Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Chương 150 : Mộc Lam và Lý Mẫn Hà

Lý Duy Tư trở nên lo lắng và đề phòng khi chờ đợi Mộc Lam liên lạc với hắn. Hắn biết, sớm muộn gì Mộc Lam cũng sẽ sử dụng huyết mạch ác ma để liên hệ với hắn. Nhưng hắn cũng cảm thấy bất ngờ khi hai ngày sau hắn cũng nhận được bất kỳ 1 liên lạc nào. Điều này khiến cho hắn cảm thấy bớt lo lắng vì sợ lộ thân phận điệp viên hai mang của mình. Hắn không biết rằng,dùng huyết mạch để liên lạc cũng không phải là chuyện dễ thành lập . “Rạp chiếu phim địa ngục” tầng 10. Mộc Lam buông cây dao đang cầm trên tay. Liên lạc bằng huyết mạch lại 1 lần nữa bị gián đoạn. Cánh tay hắn lúc này đã máu me đầm đìa. “Rạp chiếu phim địa ngục” tầng 10 và “Rạp chiếu phim địa ngục” tầng 13 chỉ cách nhau có 3 tầng không gian nhưng xác suất liên lạc thành công cũng không được khả quan cho lắm.Nhưng chuyện này cũng chẳng biết làm sao hơn. Liên lạc vượt không gian vốn cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì,hơn nữa đây còn là lần đầu tiên hắn liên lạc với Lý Duy Tư. Miệng vết thương cũng lành lại, máu cũng bắt đầu ngưng chảy. Loại thể chất này của hắn khiến cho cơ thể hắn khôi phục với tốc độ nhanh chóng mặt. Đương nhiên, khi liên lạc chưa được thiết lập thì Mộc Lam vẫn chưa phải trả vé chuộc cái chết. Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa. Hắn đi ra mở cửa. Người đứng ngoài cửa là 1 người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa. Người phụ nữ này hơi mập thành ra khuông mặt khá tròn, dung mạo cũng không có gì nổi bật. Khi thấy Mộc Lam, cô ta cung kính nói: -Bộ phim của Không Ảnh và Kinslow cũng sắp kết thúc. Chử tiểu thư kêu thuộc hạ tới thông báo cho ngài 1 tiếng. Ở “Rạp chiếu phim địa ngục” tầng 10, đẳng cấp phân chia vô cùng nghiêm ngặt. Mọi chuyện đều lấy vé chuộc cái chết và số vật bị nguyền rủa trong tay để quyết định giai tầng. Cấp trên nắm trong tay quyền sinh sát của cấp dưới. Giai tầng của Mộc Lam rất gần với An Nguyệt Hình cho nên người phụ nữ này không dám vi phạm. Người phụ nữ hơi mập này chính là 1 trong những đối tượng mà Tiêu Mộng Kì thề phải giết cho bằng được – Hứa Tuệ. -Ta biết rồi. Trong phòng chiếu phim số 3 của “Rạp chiếu phim địa ngục” tầng 10. Trong căn phòng có sức chứa tới 1000 diễn viên lúc này chỉ có 7 người. Trong số 7 người này thì có tới 5 diễn viên mới. Sau khi đẩy cửa ra,đoàn người tiến vào bên trong. An Nguyệt Hình cũng không tới đây. Hắn thường rất ít khi ra ngoài gặp những người khác. Mộc Lam đương nhiên là người dẫn đầu. Người đàn ông đánh mắt màu khói—trung cấp linh môi sư Triệu Không Ảnh nhàn nhã đi tới. Phía sau hắn là 1 người đàn ông da trắng máu me dính