối mặt với một người khác vẫn cứ ăn mặc chỉnh tề, hai chúng tôi lại như hai thằng nhóc con vắt mũi chưa sạch, ôm hôn lăn lộn ở trên giường đánh nhau.
Cuối cùng không ngoài dự đoán chính là anh đặt tôi ở trên giường, lại giống hệt như vô số những buổi tối bình thường khác.
Sau đó tôi triệt để đánh mất quyền chủ động, cũng lười một lần nữa giằng co với anh.
Tôi đưa cho anh một món "quà tặng" khác anh cũng chỉ liếc mắt nhìn, rồi lại ném qua một bên, điều này khiến tôi hơi nản lòng; tuy vậy anh trái lại là cảm thấy tương đối hứng thú với một chiếc cà vạt bằng lụa trong đó, suốt một buổi tối hôm ấy đầu tiên là quấn ở trên cổ tay tôi, lại bịt kín đôi mắt, cuối cùng là cột lên dương v*t của tôi.
Tôi đã không muốn lại đi hồi tưởng cuối cùng tôi đã khóc lóc cầu xin anh tháo vật kia xuống như thế nào, dù sao có lẽ trong một khoảng thời gian rất lâu nữa tôi sẽ không nghĩ đến chuyện đụng vào bất kỳ đồ vật nào làm bằng lụa.
Sáng hôm sau tôi bị tiếng rung của điện thoại di động đánh thức, phút giây mở mắt ra còn có chút hoảng hốt.
Trần Cẩn Ngôn đang ngủ say ở bên cạnh tôi, nghe đến âm thanh lại vô thức nhíu mày.
Tôi cầm điện thoại lên toan đi đến phòng vệ sinh để nghe, nhưng mà vừa mới định ngồi dậy liền bị một cơn đau nhức ở trên eo kéo về giường.
Ngay lúc này chuông điện thoại cũng bị cắt đứt, tôi cũng lười gọi lại, giãy dụa bò đến phòng vệ sinh tắm rửa cho sạch sẽ.
Lúc ra khỏi phòng tắm, tôi thấy Trần Cẩn Ngôn cũng đã tỉnh, dựa người vào đầu giường một tay gãi đầu, một tay khác cầm điện thoại di động của tôi.
Anh nhận ra được tầm mắt của tôi, sau đó quơ tay về phía tôi: "Có người gọi điện thoại cho em, hình như là người trong công ty."
Tôi "ừ" một tiếng, đi tới nhận lấy: "Xin lỗi, đánh thức anh."
"Không sao, " anh nghiêng đầu qua chỗ khác, thoạt nhìn tựa như do dự trong phút chốc, "Người của công ty em, không biết em kết hôn rồi?"
Tôi có chút bối rối: "Biết chứ."
Trần Cẩn Ngôn ậm ừ, cũng không lên tiếng nữa.
Tôi đưa lưng về phía anh thay cho xong quần áo, bởi vì chân còn hơi mềm nhũn, cho nên tốc độ cũng không phải rất nhanh.
Trong khoảng thời gian này hai người chúng tôi đều không nói gì, cuối cùng vẫn là tôi cầm áo khoác lên chuẩn bị đi, mới phá tan bầu không khí im ắng: "Bên em công ty em hình như có chút việc gấp.
Em đi trước, một lát nữa phục vụ phòng sẽ mang bữa sáng tới đây."
Trần Cẩn Ngôn gật đầu: "Đi đường cẩn thận."
"Ừm." Tôi ngừng lại một lát, lại nói tiếp, "Mấy ngày nay em nên tìm chút thời gian bàn với anh một chuyện...!Đến lúc đó em sẽ liên hệ với trợ lý của anh."
Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía tôi, trong mắt thấp thoáng kinh ngạc, có điều rất nhanh lại bị một tầng lạnh nhạt thay thế.
Anh tươi cười với tôi, nhưng mà nụ cười kia vốn dĩ không đến được đôi mắt.
"Được thôi."
Lần tiếp theo tôi và Trần Cẩn Ngôn gặp mặt, đã là năm ngày sau.
