Rạp Chiếu Phim Địa Ngục
Chương 154 : Quá khứ của Tiêu Mộng Kỳ
Cuối cùng thì Lý Duy Tư cũng kể lại mọi chuyện từ đầu đến đuôi cho Tiêu Mộng Kì biết. Dù sao lúc này tiếng là hắn đang đàm phán với « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 10 nhưng thực ra người mà hắn đang đàm phán chính là An Nguyệt Hình!
Sau khi nghe xong, Tiêu Mộng Kì đột nhiên hỏi:
-Cậu không định nói cho tôi biết thông tin đó sao ? xem tại .
-Tôi cũng có giới hạn của mình, Tiêu Mộng Kì.Cho dù cô đang bắt thóp tôi, nhưng như thế cũng không có nghĩa là tôi phải ngoan ngoãn tuân lệnh mọi đòi hỏi của cô. Tôi đã nói rồi, tôi đang giao dịch với cô, chứ tôi không phải là nô lệ của cô. Hy vọng cô nhớ kỹ chuyện này.
Tiêu Mộng Kì cười ha ha. Tiếng cười của nàng khiến Lý Duy Tư cảm thấy sợ hãi. Người phụ nữ này khi làm việc gì cũng không thể dùng lẽ thường để hình dung. Hắn khá e dè với thị.
-Được rồi ! Ngay cả An Nguyệt Hình hỏi cậu cũng không nói thì chuyện cậu không muốn nói với tôi cũng bình thường thôi .
Tiêu Mộng Kì cũng không cảm thấy bất ngờ với câu trả lời của Lý Duy Tư. Nàng tiếp tục nói:
-Cậu tạm thời không cần lo lắng. Đám người của « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 10 chắc chắn sẽ đáp ứng điều kiện của cậu thôi, chỉ cần thông tin của cậu đáng giá là được. An Nguyệt Hình là người hiểu rõ chuyện nên lấy hay bỏ.
-Cô chắc không?
-Chắc chắn. Cậu chưa từng nghe qua câu : « Kẻ hiểu mình nhất thường chính là kẻ thù của mình » sao ?
Lý Duy Tư gật đầu.
Đúng như vậy.
-Cậu cố gắng diễn cho tốt bộ phim kinh dị mới của mình đi. Cậu mà chết thì tôi cũng chẳng được biết thông tin kia đâu.
-Cô...... Cô thực sự không định ép hỏi tôi sao? Nếu cô biết rõ chuyện này, chẳng phải cô có thể gây áp lực lên đối phương sao?
Tiêu Mộng Kì biến sắc.
-Tôi cần phải tạo áp lực cho chúng sao?
-Cô….
-Cậu thực sự cho rằng tôi không giết được An Nguyệt Hình sao?
Lý Duy Tư thật ra rất muốn nói đương nhiên là không rồi. « Người kia » đến cả « Hầu tước » cũng không đối phó được, cô tưởng cô là ai? Những người như Mộc Lam, Triệu Không Ảnh, Hứa Tuệ thì hắn không xác định, chứ còn An Nguyệt Hình, hắn dám khẳng định Tiêu Mộng Kỳ không thể làm gì được An Nguyệt Hình.
Hắn đã hạ quyết tâm, dù có chuyện gì xảy ra thì hắn cũng sẽ không hé răng tiết lộ thông tin về vật bị nguyền rủa tên“Mắt của Lucifer ” này cho bất cứ 1 người nào biết. Đây chắc chắn là nguyên nhân vì sao Nitemare lại bị ác ma dụ dỗ, cũng là nguồn gốc của lực lượng ác ma.
Thậm chí Lý Duy Tư còn suy nghĩ, nếu hắn có thể lấy được nó...... Chẳng phải hắn có thể thay thế An Nguyệt Hình hay sao?
Chỉ cần có thể sống sót, không có ai để ý chuyện bản thân có biến thành ác ma hay không. Vì thế cho nên cho dù là trong thế giới hiện thực hay là ở trong « Rạp chiếu phim địa ngục », phần lớn đám người cao cao tại thượng đều là hiện thân của ác ma.
Lý Duy Tư lúc này cần phải suy nghĩ đến bộ phim kinh dị sau đây hắn phải tham gia.
Hội nghị mà ngày đó Lý Duy Tư vắng mặt kéo dài khoảng 2 giờ thì tan họp. Thời gian công chiếu của bộ phim kinh dị cũng sắp tới rồi, đám diễn viên mới cũng có 1 trong 2 vật bị nguyền rủa của Lý Duy Tư để lựa chọn. Nhưng chọn bàn tay đẫm máu hay mảnh gương vỡ thì ý kiến vẫn không đồng nhất. Giày cao gót của Diệp Tưởng cũng không còn nên chuyện này cũng đồng nghĩa với việc rạp chiếu phim mất đi một vật bị nguyền rủa.
