Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Chương 712 : Ác mộng của Hoắc Thanh Lam

“Không có việc gì chứ?” Diệp Tưởng nâng Vũ Sóc dậy, sau khi xác nhận phản phệ hắc ma thuật đã bị tiêu trừ, hắn mới nhẹ nhàng thở ra. Tích Kính lúc này cũng nhẹ thở ra. Bất quá, nàng nhớ tới thời điểm cha mẹ vì mình mà liều lĩnh làm trong lòng dâng lên 1 trận ấm áp. Vô luận là tại thời không tuần hoàn thứ bao nhiêu, cha mẹ vĩnh viễn sẽ vì nàng mà phấn đấu quên mình. Cho nên, nàng cũng có thể vì cha mẹ mà trả giá hết thảy. Nghe Vũ Sóc kể lại tình huống, Diệp Tưởng quay đầu nhìn về phía cái hố bùn đất kia. “Sự tình về Triệu Đồng... vẫn là không nên nói ra ngoài, không có thi thể nói cái gì cũng vô dụng.” Sử dụng Hắc Ma thuật cũng được, vật nguyền rủa cũng tốt, tất cả đều là bug vượt quá hành vi của nhân vật, cho nên dù là như thế mà liên lụy tới thi thể của Triệu Đồng cũng chỉ có thể xem như không thấy. Nói đến cùng, cái này giống như một diễn viên nào đó gần đây, rõ ràng nhân vật nữ chính mặt bánh bao thế nhưng vẫn muốn trái lương tâm khen 1 tiếng “Thế gian sao lại có 1 nữ tử tuyệt diễm như vậy” Cái này chính là bug...... Màn kịch buổi tối hôm nay tạm thời coi như hạ màn. Không có người chết đã là kết cục tốt nhất rồi. Chỉ là...... Theo lời nói của quỷ hồn phụ thể lên người Ngô Quảng Liệt kia, là cảnh cáo sao? Hay là.. Nói ngắn lại, trước mắt Diệp Tưởng cùng Vũ Sóc liên thủ hoàn toàn không thể làm gì nổi ác linh này. Thế nhưng ác linh cũng không dễ dàng đưa bọn hắn tới chỗ chết. Chỉ là theo thời gian trôi qua, pháp tắc nguyền rủa giảm dần sẽ từng bước mở rộng. Đối với mỗi người mà nói, cái này giống như là thanh kiếm của Damocles. (Là 1 câu chuyện ngụ ngôn về Damocles ghen tỵ với sự giàu có và quyền lực của người bạn thân, cũng là vị vua Dionysius cai trị vùng Syracuse, thành phố giàu bậc nhất đảo Sicil. Bài học rút ra từ câu chuyện là hãy biết hài lòng với những gì mình có, đừng bao giờ ghen tỵ với người khác.) Một năm...... Là khoảng thời gian rất dài. Rất dài...... Thế giới mộng. Diệp Tưởng tỉnh lại. Bất quá, nơi này chỉ là tầng ngoài của thế giới mộng. Là tiểu khu trước kia Ôn Vũ Phàm từng ở. Thỉnh thoảng có người cưỡi xe đạp đi ngang qua trước mặt. Bản thân Ôn Vũ Phàm không thể xuất hiện. Gia tốc thời gian quá nhanh khiến nàng tạm thời không thể để Diệp Tưởng tiến vào tầng mộng cảnh cao hơn. Chênh lệch thời gian của những tầng sau với thế giới thực, chỉ sợ không thể khoa trương như vậy. Cũng bởi vì trạng thái trước mắt, nàng đã không thể thành lập 1 mô hình mộng cảnh mới, vì vậy chỉ có thể an bài Diệp Tưởng tiến vào thế giới mộng cố hữu này. Diệp Tưởng, Vũ Sóc, Hầu Tước cùng Ôn Vũ Phàm, bốn người lúc này đều xuất hiện tại 1 vùng cây cỏ xanh tươi trong tiểu khu. Diệp Tưởng đem cụ thể trận chiến hôm nay kể lại cho Hầu Tước. Chung quy Hầu Tước có kinh nghiệm phong phú hơn hắn. Để cho Hầu Tước phân tích có lẽ càng tốt hơn. Sau khi Hầu Tước nghe xong, gương mặt trầm xuống. Thật lâu sau, hắn mới mở miệng nói:“Nói cho cùng, đây vốn là 1 bộ phim kinh dị vô nhân hình. Như vậy, lai lịch ác linh kia tuyệt đối không đơn giản