đầy trên mặt. Năm diễn viên mới còn lại nhìn ngó xung quanh với vẻ ngạc nhiên. Mộc Lam lạnh lùng nhìn qua 1 lần. Đám diễn viên vô thức tập hợp lại, rồi nhìn đám người đi tới với vẻ sợ sệt. Người cầm đầu đám diễn viên mới là 1 nam thanh niên đeo kính hỏi: -Đây là “Rạp chiếu phim địa ngục” tầng 10 sao? Mộc Lam lạnh lùng nhìn bọn họ. Y căn bản không trả lời vấn đề của người kia. Y khoanh tay đứng nhìn đám diễn viên mới với ánh mắt chẳng khác gì 1 người đang nhòm đám gia súc vậy. -Không Ảnh. Mộc Lam vừa lên tiếng thì Triệu Không Ảnh đã bước tới. -Tố chất của đám diễn viên mới lần này ra sao? -Quá tệ. Nếu không phải có sự tham gia của thuộc hạ và Kim Vũ thì chúng chẳng sống nổi tới giờ. -Vậy sao? Thật đáng thất vọng. Mộc Lam khoát tay áo rồi nói: -Cứ xử lý theo lệ cũ. Ta phải về rồi. -Dạ. Triệu Không Ảnh lập tức quay đầu lại rồi nhìn đám người với vẻ dữ tợn: -Được rồi, các ngươi nghe cho kỹ đây. Các người mau chóng trả 100 tấm vé chuộc cái chết làm ‘phí chuộc mạng’. Phí chuộc mạng này chỉ cần tiến hành chuyển khoản trong đầu các ngươi sang cho Triệu Không Ảnh ta là được. Ta sẽ chuyển giao lại số vé chuộc cái chết này cho đại nhân vĩ đại của chúng ta. -Gì chứ ? Người thanh niên đeo kính cầm đầu cả đám tức giận nói: -Chúng tôi phải liều mạng lắm mới kiếm được chút vé chuộc cái chết. Giờ các người muốn lấy đi sao? -Đây là quy củ của rạp chiếu phim chúng ta. « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 10 chúng ta đi theo đường tinh anh, chỉ có người thực sự có tài mới xứng đáng sống sót ở đây.100 tấm vé chuộc cái chết mới chỉ là tiêu chuẩn thấp nhất. Sau này nếu có 1 ngày năng lực của các người tiếp tục sụp giảm thì cũng phải chết thôi! Vé chuộc cái chết lúc ấy cũng bị lãng phí đi ! Lập tức giao nộp ngay ! Rạp chiếu phim chỉ quy định, không thể cướp đoạt vật bị nguyền rủa đã có quyền sở hữu, nhưng không có quy định cấm chiếm đoạt vé chuộc cái chết. -Nếu không đưa thì sao? Người đàn ông khá vạm vỡ đứng bên cạnh người thanh niên đeo kính tức giận nói : -Nếu chúng ta không đưa thì các người định làm gì ? -Không đưa? Triệu Không Ảnh cười lạnh rồi nói: -Vậy thì chết đi. Mộc Lam lúc này đã đi tới cửa phòng chiếu phim. Trên đường đi hắn không thèm ngoái đầu lại nhìn dù chỉ 1 lần. Cho tới nay, « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 10 luôn quán triệt sách lược « binh chỉ cầu tinh anh chứ không cần số lượng ». Người đưa ra sách lược này chính là An Nguyệt Hình ! Lần này có hai nam và ba nữ diễn viên mới. Năm người đó lúc này đứng co cụm lại nhìn Triệu Không Ảnh với vẻ đề phòng. -Mẹ kiếp, để ông đây thịt mày trước ! Người đàn ông vạm vỡ kia rống lên 1 tiếng sau đó xôm tới đấm cho Triệu