Khi rời khỏi phòng nghỉ công cộng, Diệp Tưởng âm thầm đi theo sau của Ôn Vũ Phàm.Ôn Vũ Phàm thì ở cạnh Vũ Sóc nên hắn cũng chẳng thể tìm được cơ hội để chen vào vài câu. Vũ Sóc quay đầu lại hỏi:
-Diệp Tưởng ! Lần này cậu sẽ là đối tượng được chúng tôi ưu tiên bảo vệ. Nhưng cậu cũng không thể thoái thác việc bảo vệ những diễn viên khác. Cậu có hiểu không?
-Tôi hiểu rồi.
-Vậy thì tốt.
Vũ Sóc cười tươi.
Nàng đã quyết định phải dốc sức bảo vệ người đàn ông này để hắn có thể tiếp tục trưởng thành. Nàng tin rằng ánh mắt của mình sẽ không sai. Trong tương lai, hắn có thể sẽ tham gia vào [ Quỷ tế III]. Nếu thật sự là vậy, hắn có thể giúp bọn họ lấy cho bằng được tấm da dê đó.
-Chị Vũ Sóc ! Hai người cứ nói chuyện nhé, em đi trước đây. Vũ Phàm cầm trên tay bản bút ký đã chằng chịt chữ là chữ rồi nhìn Diệp Tưởng nói:
-Diệp Tưởng, đến lúc đó chúng ta phải cùng nhau nỗ lực nhé !
Nhìn Ôn Vũ Phàm rời đi, Diệp Tưởng cũng có chút buồn lòng. Xung quanh đã chẳng có mấy ai. Vũ Sóc nhìn Diệp Tưởng dõi theo bóng của Vũ Phàm khuất dần.
-Diệp Tưởng?
-À, Vũ Sóc.
Diệp Tưởng nhìn thấy nàng rồi đột nhiên hỏi:
-Có phải cô tặng vé chuộc cái chết cho Vũ Phàm không?
-Tôi sao? Không có. Phương Lãnh đã hạ nghiêm lệnh không được đặc biệt chiếu cố 1 diễn viên mới vì nếu không những diễn viên mới khác sẽ cảm thấy bất mãn . Tôi vốn cho là Vũ Phàm sẽ góp vốn với Nhạc Lễ Thanh và những diễn viên khác để thuê vật bị nguyền rủa...... Có ai giúp đỡ cô ấy sao?
-Cô ấy nói với tôi như vậy. Nhưng cô ấy lại không nói cho tôi biết là ai. Tôi còn tưởng là cô chứ.
Vũ Sóc nhìn Diệp Tưởng.Nàng là 1 cô gái thông minh. Khả năng nhìn mặt và nghe lời nói để đoán suy nghĩ của người khác của nàng vượt xa Ôn Vũ Phàm. Hơn nữa nàng vốn xuất thân từ 1 gia đình phú hào danh giá, lại sống trong xã hội thượng lưu đầy giả dối nhiều năm rồi cho nên nàng rất giỏi giao tiếp với người khác, cho nên không có ai trong rạp chiếu phim ghét nàng.
Cũng bởi vì như thế, nàng phát hiện, Diệp Tưởng dành cho Ôn Vũ Phàm tình cảm trên mức bình thường. Lúc vừa nãy khi đang họp, nàng cũng để ý thấy Diệp Tưởng không ít lần nhìn trộm Ôn Vũ Phàm. Ôn Vũ Phàm hình như còn chưa phát hiện ra, nhưng Vũ Sóc lại nhìn thấy rõ ràng.
Ánh mắt của Diệp Tưởng dành cho Vũ Phàm là 1 ánh mắt đầy yêu thương.
Nhưng nàng cảm thấy chuyện này cũng rất bình thường. Dáng người của Ôn Vũ Phàm rất xinh đẹp, khuôn mặt cũng xinh xắn cân đối, Diệp Tưởng lại từng trải qua hoạn nạn cùng nàng nên chuyện hắn thích nàng cũng rất bình thường.
Nàng nhìn Diệp Tưởng, sau đó cảm thấy tiếc cho Diệp Tưởng. Trong thế giới địa ngục, tình yêu là thứ quá xa xỉ. Bởi vì chính bạn cũng không thể biết mình có thể sống được bao lâu nên nếu bạn yêu 1 ai đó, có lẽ cuối cùng cả 2 bên sẽ đều cảm thấy đau khổ.
