Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Chương 713 : Tàu Titanic?

Từ sau ngày ấy, Hoắc Thanh Lam giống như bốc hơi khỏi thế gian. Bởi vì thi thể Triệu Đồng bị biến thành thực thi quỷ, bị Hắc Ma thuật nguyền rủa phản phệ mà chết, hắn cũng biến thành hạ lạc không rõ. Nháy mắt, ba tháng kỳ kịch bản an toàn trôi qua, tháng 12 lại tới. Trong 3 tháng không có kịch bản cũng chẳng có chuyện gì phát sinh. Tựa hồ hết thảy đều rất bình thường. Thế nhưng ai cũng hiểu, đó chỉ là khúc nhạc dạo trước khi cơn bão ập tới. Ít nhất Diệp Tưởng cho rằng như vậy. Mà thời tiết cũng bắt đầu trở lạnh. Một ngày này, trước 1 rạp chiếu phim tại trung tâm thành phố Đông Giang. Diệp Tưởng mang bao tay cùng khăn quàng cổ, hết nhìn đông tới nhìn tây. Bên ngoài rạp chiếu phim có dán 1 tấm áp phích [ tàu Titanic ]. Phía trên là hình ảnh Leonardo DiCaprio ôm hôn Kate Winslet. Hôm nay là ngày đầu tiên công chiếu bộ phim này. [ tàu Titanic ] được chiếu trong nội địa trung quốc là vào tháng 12 năm 1997. Bộ điện ảnh này có ý nghĩa đối với sự phát triển ngày sau của nền điện ảnh không cần nói cũng biết. Hôm nay là ngày cuối cùng trong kỳ kịch bản an toàn. Ngày mai tất cả sẽ tiến vào guồng quay bình thường. Khi đó sẽ phát sinh chuyện gì, không ai biết. Cho nên trong ngày hôm nay, Diệp Tưởng hi vọng có thể cùng Vũ Sóc, Tích Kính một nhà 3 người tụ họp 1 lần. Lúc này trong sảnh rạp chiếu phim, đi lại đa số là tình nhân, bên ngoài còn có rất nhiều cò mồi bán vé. Nhìn thấy Diệp Tưởng đứng ở đó 1 mình, có vài tên còn tới hỏi hắn có muốn mua vé hay không nữa. Ngày hôm nay gió thực lớn, hơn nữa căn cứ vào dự báo thời tiết, buổi tối hôm nay có khả năng sẽ có tuyết rơi. “Kim Thư Đông!” “Ba!” Diệp Tưởng nghe tiếng người gọi rất nhanh sau đó nhìn thấy Vũ Sóc cùng Tích Kính đang chạy tới. “Xin lỗi. Chúng ta đến muộn” Vũ Sóc vừa chạy tới đã nói:“Chưa muộn giờ công chiếu đó chứ?” “Không việc gì, còn mười phút nữa.” Diệp Tưởng vội vàng từ trong túi lấy ra vé xem phim đưa cho Vũ Sóc cùng Tích Kính, hoàn toàn không hỏi vì sao 2 người tới muộn. “Hôm nay đường kẹt xe quá lợi hại, thời đại này tại thành phố Đông Giang còn không có tàu điện ngầm, thực phiền toái!” Tích Kính biện giải dùm mẫu thân:“Mụ mụ cũng không có biện pháp ah!” Đích xác là không có biện pháp, tổng không thể vì đi xem phim mà phải dùng ma pháp không gian... “Được rồi, được rồi.” Diệp Tưởng lúc trước lo lắng cho 2 người có phải gặp chuyện không may gì không, nếu hiện tại cả 2 đều hoàn hảo không tổn hại gì vậy là tốt rồi. Bất quá...... Ở trong rạp chiếu phim địa ngục kia lâu như vậy, lúc này lại tới trước 1 rạp chiếu phim chân chính, cảm giác không khỏi có chút quái dị. Diệp Tưởng từng thề, nếu có thể rời khỏi rạp chiếu phim Địa Ngục, cả đời này hắn sẽ không bao giờ đi xem phim