Không Ảnh 1 quyền ! Nhưng Triệu Không Ảnh chỉ cười lạnh, hắn chẳng thèm ra tay. Thằng ôn không biết trời cao đất dày. Triệu Không Ảnh bỗng đưa tay tới trước hốc mắt bên phải sau đó...... hắn móc con mắt mình ra ! Điều này khiến cho người đàn ông vạm vỡ kia sợ mất mật khựng lại ! Người thanh niên đeo kính cũng run như cầy sấy. 3 cô gái sau lưng hắn cũng hét lên rầm trời. Máu tươi không ngừng chảy ra từ hốc mắt của Triệu Không Ảnh. Hốc mắt ấy không ngừng mở rộng ra, sau đó người đàn ông vạm vỡ kia bỗng nhiên trở nên ngây dại bước tới trước mắt của Triệu Không Ảnh,sau đó ghé mặt nhìn vào trong hốc mắt đó. Lúc này hốc mắt đó đã mở rộng rất nhiều, gần như có thể nhét vừa 1 quả táo vào trong đó. Bỗng nhiên có một bàn tay vươn ra từ chỗ đó chụp lấy đầu của đại hán không ngờ, rồi bất ngờ......lôi người đó vào trong hốc mắt của Triệu Không Ảnh! Đúng vậy ! Cả người của đại hán vạm vỡ đó! Thân hình của 1 người đàn ông bình thường hoàn toàn bị lôi vào trong hốc mắt của Triệu Không Ảnh ! Người thanh niên đeo kính và 3 cô gái còn lại còn tưởng là mình bị hoa mắt! Sau đó hốc mắt của Triệu Không Ảnh bắt đầu co lại sau đó khôi phục lại kích cỡ thông thường. Triệu Không Ảnh đem con mắt của hắn đút lại chỗ cũ sau đó bóp bóp giống như đang nhào bột mì. Tất cả liền trở lại bình thường như lúc đầu. -Sao nào? Còn không giao ? Vết máu trên gương mặt của Triệu Không Ảnh đã hoàn toàn biến mất, giống như tất cả những chuyện vừa xảy ra lúc vừa rồi chỉ là 1 giấc mộng. -Quỷ...... Quỷ...... Anh là quỷ...... Người thanh niên đeo kính đó hoảng sợ đến mất cả khống chế quỳ phịch xuống đất sau đó liên thanh nói: -Không, đừng giết tôi ! Tôi, tôi giao, tôi giao...... -Làm vậy ngay từ đầu có phải tốt hơn bao nhiêu không ! Triệu Không Ảnh cười lạnh nói: -Vậy còn ba cô ! Các cô thì sao ? -Không. Chúng tôi không có…. Sắc mặt của ba cô gái tái mét lại. -Mẫn, Mẫn Hà ! Người thanh niên đeo kính tóm lấy tay của 1 trong 3 cô gái rồi nói: -Em mau mau giao vé chuộc cái chết cho anh ta đi ! Em vừa rồi không nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi đâu, đáng sợ lắm! -Không nhìn thấy? Triệu Không Ảnh nhíu mày. -Cô ấy......Cô ấy bị mù...... Ngườ thanh niên đeo kính vội vàng giải thích: -Bởi vì đất diễn của cô ấy quá ít nên chắc anh không phát hiện ra chuyện này. Bởi vì lúc ấy tôi vẫn dìu cô ấy..... -Nếu mù thì cũng vô dụng thôi. Cho dù có đưa 100 tấm vé chuộc cái chết cũng không được. Dung mạo của cô gái mù vô cùng xinh đẹp. Trên người nàng có 1 loại khí tức tươi mát thoát tực giống như tiên tử không ăn khói lửa nhân gian. Rõ ràng lúc này nàng cũng rất sợ hãi khi bíu chặt lấy cánh tay của người thanh niên kia. -Các người hình như