Rạp Chiếu Phim Địa Ngục
Chương 193 : Quá nhiều thi thể
Phương Lãnh lập tức lấy đồng hồ bỏ túi ra! Những người xung quanh vội vàng chạm vào người của Phương Lãnh.
Tiếp đó thời gian quay trở lại bốn phút trước.
Chỉ bốn phút thôi sao?
Theo lý thì bốn phút cũng đủ rồi nhưng cánh cửa trước mắt lại không mở ra!
Đảo ngược thời gian cũng không thể đảo ngược thời gian của cả một thế giới vì nếu như vậy thì có lẽ không thể chỉ dùng hai chữ “nghịch thiên” để hình dung. Đồng hồ bỏ túi chỉ có tác dụng đảo ngược thời gian trong một phạm vi nhỏ mà thôi. Nhưng nó sẽ không có hiệu quả trong trường hợp thời gian đã trôi quá lâu.
Rõ ràng Phương Lãnh đang gặp phải tình cảnh này.
Bọn họ cách hai người Vũ Sóc và Diệp Tưởng chỉ một cánh cửa mà thôi!
Ôn Vũ Phàm nhìn cánh cửa kia với vẻ sững sờ. Vừa rồi nàng không ngờ Diệp Tưởng lại đẩy nàng lên trước! Không lẽ hắn đoán được chuyện này sẽ xảy ra?
Nàng cho dù là người không biết đối nhân xử thế đến thế nào thì lúc này nàng cũng không thể nào không biết tình cảm mà Diệp Tưởng dành cho nàng không chỉ đơn giản là vì họ đang đóng phim. Điều này khiến lòng của Vũ Phàm rối bời.
Nàng phải cứu hắn... Nhất định phải cứu hắn! Nhưng nàng làm thế nào để cứu hắn đây? Lúc này mảnh gương quỷ cũng không nằm trên tay nàng!
Không gian xung quanh Diệp Tưởng và Vũ Sóc đen ngòm và tối tăm. Vốn Diệp Tưởng cho rằng Phương Lãnh sẽ sử dụng đồng hồ bỏ túi bị nguyền rủa để cứu họ nhưng thời gian ở bên trong này lại không có dấu hiệu bị đảo ngược.
Có chuyện gì sao? Phương Lãnh gặp vấn đề gì à?
Nếu nói nữ nhân vật chính Vũ Sóc bị kẹt ở đây thì tiếp theo phải giải quyết thế nào? Nàng là một linh môi sư nên nếu nàng không tới “Quỷ Ngục quán” thì tất có thể sẽ phát sinh dị biến! Nhưng bọn họ có thể rời khỏi “Quỷ Mục quán” trước khi bộ phim kết thúc sao?
- Anh Ngụy Liễm, chúng ta đi nào.
Vũ Sóc không nói gì thêm mà kéo tay của Diệp Tưởng. Trong bóng đêm, sẽ tốt hơn nhiều nếu hai người cầm tay nhau. Tổ hợp của hai người bọn họ là một linh môi sư, một quỷ sai nên nói một cách tương đối thì tình cảnh lúc này cũng tốt hơn nhiều khi Vũ Phàm bị kẹt lại với Vũ Sóc.
Diệp Tưởng lúc này cũng bắt đầu bình tĩnh lại, có bối rối cũng chẳng giải quyết được gì. Điều mà bọn họ có thể làm là phải tìm cách làm sao rời khỏi đây. Lý Duy Tư nếu có thể chạy tới giúp họ thì tốt, nhưng cho dù hắn không có ở đây thì Diệp Tưởng tuyệt đối cũng không dễ dàng bỏ cuộc.
Sau đó hai người mở chiếc đèn pin mà hai người đã chuẩn bị sẵn. Ánh đèn không được sáng cho lắm, chỉ có thể thấy rõ được bốn phía đã là may mắn lắm rồi.
Xung quanh họ là căn phòng vô cùng cũ nát được dựng bằng gỗ. Khắp nơi là những bức tường mục rỗng và bụi bặm từng lớp dày. Không gian khá rộng, khoảng cách giữa các phòng cũng tương đối lớn.