Khoảng thời gian này công ty của tôi bận tối mắt tối mũi, về cơ bản không tài nào phân ra tinh lực để dành một chút thời gian suy nghĩ đến những chuyện vớ vẩn giữa hai chúng tôi.
Sau gần năm ngày không được chợp mắt đàng hoàng, tôi rốt cuộc cũng có thời gian để suy nghĩ thật kỹ chuyện của hai chúng tôi, tuy nhiên tôi lại có chút bực bội khi phát hiện ra chính mình thế mà vẫn theo bản năng chống cự ngày đó đến.
Thời gian năm năm xác thực rất dài, dài đến mức cả hai chúng tôi đại khái cũng đã quen thuộc với sự tồn tại của một người khác dưới cùng mái hiên nhà; thế nhưng thật ra cũng rất ngắn, thái độ của tôi đối với anh, thái độ của anh đối với tôi, tất cả những thứ này rõ ràng vẫn so với năm năm trước đây giống nhau như đúc.
Tôi thở dài ở sâu trong lòng, lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý của Trần Cẩn Ngôn, xác nhận thời gian hẹn anh là trong tối nay, ở một nhà hàng Nhật của anh.
Đặt điện thoại xuống rồi tôi cảm thấy có chút buồn cười, nào có ai kết hôn năm năm, muốn đồng thời ăn một bữa cơm mà còn phải dò hỏi lịch trình từ trợ lý?
Tôi và Trần Cẩn Ngôn đại khái cũng coi như là độc nhất trong số ngàn ngàn vạn vạn cặp tình nhân.
Tối hôm đó tôi hiếm khi được tan làm đúng giờ.
Yến Thành đứng ở sau lưng trừng mắt nhìn tôi, bày ra vẻ mặt khó thể tin nổi: "Ngày hôm nay mặt trời không phải mọc ở đằng Tây chứ hả? Bây giờ cậu đã muốn nghĩ làm rồi? Thực sự là ngàn năm cây vạn tuế ra hoa."
Tôi tươi cười với hắn: "Hết cách rồi, vấn đề hôn nhân, công tác luôn luôn không thể quan trọng bằng dỗ dành bà xã đi."
Yến Thành phất tay về phía tôi, ý bảo tôi mau lượn đi, đừng ở trước mặt lão già cô độc này tú ân ái.
Lúc đứng chờ thang máy, tôi còn đang bận tính toán thời gian, còn suy nghĩ một lát nữa gặp mặt lấy cái gì làm phần mở đầu, làm sao để dẫn dắt đề tài theo hướng tôi muốn nói.
Vừa mới sắp xếp được vài gạch đầu dòng, cửa thang máy mở ra, tất cả mọi thứ vừa nghĩ đến rõ ràng ban nãy đều bị tôi trong nháy mắt quên sạch.
Một người đàn ông đứng trong thang máy, cũng mặc âu phục đi giày da giống hệt tôi, nhìn kiểu gì cũng thấy sạch sẽ tinh tươm, thanh lịch nhẹ nhàng, trông tựa như là sinh viên đại học đến thực tập.
Tôi biết người này là ai -- Mao Thanh, đại loại chính là chu sa chí* (nốt ruồi son) trong lòng mong mà không có được của Trần Cẩn Ngôn.
Sự tích của hai người bọn họ năm đó cũng coi như là cảm thiên động địa, nhưng mà người có tình với nhau lại không đến với nhau, lại chỉ có thể cùng với người nhìn nhau sinh chán ghét chung chăn chung gối suốt năm năm, vận mệnh âu cũng là một chuyện không có đạo lý gì đáng nói.
*Một so sánh khá nổi tiếng thường hay được nhắc đến trong tiểu thuyết, nội dung đại khái là: Trong cuộc đời một người đàn ông thường có hai loại hoa: một đóa hoa hồng trắng cùng một đóa hoa hồng đỏ.
Nếu anh ta chọn hoa hồng trắng, nhiều năm sau hoa hồng trắng biến thành hạt cơm dính bên mép, hoa hồng đỏ trở thành nốt ruồi son (chu sa chí) trên ngực.