đâu.” “Ta cũng nghĩ thế...... Như vậy, chắc hẳn con quỷ này mang trên mình căn nguyên nguyền rủa của bộ điện ảnh này.” Căn nguyên nguyền rủa bộ phim này... nếu có thể lấy được tới tay, như vậy khi tiến vào bộ phim kinh dị cuối cùng sẽ có được trợ lực rất lớn! Phải biết, lúc đó chỉ có vật nguyền rủa căn nguyên trong những bộ phim kinh dị khó giải mới có tác dụng! Những vật nguyền rủa khác, căn bản không có hiệu quả! Cho nên bài danh thứ tự nhân vật chính cũng mang theo 1 tầng dụng ý này, một khi xác định được nhân vật chính cuối cùng, như vậy sẽ được kịch bản chiếu cố nhiều hơn nữa, ít nhất có thể đạt được 1 kiện vật nguyền rủa căn nguyên khó giải. Trên thực tế, Hầu Tước đang xét lại hết thảy tiền nhân hậu quả mọi chuyện. Phim kinh dị vô nhân hình... bóng trắng luôn tồn tại trong lịch sử... còn có, câu nói kia... Không nên thay đổi... cái gì cũng không nên thay đổi...... Nếu thay đổi, như vậy sẽ biến thành dạng gì? Kỳ thật, có lẽ trước kia Hầu Tước sẽ chú ý tới trong kịch bản [phòng học dị độ] có tồn tại địa phương mâu thuẫn. Chẳng qua, bản thân nghịch lý thời gian cũng rất dễ dàng sinh ra mâu thuẫn, huống chi bên trong kịch bản của rạp chiếu phim địa ngục xuất hiện bug cũng là điều bình thường. Cho nên khi đó hắn không nghĩ sâu xa việc này. Thế nhưng hiện tại... liên tưởng mọi tình huống lại... cái kia, thật sự là tính logic trong kịch bản không nghiêm cẩn tạo thành bug sao? Nếu như không phải mà nói...... Ngày thứ hai. Hoắc Thanh Lam mất tích. Đương nhiên, cũng có thể nói là...... Kim Kỳ Thụy mất tích. Kịch bản mới phát xuống. Giữa trưa, thời điểm mọi người đang ăn cơm trong cantin, bỗng nhiên một đám người tràn vào. Diệp Tưởng lúc ấy đang bưng cà mèn đến trước mặt Vũ Sóc, nhóm người kia 1 bước đá văng cửa lớn, nối đuôi nhau mà vào. Cầm đầu là 1 nam nhân diện mạo xấu xí, dáng người cao lớn. “Ai là Kim Kỳ Thụy? Lăn ra đây cho ta!” Lần này, mọi người đêu 2 mặt nhìn nhau. Hôm nay vừa vặn trong căn tin không có lão sư, các học sinh đều sợ hãi rụt rè. “Như thế nào? Ai nói cho ta biết, Kim Kỳ Thụy lớp 11-6 ở nơi nào?” Lúc này, Hầu Tước đứng dậy. “Ta là lớp trưởng lớp 11-6. Xin hỏi các ngươi có chuyện gì? Nơi này là nơi công cộng, thỉnh chú ý.” Hầu Tước đối với vài tên côn đồ trước mắt dường như căn bản không thèm để ý. Đối phương không phải diễn viên, hắn căn bản không bị kịch bản giới hạn. Nếu cần phải thu thập mấy tên này mà nói, quả quyết không cần nương tay. Tên cầm đầu nhìn Hầu Tước, ha ha cười lạnh một tiếng:“Ta là kêu Kim Kỳ Thụy đi ra, ngươi đi ra phóng rắm làm gì?” “Ngươi đến cùng là vị nào?” “Ta là ca ca của Triệu Đồng!” Lần này, trong căn tin bắt đầu có tiếng xì xào khe khẽ vang lên. “Ca ca của Triệu Đồng? Chẳng lẽ là Triệu Dương của giáo dưỡng Hưng Khánh?” “Hẳn là vậy rồi! Cái nơi như Hưng Khánh chỉ toàn tụ tập 1 lũ lưu manh! Triệu Dương chính là đại ca trong Hưng Khánh, Triệu Đồng dám càn rỡ như vậy cũng là vì có tên đại ca này! Kim Kỳ Thụy đắc tội với đám người này, sẽ không bị đánh chết đó chứ?” “Khó nói a, đám người này không biết đã vào đồn công an bao lần rồi, đánh nhau rất lợi hại, nhốt vài ngày