Cánh cửa chính của “Quỷ Mục quán” không biết đã biến đi đâu.
Lúc này linh giác của Vũ Sóc đã hoàn toàn bao trùm không gian. Không một linh thể nào có thể thoát khỏi pháp nhãn của nàng. Trước mắt thì họ vẫn còn an toàn.
Nhưng nàng vẫn có ấn tượng sâu đậm về thứ hắc ám đầy khủng bố trong “Quỷ Ngục quán”. Bây giờ nàng vẫn chưa cảm ứng được gì. Nàng cũng không cách nào thám thính xem bóng đêm đang che giấu thứ gì.
Cho dù thứ đó ẩn mình rất kỹ nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút không thích hợp. Trên thực tế cảm giác không thích hợp này đã xuất hiện từ trước khi nàng ở cánh rừng gần “Quỷ Ngục quán”. Ký ức khủng bố mà Hứa Dục Tô muốn quên đi có lẽ cũng có liên quan đến cảm giác này.
Hơn nữa, mặc dù bọn họ có bản vẽ thiết kế của “Ngũ Quỷ quán” nhưng mà... Trên thực tế thì bản vẽ thiết kế của “Quỷ Ngục quán” bọn họ lại không hề có cho nên bọn họ chẳng biết được gì về toà nhà này cả.
- Dục Tô, em có biết nên đi thế nào không?
Diệp Tưởng không thể không hỏi, dù sao cảm ứng linh môi của Vũ Sóc có tác dụng rất lớn trong việc xác định phương hướng.
- Không! Em chưa thể xác định được gì.
Vũ Sóc thỉnh thoảng đưa tay áo lên che mũi. Mùi ẩm mốc trong không khí thật sự quá nồng. Không chỉ như vậy, trong không khí còn thoang thoảng mùi tanh hôi.
Sau đó bên tai của Vũ Sóc bỗng nhiên nghe thấy những tiếng rên rỉ nhỏ tới mức gần như phải căng tai ra mới nghe được.
Những tiếng rên rỉ đầy đau khổ.
Đây là âm thanh mà chỉ có linh môi sư mới có thể nghe được. Những tiếng rên rỉ kia có vẻ như đâu đâu cũng có.
Hơn nữa, càng đi vào sâu âm thanh kia càng ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
Cuối cùng, âm thanh đó từ từ biến mất.
Có vẻ như có thứ gì đó đã ngăn chặn những âm thanh kia tiếp tục truyền ra ngoài.
Bỗng nhiên, phía trước ánh đèn pin,bọn họ nhìn thấy một bóng người đang bị treo lủng lẳng trên cao!
Bóng người kia nếu nhìn kỹ thì đó là một bộ xương khô trắng! Quần áo trên bộ xương đó đã rách nát như xơ mướp, hơn nữa có những thứ mảnh như sợi tơ đang treo thứ đó trên trần nhà. Khi họ đưa đèn tin chiếu khắp bốn phía thì bọn họ phát hiện trên trần nhà có treo la liệt rất nhiều bộ xương giống như vậy!
Vũ Sóc có thể cảm ứng được đó đều là những thi thể mà không phải vong linh. Nhưng thế này đã đủ chứng minh nơi nào quả thực là một động ma. Nghĩ lại thì rất nhiều cư dân bị mất tích trong thị trấn Bạch Hà có lẽ đều được đưa tới đây, sau đó biến thành những cái xác lạnh băng này.
Diệp Tưởng lúc này đã hoàn toàn hiểu ra. Những cái xác bị hút vào trong bức tường, rồi những âm thanh tanh tách giống như vỏ trứng khi nứt ra, cho dù là quỷ hồn đã bị hắn giam cầm hay bóng đen bay lơ lửng bên trên vòi hoa sen trong phòng tắm thì chỉ e đều là những vong hồn của những người đã khuất. Mặc dù đã chết nhưng linh hồn bọn họ vẫn lảng vảng ở chỗ này mà không được siêu thoát.
- Đi thôi Dục Tô!