Còn nếu anh ta chọn hoa hồng đỏ, sau này hoa hồng trắng sẽ trở thành ánh trăng sáng (bạch nguyệt quang) đầu giường, còn hoa hồng đỏ chính là vết máu muỗi.
Tôi chưa từng nói chuyện nhiều với Mao Thanh, cho nên trong lúc nhất thời không nắm chắc được y có biết đến tôi, một kẻ giữa đường nhảy vào cướp chỗ hay không.
Sau đó, tôi nhìn thấy y nở nụ cười với tôi.
Thế này thì hẳn là có quen biết rồi.
Người tên Mao Thanh này, sớm ở thời điểm bảy năm trước tôi và Trần Cẩn Ngôn chỉ là bạn bè bình thường, tôi đã từng nghe nói qua.
Lúc đó, sự tích cảm động giữa Trần Cẩn Ngôn cùng tiểu thiếu gia nhà họ Mao cũng coi như là oanh oanh liệt liệt, nếu như Trần Cẩn Ngôn không mang họ Trần, hoặc là Mao Thanh không mang họ Mao, lại hoặc là Trần Cẩn Ngôn ngày ấy có thể không kiêu căng như vậy, Mao Thanh đại khái cũng sẽ không chạy theo người khác, hiện tại đại khái cũng không có sự xuất hiện của tôi.
Tôi thừa nhận, chuyện năm đó lợi dụng lúc hai người chia tay mà chen vào, quả thật có chút bỉ ổi, con người của tôi từ trước đến giờ chính là như vậy, trong lòng nghĩ muốn cái gì thì muốn cái đó, bất kể phải sử dụng thủ đoạn hay gian kế gì.
Hiện tại ngược lại cũng tốt, chính chủ trở về, báo ứng của tôi cũng tới.
Vị trí nhà hàng Nhật của Trần Cẩn Ngôn không tồi, nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà Khải Uy.
Nếu không phải dựa vào cái danh của công tử họ Trần, loại người giàu xổi vô văn hóa như tôi không thể ngồi ở chỗ này.
Tôi đến hơi sớm, ngồi ngay ngắn vào chỗ của mình mà sắp xếp cho trôi chảy dòng suy nghĩ.
Con người Trần Cẩn Ngôn, sở hữu một loại tướng mạo chống cự tiếp xúc với người ngoài trong vòng một vạn dặm, không thể không nói ngoại hình tương đối đẹp, thế nhưng quả thật cũng có chút quá lạnh nhạt.
Lúc anh cau mày lại ngay cả tôi cũng hoang mang không biết làm sao, người không sợ anh nổi giận trong ấn tượng của tôi dường như chỉ có một mình Mao Thanh.
Tôi đối với người tên Mao Thanh này, thật sự không có ý nghĩ thù địch, thậm chí có thể xưng tụng là ngưỡng mộ.
Y và tôi thật ra là hai loại người hoàn toàn trái ngược, tôi là loại mà bất kể tỏ ra ôn hòa và gần gũi với người khác ra sao, trong ánh mắt hầu như lúc nào cũng toát lên một dạng tâm tình tham lam như sói đói; Mao Thanh không giống vậy, y là loại người mà tôi chân chân chính chính vô cùng ngưỡng mộ, có thể làm bạn tốt với tất cả mọi người, rõ ràng sinh ra ở vạch đích, lại không hề có một điểm kiêu ngạo hay tự phụ.
Nghe nói Mao Thanh lần này trở về, chính là vì ở nước ngoài đoạn tuyệt sạch sẽ quan hệ với bạn trai cũ, chuẩn bị nối lại tiền duyên.
Chẳng qua nếu như bảo tôi chọn, tôi cũng sẽ không lựa chọn một người giả trang bình thản hiền hòa mà trên thực tế chỉ cần trừng mắt là ghi thù.
Nghĩ tới đây, dường như tôi cũng không khó chịu đến vậy.