kinh dị. Tiến vào hành lang mờ tối bên trong rạp chiếu phim, sau khi đi qua cổng soát vé liền tiến vào phòng chiếu phim. Nhưng khi 3 người vừa bước vào liền ngây ngẩn cả người. Đây chỉ là 1 gian phòng nhỏ, thoạt nhìn chỉ khoảng hơn 100 chỗ ngồi. Nhưng ngay cả như vậy, bên trong lại chỉ thưa thớt không tới 5 người đang ngồi. Tích Kính nhất thời không rõ, đây là bộ phim [ tàu Titanic ] ah! Làm sao lại ít người tới như vậy, thực không đúng! Diệp Tưởng cho rằng, có 2 loại khả năng. Hoặc vì hôm nay là ngày đầu tiên công chiếu, mà niên đại những năm 90 phương thức truyền bá tương đối yếu kém. Không có internet [ nhất là không có mạng douban ], hiểu biết đối với bộ phim rất hữu hạn. Huống chi đây là 1 bộ phim ngoại quốc nói về 1 con tàu chìm, đối với kỳ nghỉ tết cũng không phải chuyện tốt. Mà khả năng khác... chính là kịch bản an bài. Tuy rằng kêu là kỳ kịch bản “An toàn” nhưng không thể xem như tuyệt đối an toàn. Độ dài bộ phim có hạn, có 1 vài tình tiết chưa chắc đã được lên hình. Thế nhưng... không có nghĩa nó không phát sinh. Đến sau này, dùng 1 vài lời bộc bạch của diễn viên hoặc vài dòng phụ đề là có thể khái quát được hết. “Ba......” Tích Kính quay đầu nhìn Diệp Tưởng, hiện tại không thể bỏ về giữa chừng ah. “Vào đi thôi.” Diệp Tưởng biết, có 1 số việc trốn tránh là không được. Ngày sau những nguy hiểm như vậy còn có thể nhiều hơn nữa, thê tử, nữ nhi......cũng không thể né tránh mãi. Một khi đã như vậy, còn không bằng ôm tâm tình nghênh đón mà tới! Vũ Sóc cùng Tích Kính đều lấy Diệp Tưởng làm chủ. Nếu hắn đã nói như vậy, 2 người sẽ không phản đối. Chung quy...... Vũ Sóc đã hao phí không ít vé chuộc cái chết. Chủ động nghênh đón nguy hiểm cũng có thể được thưởng vé chuộc cái chết. Chỉ là...... Nàng có chút lo lắng cho Tích Kính. Ba người lựa chọn chỗ ngồi ở hàng ghế thứ 3. Diệp Tưởng cầm lấy bỏng ngô đã mua giao cho Vũ Sóc cùng Tích Kính, nói:“Chờ lát nữa, nhớ chú ý cảnh giới 4 phía.” “Vâng.” Vũ Sóc trả lời. Dù sao bộ phim [ tàu Titanic ] cũng không phải chưa từng xem qua, chờ một hồi nữa không cần chú ý nội dung bộ phim mà cảnh giới 4 phía sẽ an toàn hơn. Kế tiếp. Lại có thêm vài người nữa lục tục đi vào. Cuối cùng bên trong phòng chiếu phim, tính cả nhà 3 người Diệp Tưởng, bất quá mới chỉ 15 người mà thôi. Diệp Tưởng nắm chặt bàn tay của thê tử cùng con gái bên cạnh. Đối với hắn, đây là 2 người mà hắn muốn đánh đổi tất cả trong thế giới này để bảo hộ. Vì các nàng, hắn có thể chết. Lúc này...... Điện ảnh mở màn. “Lại nói, thời đại con xem là phim bản 3d, hiện thời xem phiên bản này thật sự là khó thích ứng ah...” Tích Kính vẫn như trước trò chuyện vui vẻ, tựa như chưa hề có chuyện gì phát sinh. “3d là cái gì?” Vũ Sóc hỏi vấn đề này rất hợp thời. Tuy cái gọi là 3d Vũ Sóc hiểu được còn rõ ràng hơn Tích