Dù sao thì Diệp Tưởng cũng cho rằng mình là một người đàn ông nên mình phải luôn đi trước dẫn đường. Hắn bây giờ còn chưa yếu đến độ phải để một người phụ nữ bảo vệ cho mình.
Vũ Sóc cũng không thể cảm ứng cánh cửa chính của “Quỷ Mục quán” đang ở chỗ nào, trong không gian bị phong ấn này có còn thứ gì khác hay không. Dù sao phạm vi quét linh thể của nàng cũng chỉ có ba trăm mét mà thôi.
Cho nên, nàng cũng cố ý lựa chọn một số nơi có vẻ hẹp. Với quỷ sai thì càng là nơi chật hẹp thì năng lực quỷ sai càng dễ phát huy. Những nơi đó cũng càng khiến cho việc xác định vị trí của quỷ hồn chính xác hơn.
Cho dù không có cách nào tìm ra cửa chính, bọn họ cũng dễ sống sót hơn rất nhiều.
Càng đi vào sâu thì hai người phát hiện số lượng xương cốt càng lúc càng nhiều.
Trên mặt đất, trên tường, trên trần nhà... số lượng xương cốt nhiều đến mức khiến cho người ta phải sợ hãi. Lần trước là vì tối quá nên họ chẳng thấy cái gì. Lần này sau khi dùng đèn pin chiếu sáng họ mới phát hiện hoá ra lại có nhiều người chết ở đây đến vậy.
Chẳng lẽ đây đều là người đã mất tích trong thị trấn Bạch Hà hay sao? Nhìn xương cốt có thể đoán ra họ đã chết ít nhất mười mấy năm, thậm chí cả chục năm rồi.
Nhưng Diệp Tưởng cũng lấy làm nghi ngờ. Vì sao... Không thấy có người của Nguỵ gia chết ở đây? Hơn nữa, dựa vào phong ấn của gương, mặc dù trong bảy năm nay phong ấn đã có dấu hiệu không ổn định nhưng người trong Ngụy gia vẫn sống một cách rất bình thường. Bọn họ hình như đã làm quen với cuộc sống điên cuồng biến thái này rồi.
Trong bộ phim này, Nguỵ gia có vai trò ra sao? Linh môi sư Hứa Dục Tô có vai trò thế nào?
Nhìn số lượng xương cốt nhiều không đếm xuể, Vũ Sóc thì còn đỡ vì ít ra trước kia nàng đã từng nhìn thấy còn nhiều thi thể hơn thế này nữa, còn Diệp Tưởng thì cảm thấy vô cùng khó chịu. Từ khi sinh ra tới nay hắn chưa từng nhìn thấy nhiều người chết như vậy. Cho dù hắn biết mình chắc chắn phải trải qua những cảnh tượng như vậy khi đóng phim kinh dị nhưng dạ dày của hắn vẫn quay cuồng muốn ói.
Hiện tại bọn họ đi vào một nơi vừa hẹp vừa dài giống như địa đạo, xung quanh được xây bằng gạch đỏ, càng đi sâu vào bên trong bọn họ càng cảm thấy nơi này không khác gì hầm trú ẩn được xây trong chiến tranh.
Hơn nữa, càng đi sâu vào trong thì số lượng thi thể càng lúc càng nhiều. Diệp Tưởng và Vũ Sóc chỉ biết im lặng vì bọn họ đều hiểu người của Nguỵ gia tuyệt đối không thể không biết chuyện này.
Đúng lúc này, Diệp Tưởng bỗng nhiên chú ý tới một số chi tiết.
Hắn đưa đèn pin chiếu tới một số thi thể. Những bộ xương này có bộ thì đưa tay bíu vào tường, một số bộ nằm trên mặt đất, có một số dựa vào tường, nhưng phần lớn chúng có một điểm chung - tất cả đều muốn rời xa hàng lang vừa dài vừa hẹp đó.
Thứ rất giống địa đạo đó có lẽ...
Thông tới một nơi nào đó?
Bọn họ đưa lưng về thứ đó khiến cho người ta có cảm giác như có thứ gì đó ở sâu trong bóng đêm đang truy đuổi họ. Việc bọn họ đưa lưng về phía địa đạo đó có thể lý giải bọn họ đang muốn chạy trốn “thứ đó”.