Ngay lúc này tôi thấy Trần Cẩn Ngôn đi về phía tôi, anh hẳn là vừa mới dạy xong lớp học buổi tối, trên người còn mặc một bộ áo sơ mi ôm sát, quần tây và giày da càng khiến cho anh trông đứng đắn hơn.
Tôi kiên nhẫn chờ anh ngồi xuống, mỉm cười với anh, lại đưa cho anh một bản thực đơn.
Trong chuyện tình cảm, ai mà không phải người đáng thương cơ chứ? Mao Thanh cũng thế, mà Trần Cẩn Ngôn cũng vậy, bao gồm cả tôi, chẳng phải đều là người đáng thương vì không có cách nào ở bên người mình thích sao?
Cùng Trần Cẩn Ngôn thảo luận vấn đề ly hôn, kỳ thực so với trong tưởng tượng khó khăn hơn một ít.
Ngay thời điểm tôi đưa bản hợp đồng cho anh, biểu hiện của Trần Cẩn Ngôn quả thật giống như là đã quên mất chuyện này.
Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía tôi, trong ánh mắt dường như phảng phất mang theo một tia lạnh lẽo.
"Cho nên ý của em là, hợp đồng năm năm đã tới kỳ hạn, em muốn ly hôn với tôi?"
Không chỉ một mình anh bị sốc, tôi cũng có chút kinh ngạc.
Tôi cho rằng vào thời điểm năm năm trước anh đưa cho tôi bản hợp đồng, mặt không cảm xúc nói với tôi: "Em thích tôi sao? Chúng ta kết hôn đi, tôi sẽ đối xử tốt với em", nên sẵn đã nhận thức được điều này, ngày kỷ niệm kết hôn của chúng tôi năm năm sau, tất nhiên cũng sẽ trở thành ngày ly hôn.
Tôi đoán là anh quên mất.
Cũng khó trách, trên thế giới này vào lúc đó trừ tôi ra, khả năng cũng sẽ không có thêm ai khác đem mỗi một câu mà anh từng nói mà khắc ghi hoàn chỉnh ở trong lòng.
Tôi nhún vai: "Anh còn nhớ, thế thì mau chóng tìm ngày rảnh rỗi đi, miễn cho lúc bị trễ ngày anh còn nói em vi phạm hợp đồng."
Hợp đồng chính là do Trần Cẩn Ngôn năm đó tự mình soạn.
Giáo sư trẻ nhất của Đại học Luật đã kiểm tra hợp đồng, tôi dùng ngón chân để nghĩ cũng biết sẽ không xảy ra sai lầm gì, cũng không hề liếc mắt nhìn liền ký tên xuống.
Đương nhiên, một phần rất lớn nguyên nhân trong đó là tôi kỳ thực xem không hiểu.
Lúc kết hôn với anh tôi vẫn còn một thằng nhóc nhà nghèo, không đọc sách vở gì, có thể trở thành bạn bè với anh đều coi như là may mắn tình cờ.
Bị trói buộc với nhau năm năm, đối với anh mà nói là khó khăn, đối với tôi mà nói lại cũng coi như là cơ hội duy nhất để có thể ở bên cạnh người mình thích.
Ngẫm lại như vậy thì thực chất là tôi kiếm lời.
Tôi mạn bất kinh tâm* thưởng thức bộ đĩa và cốc chén tinh xảo trước mặt, không nhìn tới nét mặt của anh hiện giờ.
Nhắc tới cũng kỳ quái, tôi vốn cho là anh sẽ như trút được gánh nặng, lập tức liền đi làm thủ tục với tôi ngay.
*mạn bất kinh tâm: lơ đãng, không để ý, không đặt trong lòng.
Tôi ở trong lòng nhắc nhở chính mình: Tần Sinh, đừng mãi mơ mộng hão huyền nữa.
Nếu như không phải tôi không chỉ một lần nghe thấy anh nhắc tên Mao Thanh, mà anh lại chưa từng một lần nói qua những lời yêu thương với tôi, cho dù là ở trên giường.
Vậy khả năng là tôi thật sự sẽ có mong đợi.