lại được thả. Kim Kỳ Thụy chẳng lẽ nghe được tiếng gió, trốn đi trước rồi?” Triệu Dương tìm tòi một phen, thời điểm phát hiện tìm không thấy Kim Kỳ Thụy, rống lớn nói: “Nghe cho rõ đây! Ta hiện tại đang đi tìm đệ đệ! Ai biết Kim Kỳ Thụy ở nơi nào lập tức đến Hưng Khánh báo cho ta, về sau sẽ được ta bảo kê! Còn nếu biết mà không báo, đừng trách ta đây không khách khí!” Nói xong, đám người này hung hãn rời khỏi căn tin. Lúc này, không ít người thở dài lắc đầu, ai cũng cho rằng Kim Kỳ Thụy triệt để xui xẻo rồi. Trên thực tế, với thực lực của Hoắc Thanh Lam, sát hại vài tên này so với thái rau dưa còn thoải mái hơn. Nếu thật sự chạm đến người Hoắc Thanh Lam, không biết ai xui xẻo ah. Triệu Đồng đã chết, bị Hoắc Thanh Lam giết chết. Chỉ là...... Chỉ có Park Tae Sang biết, Triệu Đồng không chỉ bị Hoắc Thanh Lam giết một lần. Ngày đó trong WC, Hoắc Thanh Lam lại một lần nữa giết chết Triệu Đồng. Về phần xử lý thi thể hắn như thế nào không cần nhắc tới, hắc y giáo chủ có quá nhiều thủ đoạn. Nhưng là...... Quỷ chung quy giết không chết. Hoắc Thanh Lam bỏ trốn khẳng định không phải vì Triệu Dương. Chỉ sợ, chính là vì âm hồn bất tán của Triệu Đồng. Điểm này, cơ bản không cần phải nghi ngờ. Lúc này, Mẫn Hà rất lo lắng cho Hoắc Thanh Lam. Mặc kệ như thế nào, nàng đều hi vọng hắn không có việc gì. Chỉ là...... nàng tuy vẫn còn lo lắng cho hắn, nhưng loại lo lắng này, đã không giống như cảm tình đối với người yêu, mà giống như sự quan tâm tới bằng hữu. Cái này hẳn cũng là đương nhiên đi? Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tình cảm vốn không thể còn nguyên vẹn được. Lúc này, nàng không khỏi nhìn Mộc Lam ngồi không xa bên người. Tầm mắt hắn luôn luôn sẽ dừng lại trên người nàng. Lấy trường Quảng Nguyệt làm trung tâm, Triệu Dương tụ tập ít nhất hơn mười người giúp hắn đi tìm đệ đệ cùng với Kim Kỳ Thụy! Mối quan hệ xã hội của hắn tương đối phức tạp, có thể nói đã tổ kiến thành 1 xã đoàn nho nhỏ, chuyện xấu tự nhiên không thiếu. Bất quá đều là những chuyện liên quan tới trị an, trình độ còn chưa được liệt vào cấp độ hình sự, tự nhiên chưa gặp phải quá nhiều rắc rối về pháp luật. Nói ngắn lại, Kim Kỳ Thụy giờ phút này giống như 1 tên tội phạm bị truy nã, biến thành 1 con chuột chạy qua đường. Lại nói...... Tại lớp 11-6, phàm là những người họ Kim đều bị khi dễ. Kim Thư Đông tự nhiên không cần nhiều lời, lúc trước Kim Vân Hạo vì chỉ số thông minh thấp thường bị người ta cười nhạo đùa bỡn, Kim Kỳ Thụy cũng vì tính cách tương đối yếu đuối, đồng dạng là đối tượng trọng điểm bị khi dễ. Theo lý thuyết, khi tiến vào trung học, ý thức con người sẽ tăng lên, chỉ là trình độ của trường trung học này quá thấp, chỉ sợ so với Hưng Khánh chỉ thoáng tốt hơn 1 chút mà thôi...... Trước mắt, trong kịch bản cũng không biết được Hoắc Thanh Lam [ Kim Kỳ Thụy ] ở đâu. Bất quá hắn là hắc y giáo chủ, cho dù bị mấy tên lưu manh kia tới tìm cũng không có vấn đề gì. Giờ khắc này...... Bên trong 1 phòng game nào đó...... Hoắc Thanh Lam đang trốn trong 1 gian WC. Hắn cuộn tròn cả người lại... thân thể kịch liệt run rẩy![ chưa xong còn tiếp..]