quen nhau sao? Triệu Không Ảnh truy vấn. -Tôi...... Tôi lúc ấy nhặt được 1 tờ rơi, cô ấy vì không nhìn thấy nên lấy tay sờ. Kết quả là chúng tôi cùng nhau tới đây. -Ồ, chuyện này cũng xảy ra được sao. Ngươi khỏi cần đưa cho ta vé chuộc cái chết. -Tôi van anh! Để tôi trả phần vé chuộc cái chết của cô ấy! -Ta đã nói rồi, vô dụng thôi. Hai cô gái còn lại, mau giao ra cho ta! Hai cô gái còn lại,1 người mặc trang phục nghỉ mát màu đỏ, 1 người thì mặc đồng phục nữ sinh, vội vàng năn nỉ rối rít: -Chúng tôi, chúng tôi thực sự không có ! truyện copy từ . Vé chuộc cái chết của những diễn viên mới vốn đã rất ít rồi, hơn nữa cứ liên tục bị trừ, nên cuối cùng rất nhiều người chẳng còn lại bao nhiêu. Khi quay bộ phim « Xe khách khủng bố » xong thì Diệp Tưởng cũng không có nổi 100 tấm vé chuộc cái chết. -Vậy chẳng còn cách nào khác phải giết đi thôi. Nhưng trước khi giết thì chúng ta phải hưởng thụ thân xác của các ngươi trước. Triệu Không Ảnh cười càng lúc càng dữ tợn. Trương Hạo Thiên và Kinslow đứng sau lưng hắn cũng cười lạnh. Nữ diễn viên mới nếu không gia nộp đủ vé chuộc cái chết sẽ bị hiếp trước giết sau vốn đã trở thành thông lệ, không có bất cứ 1 ngoại lệ nào. Nói đơn giản là sau khi họ bị hiếp dâm tập thể xong sẽ bị giết hại 1 cách tàn nhẫn. -Không, đừng mà ! Thanh niên đeo kính kia ôm lấy cô gái mù tên Mẫn Hà rồi nói: -Tôi cầu xin các anh. Chúng tôi cũng không có biện pháp kiếm được nhiều vé chuộc cái chết như thế.Tôi có tội khi táy máy nhặt lên tờ rơi đó! Trương Hạo Thiên cao tới hơn 2 mét đi tới trước mặt hắn. Y nhấc hắn quăng sang 1 bên,sau đó tóm lấy cô gái mù rồi cười hắc hắc: -Con bé này đẹp lắm ! Để đại gia ta đây thưởng thức ngươi trước! Không Ảnh, cậu đừng giành với tôi! -Đừng đùa quá đấy.Phía sau còn có người chờ đó. Triệu Không Ảnh nói: -Con đàn bà lần trước bị cậu chơi xong toàn thân máu me đầm đìa làm tôi chẳng thể chơi nổi nữa. Đi vào trong phòng chiếu phim cũng có thêm mấy diễn viên nam nữa. Diễn viên của « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 10 vốn không nhiều. Bởi vì họ đi theo đường tinh anh nên chỉ có rất ít diễn viên mới sống sót. Hơn nữa, diễn viên không có vật bị nguyền rủa sẽ nằm dưới đáy tầng. Chỉ cần thượng cấp thấy anh không vừa mắt thì anh sẽ bị giết. Nếu là nữ, cho dù chỉ gặp mặt ở trên đường, chị cũng sẽ bị lập tức bị người đó đè ra đất cưỡng hiếp,nếu phản kháng thì chị sẽ bị giết. Hoàn cảnh khủng bố của « Rạp chiếu phim địa ngục » đã khiến cho đám người này hoàn toàn mất đi tính người.Thú tính ẩn sâu trong người chúng cũng đã hoàn toàn trỗi dậy. Triệu Không Ảnh tóm lấy tay của cô gái mặc trên người đồng phục nữ sinh. Cô gái kia khi bị tóm được liền thét