Tôi rũ mắt, nói với anh: "Dựa theo nội dung trong hợp đồng, còn có công chứng tài sản thực hiện trước khi kết hôn, em sẽ nhanh chóng dọn ra khỏi nhà trọ, còn nữa, chúng ta cũng không có tài sản chung gì..."
Trả lời tôi chính là âm thanh đĩa nhỏ rơi xuống đất.
Tôi không phản ứng gì, nói tiếp: "Thời gian, em hỏi qua thư ký của anh rồi, chiều mai anh thấy sao?"
Tôi nâng mí mắt lên nhìn về phía anh, từ trong ánh mắt của anh không nhìn ra được chút cảm xúc nào.
Qua nửa ngày, hai chúng tôi đều không nói gì, cứ như vậy nhìn nhau một lúc lâu.
Ngay đúng lúc tôi có chút chịu không nổi, định há mồm nói gì đó, anh cắt ngang lời tôi.
"Được, nếu em đã thu xếp xong mọi thứ, vậy thì càng sớm càng tốt đi." Anh đứng dậy, từ trên cao xuống mà nhìn tôi, "Vậy em cũng mau chóng dọn đồ chuyển đi, miễn cho em không tiện, tôi cũng không tiện."
"Công ty dọn nhà đêm nay đã đi, " tôi nở nụ cười với anh, "Hiện tại em đoán là đã xong rồi.
Bây giờ anh về nhà cũng không có chuyện gì không tiện."
Anh yên lặng nhìn tôi, một lát sau đá văng ghế tựa mà rời đi.
Nhìn bóng lưng anh rời đi, tôi thở dài, chỉ cảm thấy có chút tiếc rẻ cho mấy đĩa thức ăn còn nguyên.
Ngày hôm sau Trần Cẩn Ngôn đến đúng giờ, giống hệt như anh của thường ngày, một phút cũng không sớm, một phút cũng không muộn.
Anh nhìn thấy tôi cũng không có biểu hiện gì dư thừa, chỉ là có chút cứng đờ mà quan sát tôi trong chốc lát, mặt lạnh hỏi tôi ngày hôm qua ngủ ở nơi nào.
Tôi đàng hoàng trả lời, bởi vì nhà trọ mới vẫn chưa trùng tu xong, cho nên tạm thời chỉ có thể ngủ ở công ty.
Hết thảy đều tương tự như năm năm về trước.
Hai chúng tôi một trước một sau đi vào Cục dân chính, lại một trước một sau đi ra, điểm bất đồng chính là vào lúc đi ra, tôi thấy Mao Thanh lái xe, thò cổ ra vẫy tay về phía Trần Cẩn Ngôn.
Trần Cẩn Ngôn cười đi tới, ngay cả chào hỏi cũng đều không nói một lời với tôi, đã vội vội vàng vàng như thế mà đi tới xe của Mao Thanh.
Tôi đứng ở trên mảnh đất trống trước tòa nhà suy nghĩ một chút, cảm thấy có cái gì đáng để thương tâm đâu, chỉ là đôi mắt hơi không khống chế được mà ẩm ướt.
Nếu như nói năm năm trước đây, tôi còn ôm lòng huyễn hoặc mong đợi lâu ngày sinh tình, hiện tại tôi giống như là ảo tưởng bị xé nát, thân thể trần truồng mà bị phơi dưới ánh mặt trời rát bỏng, đầu váng mắt hoa, lạnh đến mức phát run.
Hai người có thể cùng nhau một đường đi tiếp, nguyên nhân duy nhất chính là làm độc dược của nhau, đồng thời cũng tình nguyện cho nhau thuốc giải.
Bây giờ thuốc của Trần Cẩn Ngôn đã trở về, mà loại độc dược anh hạ cho tôi trước sau không có loại thuốc nào giải được, cũng sẽ không có cách giải.
Tôi chỉ có thể chờ đợi nó trùy tâm thực cốt*, từng chút từng chút một, róc sạch máu thịt của tôi.
*trùy tâm thực cốt: khoét tim ăn xương..
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
13 chương
79 chương
45 chương
121 chương