Vũ Sóc cũng chú ý tới chi tiết này nhưng nàng vẫn quyết tâm bước tới phía trước. Hiện tại bọn họ hai người vừa lúc là một quỷ sai và một linh môi sư không liều lúc này thì liều lúc nào nữa!
Thứ nhất, bọn họ có lẽ có thể khai thác tình tiết để kiếm thêm một lượng lớn vé chuộc cái chết.Thứ hai, có lẽ có thể kiếm được một vật bị nguyền rủa nào đó!
Diệp Tưởng đương nhiên không thể sử dụng vật bị nguyền rủa nhưng Vũ Sóc lại khát khao có được vật bị nguyền rủa từ rất lâu rồi . Nó có thể khiến nàng bớt phải hao tổn tinh thần khi sử dụng năng lực linh môi.
Đương nhiên làm vậy chắc chắn có nguy hiểm. Nếu Diệp Tưởng muốn rút lui thì nàng cũng có thể hiểu, lúc đó nàng sẽ không cố chấp muốn làm vậy nữa.
Nhưng Diệp Tưởng không hề đứng lại.
Hắn từ khi tham gia bộ phim “Phòng giam” thì hắn đã hiểu muốn sống sót cũng không dễ dàng. Nay có một trung cấp linh môi sư ở bên cạnh mà hắn còn không dám liều thì làm sao hắn có thể tăng năng lực quỷ sai của mình được?
Càng vào sâu thì số lượng thi thể trên mặt đất càng lúc càng nhiều, mà linh giác của Vũ Sóc bắt đầu cảm ứng được một só thứ đáng sợ.
Con đường hầm này cũng không thẳng mà rất khúc khuỷu và ngoằn nghoèo. Vũ Sóc cảm ứng được đoạn rẽ phía trước có nguy hiểm.
Hơn nữa...
Nàng cảm ứng được linh thể!
Nơi có linh thể thì năng lực linh môi của Vũ Sóc cũng có đất dụng võ. Cho nên, nàng tiếp tục tiến tới trước, và nàng không quên khẽ nhắc Diệp Tưởng:
- Anh Ngụy Liễm, cẩn thận!
Cùng lúc đó, ở “Quỷ Tâm quán”.....
Lý Duy Tư và Đổng Ỷ Lam cũng đi cạnh nhau trong một địa đạo vừa dài vừa hẹp như vậy.
Trên đường thường xuyên xuất hiện những cỗ thi thể đầy khủng bố khiến cho người ta phải hoảng sợ. Đổng Ỷ Lam dù sao cũng mới lần đầu nhìn thấy cảnh này nên dạ dày của nàng có mấy phen nôn nao nhưng nàng vẫn cố nhịn vì nếu gây ra NG thì bọn họ toi đời. Còn Lý Duy Tư đỡ nàng vì dù sao hiện tại nàng cũng là “chị gái” hắn nên hắn không thể không quan tâm tới nàng.
- Nếu sợ thì đừng nhìn. Để em đỡ chị.
- Được! Cám ơn em Ngụy Tự!
“Quỷ Môn quán”.
Tề Tình Tình hiện tại liều mạng chạy, Dương Hồng và A Kim ở bên cạnh. Hai diễn viên mới còn lại đã chết. Trong đó có một người chết rất kỳ quái: tay chân của người đó đứt lìa ra, có lẽ là trước khi bị đưa lại vào trong phim thì thân thể người đó đã bị cắt rời ra rồi. Có lẽ người đó cố ý muốn NG. Người có ý định như vậy sẽ bị kịch bản xoá sổ ngay lập tức.
Diệp Tưởng và Vũ Sóc đi qua đoạn cua nơi các vong linh đang chờ họ ở đó.
Diệp Tưởng đã nhấc tay chuẩn bị sẵn sàng. Vũ Sóc thì luôn theo sát hướng đi của linh thể để nhắc nhở cho hắn bất cứ lúc nào.
Hai người đang chờ đợi!
Truyện khác cùng thể loại
75 chương
14 chương
110 chương
30 chương
563 chương
6 chương
39 chương
61 chương