lên chói tai,nhưng cũng vô dụng thôi. Nàng bị tên cầm thú đó đè ra đất sau đó xé rách đồng phục trên người nàng. -Vếu bự phết ! Xem ra lần này ka thật may mắn,phải từ từ mà hưởng thụ mới được! Triệu Không Ảnh cười lạnh giật phăng áo con của nàng, sau đó y nắn bóp cặp nhũ hoa căn phồng tròn trĩnh của cô gái đó. Y tiếp tục giật phăng dây lưng rồi xốc lên váy của nàng, xé luôn cả quần lót. Người thiếu nữ ấy khóc lóc van xin Triệu Không Ảnh, nhưng nàng không thể nào đánh động trái tim lạnh giá của y. Kinslow và mấy diễn viên khác không dám tranh phần của Triệu Không Ảnh bèn đuổi theo cô gái mặc trang phục nghỉ mát còn lại. Nàng sợ hãi chạy vòng quanh phòng chiếu phim. Một nam diễn viên có thân hình cao lớn phóng qua hàng ghế ngồi đẩy ngã nàng sau đó y xé toạc quần áo của nàng. Mấy tên còn lại xông tới.Sau đó không được bao lâu, quần áo trên người nàng đã bị lột sạch. Sau đó, đám cầm thù này bắt đầu tiến hành cưỡng dâm tập thể nàng. Người thanh niên đeo kính nhìn thấy bạn gái mình sắp bị tên cầm thù Trương Hạo Thiên làm cho ô uế. Y khóc rống lên chạy tới đấm đá Trương Hạo Thiên, nhưng làm vậy có tác dụng sao? Y rống lên: -Súc sinh ! Đám súc sinh các người ! Người thanh niên này tên là Hoắc Thanh Lam,còn cô gái mù kia tên là Lý Mẫn Hà. Y là một giáo sư. Y quen Mẫn Hà khi y làm việc công ích cho Hiệp hội những người tàn tật.Sau đó, y đã vô tình yêu cô gái thân tàn nhưng chí không tàn này. Hắn vốn định bằng mọi giá phải bảo vệ được nàng , nhưng mà...... bây giờ...... Hắn chuẩn bị xông lên ! Nhưng đúng lúc này hắn nhìn thấy Triệu Không Ảnh lạnh lùng nhìn hắn một cái. Lúc này Triệu Không Ảnh đã lột sạch quần áo trên người thiếu nữ kia. Y đang không ngừng rút ra đẩy vô để hưởng thụ khoái cảm khi tiến hành giao cấu, nhưng y cũng không quên liếc nhìn Hoắc Thanh Lam với vẻ lạnh lùng. Nhìn thấy con mắt bên phải của Triệu Không Ảnh, Hoắc Thanh Lam toàn thân run rẩy. Vừa rồi một người còn sống sờ sờ không ngừ bị hút vào trong hốc mắt của hắn ! Cảnh tượng này đáng sợ thế nào chứ! Cuối cùng, hắn nuốt nước miếng sau đó nhìn Mẫn Hà lần cuối. Y nhắm mắt bịt chặt lỗ tai, cắm đầu chạy khỏi phòng chiếu phim này! Hắn chạy! Cứ như vậy bỏ chạy ! Trương Hạo Thiên nhìn y bỏ chạy chỉ cười lạnh 1 tiếng. Trong lòng y nghĩ tới chuyện phải kiếm cớ làm thịt thằng nhãi này, bằng không để hắn còn sống chẳng phải là mối họa về sau của y hay sao. Tiếp đó, hắn lột quần lót của Lý Mẫn Hà sau đó cười dữ tợn nói: -Cặp mông này vừa trắng lại vừa cong nha! Nếu chơi chắc phải sướng lắm đây! Y đẩy cao hai chân của Lý Mẫn Hà lên,mặc kệ nàng đang gào khóc khản cả cổ chuẩn bị đút vào ! Vận mệnh của hai cô gái kia còn thê thảm hơn nhiều. Bọn