Kính, thậm chí ngay cả nguyên lý khoa học kỹ thuật trong đó nàng cũng thấu đáo rõ ràng, thế nhưng lúc này nàng đang sắm vai là 1 nữ sinh cuối những năm 90, nếu biết được về 3d chẳng phải gặp quỷ rồi sao. “Ân...... Chính là một loại điện ảnh cần phải đeo mắt kính. Hình ảnh thoạt nhìn cứ như đi ra từ bên trong màn hình. Rất là hay, qua mười mấy năm nữa là người có thế thấy được, mụ.” Lúc này có 1 đôi tình nhân ngồi cách 3 người vỏn vẹn chỉ có mấy chỗ ngồi. Thiếu nữ đang uống Coca, bỗng nghe được từ “Mụ” kia, thiếu chút nữa nước trong miệng phun ra thành vòi! Lúc trước nàng đến sớm, nhìn thấy 3 người Diệp Tưởng tiến vào liền cảm thấy kỳ quái. Loại phim tình cảm này chỉ có các cặp đôi mới cùng nhau xem thôi chứ, 1 nam 2 nữ đến xem cái gì? Cho nên nàng ta còn đang suy đoán quan hệ giữa 3 người. Nay nghe thấy Tích Kính gọi Vũ Sóc là “Mụ”, nhất thời có một loại cảm giác khó mà khống chế được quai hàm (há mồm khó mà khép lại). Cái này là tình huống gì đây? Tảo hôn cũng nên có giới hạn chứ! Vũ Sóc lại chết lặng...... Đã nói qua với Tích Kính, ở những nơi đông người không nên kêu nàng bằng “Mụ”, bất quá Tích Kính lại không để vào tai...... Mở đầu điện ảnh là niên đại bây giờ, tiếp theo là Rose đã trở thành bà lão bắt đầu kể lại cố sự năm đó, nàng như thế nào vì 1 tên lừa đảo nghèo khó mà vứt bỏ vị hôn phu giàu sang... Sau khi Rose lên thuyền, màn hình đổi sang cảnh gần 1 quán rượu. Nhân vật Jack đang tụ tập với đám bạn, nhưng hắn lúc này nào có bộ dáng nghèo khó ti tiện, bất quá Diệp Tưởng cùng Vũ Sóc đều biết thọ mệnh của hắn đã bước vào thời gian đếm ngược. Sau đó, có người nhắc nhở bọn họ còn 5 phút nữa tàu Titanic sẽ rời bến! Jack cùng người bạn thân nhanh chóng chuẩn bị lên thuyền! Tình tiết tiếp theo Diệp Tưởng tự nhiên thuộc như lòng bàn tay. Trên màn hình điện ảnh, Jack cùng hảo hữu xông thẳng về phía con tàu Titanic. Thế nhưng. Trên bến tàu, mắt thấy 2 người sắp lên được tàu Titanic thì 1 chuyện vô cùng kỳ quái phát sinh. Hai người dường như bị vấp phải 1 thứ gì đó, song song ngã trên mặt đất. “fuck!” Jack lập tức mắng ra 1 câu tiêu chuẩn nước Mĩ. Lúc này hắn bỗng nhiên quỷ dị nhìn 4 phía, chắc hẳn Leonardo giờ phút này không rõ...... vì sao lại có đoạn kịch tình này, chẳng lẽ trong thế giới [ tàu Titanic ] cũng dùng vé chuộc cái chết để thay đổi tình tiết sao? Biểu tình của Diệp Tưởng và Vũ Sóc vô cùng phấn khích. Hai người bọn hắn xem bộ điện ảnh này ít thì cũng ba bốn lần. Diệp Tưởng sau này còn xem qua 1 lần bản 3d nữa. Đối với tình tiết của nó vẫn còn nhớ rất rõ. Thế nhưng, khi tầm mắt Diệp Tưởng nhìn thấy vật làm Jack cùng người bạn của hắn vấp ngã, lại triệt để sợ tới ngây người. Đó là 1 nam nhân hôn mê, nằm cuộn mình trên mặt đất. Nam nhân này... Chính là kẻ mất tích đã lâu... Hoắc Thanh Lam!