Giống như...... Dĩ Xuyên và Mộng Kì vậy.
Sở dĩ Tiêu Mộng Kì hiện tại như vậy cũng là vì Dĩ Xuyên. Vì Dĩ Xuyên bị đám người của « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 10 sát hại. Tuy rằng trước đó Vũ Sóc đã có cảm giác Tiêu Mộng Kì và Ôn Vũ Phàm khá giống nhau, nhưng không lẽ số phận của nàng cũng bi thảm như Mộng Kỳ hay sao? Vũ Sóc cũng không quên, lúc trước Dĩ Xuyên cũng nhìn Mộng Kì bằng 1 ánh mắt như vậy. Ánh mắt đó cũng khiến cho Mộng Kì nảy sinh mong muốn sống sót mãnh liệt. Chỉ là, hiện tại Mộng Kỳ......
Trong lòng Vũ Sóc chỉ biết âm thầm chúc phúc cho Diệp Tưởng. Nếu hắn có thể tìm được nửa kia của mình,hy vọng hắn và người mình yêu có thể sống sót. Nàng đã thấy được quá nhiều người phải ngã xuống nên nàng không muốn sẽ lại nhìn thấy thêm 1 người nào đó mất mạng ngay trước mắt nàng, lại càng không muốn nhìn thấy đôi lứa chia ly do tử vong.
Trong phòng của Tiêu Mộng Kì lúc này chỉ còn lại 1 mình nàng.
Nàng ngây người ở trên giường nhớ lại ngàu xưa.
Sống...... Thật sự là một chuyện vô cùng tàn nhẫn.
Cuộc sống của nàng có được coi là tốt đẹp không?
Với 1 người thì nghèo khó có phải là cái tội không ?Nếu không, vì sao người ngay từ khi sinh ra đã phải sống trong nghèo khó như nàng lại liên tục gặp những chuyện bi thảm như vậy, ngay cả tôn nghiêm của mình cũng không giữ được? Nàng không biết. Từ khi sinh ra, nghèo khó đã bám theo nàng. Khi lên thành phố làm công phụ giúp cha mẹ, nàng phải trải qua từng ngày trong đau khổ và chua xót.Sự nghèo khó làm cho bọn họ dù vẫn còn trẻ mà đã phải còm lưng, ho khan không ngừng. Cuộc sống quá gian khổ khiến Tiêu Mộng Kì từ nhỏ vì không đủ dinh dưỡng mà da đẻ đen đủi như than. Quầy hoa quả nhà nàng được bày bán ở ven đường đã bao lần bị đám quản lý thị trường truy quét mà mất cả vốn lẫn lời. Lúc đó mẹ nàng đã phải quỳ xuống khẩn khoản cầu xin nhưng chỉ nhận lại những trận đòn lạnh lùng vô tình của chúng. Cho dù nàng có thi đậu đại học, cha mẹ nàng cũng thể gánh nổi học phí đắt đỏ, cho nên cha mẹ không thể để nàng tiếp tục đọc sách mà để nàng giúp họ làm công. Khi được hơn mười tuổi, Tiêu Mộng Kì đã trải đủ ấm lạnh của nhân gian. Không bằng cấp, không tiền tài lại chẳng có bối cảnh, con người sống còn thua cả heo chó.
Nàng đã vượt qua những tháng ngày khốn khổ, nhưng vận mệnh nghèo khó như 1 cái nghiệp cứ đeo dính lấy nàng. Nhưng vận mệnh của nàng bi thảm nhất là ngày đó khi nàng nhặt được tờ rơi. Sau khi bị kéo vào trong thế giới của phim kinh dị, nàng bắt đầu mất đi phương hướng. Nàng không muốn phải tiếp tục chịu đựng sự tra tấn đầy khủng bố đó. Khi nàng dùng dao để chấm dứt sinh mạng của mình,nàng lúc đó đã cảm thấy sợ hãi khi phải tiếp tục sống lay lắt như vậy.
Tuy rằng tên nàng là Mộng Kì, nhưng nàng chưa bao giờ mơ mộng bất cứ điều gì. Nàng vĩnh viễn phải đối mặt với hiện thực lãnh khốc như băng.
Khi được Vũ Sóc phát hiện ra sau đó cứu sống, người ở bên cạnh nàng lúc đó là Tôn Dĩ Xuyên và Bạch Vũ Sóc.