họ lúc này toàn thân trần như nhộng, bị đám ác ma này cưỡng dâm tập thể, sau đó còn bị giết 1 cách tàn nhẫn! Người dịch không cách nào có thể diễn tả vận mệnh bi thảm của họ nữa! Đúng lúc này. -Đợi đã, Hạo Thiên. Trương Hạo Thiên đã gần như đút vào trong người của đối phương, bèn giật mình dừng lại khi nghe được câu này. Hắn quay đầu nhìn thì phát hiện Mộc Lam đã quay lại. -Để cô gái này cho ta. Mộc Lam chỉ vào Lý Mẫn Hà rồi nói: -Ta muốn cô ta. -Dạ,được ạ! -Còn nữa, tuy cô ta bị mù, nhưng ta thấy cô ta rất vừa mắt nên không được phép giết cô ta. Về sau, cô ta chính là người đàn bà của ta. Ngươi hiểu chứ? Trương Hạo Thiên ngẩn ra,rồi sau đó chỉ biết gật đầu. Mộc Lam là cánh tay phải của An Nguyệt Hình. Ngoại trừ An Nguyệt Hình, không có người nào dám vi phạm mệnh lệnh của y. Cây hàng của hắn lúc này xìu xuống. Tiếp đó, hắn cởi áo đi phủ lên trên người của Mẫn Hà để che đi những bộ phận nhạy cảm. Trương Hạo Thiên chỉ còn biết kêu khổ. Người phụ nữ này đã được Mộc Lam nhìn trúng, chẳng may sau này nàng ghi thù hắn thì sao? Nhưng hắn cũng chịu chẳng còn cách nào khác! Sau khi Mộc Lam ôm lấy Lý Mẫn Hà, Mẫn Hà vội vàng nắm tay hắn rồi nói: -Xin anh, xin anh hãy tha cho A Lam đi ! A Lam...... Trong lòng của Mộc Lam khẽ run lên. Vừa rồi, hắn sở dĩ quay lại chỉ vì hắn nghe được 2 chữ “A Lam” do cô gái này kêu lên. Đó là từ mà ngày xưa mẹ của y âu yếm gọi y. Sau khi bà qua đời, Mộc Lam chưa được nghe bất cứ 1 ai gọi y bằng 2 từ này nữa. -Á! Lúc này, 1 cô gái thét lên 1 tiếng thảm thiết. Vừa rồi, nàng cắn bị một nam diễn viên. Đối phương vì tức giận nên bóp chết nàng. Thân hình của cô gái sau khi chết cũng chìm xuống sàn của phòng chiếu phim. Máu cũng bị hút xuống đó. Mộc Lam ôm Lý Mẫn Hà rời khỏi phòng chiếu phim. -Xin anh..... Xin anh hãy tha cho tôi đi...... Lý Mẫn Hà khóc: -Sau này tôi nhất định kiếm cách báo đáp anh..... Mộc Lam lạnh lùng nói: -Đừng nói nữa.Cô yên tâm, tôi sẽ không chạm vào cô. Tôi không thích ép buộc phụ nữ. Nhưng sau này cô nhất định phải đi bên cạnh tôi vì nếu không đám người vừa rồi sẽ lại 1 lần nữa làm chuyện đó với cô. -Anh, anh sẽ không làm sao? -Tôi không làm. Điều này khiến cho Lý Mẫn Hà yên tâm đôi chút.Nhưng sau đó nàng lập tức nhớ tới Hoắc Thanh Lam bèn vội hỏi: -A Lam đâu? -Hắn ư? Hắn đã sớm chạy rồi. Cô còn quan tâm đến loại người như hắn làm gì? Còn nữa, cô phải nhớ,nếu có người nào hỏi cô thì cô phải nói cô là người phụ nữ của Mộc Lam ta. Hiểu chưa? Lý Mẫn Hà nghe xong bèn cảm thấy kinh ngạc không thốt nên lời. Mộc Lam cũng không biết, người phụ nữ mà hắn vô tình cứu lần này, trong tương lai không xa sẽ trở thành 1 kẻ thù đáng sợ của “Rạp chiếu phim địa ngục” tầng 13!