Lúc ấy, người giúp nàng cầm máu cũng là Dĩ Xuyên.
-Sống sót khó như vậy hay sao mà cô phải tìm đến cái chết làm gì! Làm vậy có lợi gì chứ? Nếu cô có bản lĩnh hãy dùng mạng của mình để đánh cược.Tôi là người thô tục, không hiểu đạo lý gì.Tôi chỉ biết là người sống trên đời cũng không dễ dàng. Người nào tự mình tìm chết quả thực là ngu xuẩn!
Lúc ấy,vật bị nguyền rủa « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 13 rất ít, Phương Lãnh khi đó còn chưa có búp bê nguyền rủa. Vũ Sóc cũng chưa phải là linh môi sư. Khi đó Vu Thần, Hầu Thiên Bạch còn chưa gia nhập. Lúc đó bọn họ sống sót rất vất vả, mỗi người đều cảm thấy tuyệt vọng. Tuy rằng chỉ quay những bộ phim kinh dị rất khó, nhưng tỉ lệ tử vong vẫn tương đối cao. Cuộc sống của Tiêu Mộng Kỳ lúc đó cũng rất gian nan.
Tình cảnh của Mộng Kỳ lúc đó giống như lời của Vũ Sóc :
« Cuộc sống của cô ấy chưa từng gặp may mắn lần nào cả. »
Sau khi cắt cổ tay tự sát, nàng cũng không nghĩ đến chuyện tìm chết nữa. Lúc ấy số lượng diễn viên của « Rạp chiếu phim đại ngục » tầng 13 cũng rất ít, chủ yếu phải do 3 người Phương Lãnh, Bạch Vũ Sóc, Tôn Dĩ Xuyên gánh vác. Lúc ấy Bạch Vũ Sóc và Tôn Dĩ Xuyên thậm chí còn chưa có vật bị nguyền rủa. Họ hoàn toàn phải dựa vào trí mưu và khả năng ứng biến để sống sót trong phim kinh dị, chỉ có Phương Lãnh là có vật bị nguyền rủa. Làm sao để sống sót là 1 vấn đề nan giải của tất cả diễn viên của « Rạp chiếu phim địa ngụ » tầng 13.
Khi đó, mấy diễn viên Dĩ Xuyên, Phương Lãnh, Vũ Sóc và Tiêu Mộng Kì thường xuyên trao đổi về chuyện này. Bọn họ cũng có chung 1 suy nghĩ phải tận khả năng tích lũy vật bị nguyền rủa.Hơn nữa nếu có cơ hội phải lấy được vật bị nguyền rủa đến từ những bộ phim kinh dị tương đối khó. Đương nhiên, họ cũng không dám nghĩ đến 1 chuyện – xuất hiện 1 linh môi sư. Chỉ cần có 1 linh môi sư,xác suất sinh tồn sẽ cao hơn rất nhiều.
-Linh môi sư sao? Chuyện đó không thể đâu !
Khi đó Tiêu Mộng Kì cười lạnh:
-[ Vùng cấm thứ 4] là series phim kinh dị siêu khó. Đám chúng ta vào bao nhiêu chết bấy nhiêu. Nếu tới lúc đó, chỉ e chúng ta đã có đủ năng lực tự bảo vệ mình.
-Đương nhiên, nói linh môi sư lúc này có lẽ còn hơi viển vông.
Phương Lãnh nói:
-Nói chuyện gì đó thực tế chút đi. Tôi cũng cho rằng rạp chiếu phim chúng ta còn chưa thể xuất hiện 1 linh môi sư. Làm sao để sống sót trong phim kinh dị là vấn đề quan trọng nhất lúc này. Trước mắt chúng ta còn quá ít vật bị nguyền rủa nên phân phối thế nào cũng rất khó khăn.Chúng ta cần phải nghĩ cách lấy được thêm 1 số vật bị nguyền rủa, rồi mới cân nhắc tới chuyện sau này làm sao để sống sót. Còn 1 vấn đề nữa là nếu diễn viên không có vật bị nguyền rủa phải đóng 1 mình trong phim thì phải làm thế nào......
Lúc này, Dĩ Xuyên đang phì phèo hút thuốc bỗng nhiên nhìn Tiêu Mộng Kì rồi nói:
-Cô có dám liều không khi cô cũng đã từng chết 1 lần rồi?
Tiêu Mộng Kì im lặng.
-Tôi hỏi cô cô có dám tin tưởng chúng tôi, dùng mạng mình để đánh cuộc 1 lần hay không ?
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
31 chương
40 chương
41 chương
31 chương
68 chương
1033 chương