( Chương này Vũ muốn dành tặng nàng dongtrinh71 nha để Thank nàng luôn ủng hộ. Chương nào của truyện nàng ấy cũng vote và còn comment rất nhiệt tình nữa.) Một khúc kết thúc, ý nhị kéo dài, mọi người không khỏi cảm thấy máu toàn thân giống như bắt đầu sôi trào, thiếu nữ thì xấu hổ e lệ nhìn Hoàng đế, nam tử thì lại nhớ tới tình yêu của đời mình, đã bỏ lỡ nữ tử kinh diễm. Qua một lúc lâu, Ngũ quý phi dẫn đầu vỗ tay: " Cầm nghệ của Tề phi tỷ tỷ quả nhiên y hệt năm đó, đời này của muội muội sợ là theo không kịp!" " Muội muội đang nói chi vậy, chỉ cần dung mạo này của muội muội, dù tỷ tỷ có đem huyền cầm bắn ra hoa, cũng không so được với muội muội. " Tề phi đi xuống, đáp lại lời nói của Ngũ Y Nhân. Trong cung này, hai người bọn họ tranh đấu cho tới bây giờ đều chưa từng đứt đoạn, lời này của Tề phi tự nhiên cũng ngầm trào phúng Ngũ Y Nhân chỉ có mỹ mạo, là cái bài trí. " À? Tỷ tỷ đang cảm thấy mình tuổi già sắc suy? Chỉ có thể dựa vào tài nghệ đánh đàn mới có thể sống qua?" Ngũ Y Nhân lãnh đạm trả lời. Tất cả đại thần thấy khói thuốc súng tràn ngập giữa hai người, không khỏi nói sang chuyện khác: " Tề phi nương nương rốt cuộc là Lư gia dạy nên, cầm nghệ quả thật khiến người ta như si như say a!" " Đúng vậy đúng vậy, ta thấy cho dù cầm nghệ của tiểu thư Tướng phủ có cao tới đâu, cũng không thể so với nương nương." " Đàn này là tùy tâm mà sinh, còn nương nương là lịch luyện nhiều năm mới có thành tựu bực này, Tướng phủ tiểu thư thật sự còn quá nhỏ tuổi, khẳng định là đàn không ra nội tình bực này." Trong lúc nhất thời dường như mọi người cũng đã chắc chắn rằng Mộc Tịch Bắc sẽ không thắng được, dù sao cầm nghệ của Tề phi tất cả mọi người đều rõ như ban ngày, mọi người thật sự không tin một nữ tử chỉ mới mười ba tuổi có thể so sánh với Tề phi công lực thâm hậu. Tôn Lộ nghe những lời này trong mắt càng đắc ý, chờ mong Mộc Tịch Bắc xấu mặt, đợi cho Mộc Tịch Bắc đàn không tốt, nàng lại đi bỏ đá xuống giếng, nàng nhất định phải hảo hảo hỏi nàng ta một chút, rốt cuộc vì sao lại lấy ra khúc nhạc như vậy lừa gạt mọi người, chẳng lẽ trong lòng nàng, Hoàng đế căn bản không xứng với người cao quý nhất? Chỉ cần lời này vừa ra, sợ đến lúc đó cho dù Hoàng đế muốn che chở nàng, nhưng vì mặt mũi, bao nhiêu cũng không dễ dàng cho xong việc. Ngũ Y Nhân cùng Tề phi thấy vậy cũng không tiếp tục mở miệng nữa, dừng chiến nghỉ ngơi, dù sao chiến tranh giữa các nàng cũng không ít hơn, cũng không nhất thời nóng lòng, chẳng bằng nhìn Mộc Tịch Bắc không biết trời cao đất rộng này thì hơn. Hoàng đế cũng hợp thời mở miệng: " Mộc tú nữ, ngươi cũng khảy một bản đi, Tề phi nàng đánh đàn từ thuở nhỏ, niên kỷ lại dài hơn ngươi rất nhiều, cho dù ngươi thua cũng không ảnh hưởng toàn cục." Mộc Tịch Bắc đi ra phía trước, hơi hành lễ, một đôi mắt sáng kinh người. " Thần nữ tuân chỉ." Lễ xong thì xoay người ngồi lên vị trí vừa rồi của Tề phi, nhìn đàn cổ khảm bạch ngọc một chút, hài lòng nhíu nhíu mày. Hoàng Đế hướng người về phía trước dò xét, lại mở miệng hỏi thăm: " Ngươi đang muốn tấu khúc gì vậy?" Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt: " Thần nữ tấu khúc Quảng Lăng Tán." " Ồ? Quảng Lăng Tán cũng không phải bằng tuổi ngươi có thể khống chế, ngươi đã nghĩ kỹ chưa? " Ánh mắt Hoàng đế sâu hơn một chút. Tề phi khinh thường mở miệng nói: " Bằng nàng cũng muốn tấu Quảng Lăng Tán, cũng đừng tấu thành tà âm." Ngũ Y Nhân lại không cho là vậy, Mộc Tịch Bắc này hoặc thật sự là không biết trời cao đất rộng, hoặc là tâm kế thâm trầm, nắm chắc thắng lợi trong tay, nhưng nàng nhìn ra, rõ ràng Mộc Tịch Bắc không phải loại thứ nhất. Trong lúc nhất thời ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người nữ tử đang cười yếu ớt kia, nghĩ đến nữ tử này lại muốn đàn Quảng Lăng tán, một đám mãn nhãn không dám tin, này thật sự là quá cuồng vọng đi, phần trước Quảng Lăng Tán ai oán phiền muộn, nhưng phần sau phân tranh nổi lên bốn phía, sát khí rất nặng, một nữ tử nho nhỏ bên trong khuê phòng làm sao khống chế được, thật sự quá tùy tiện. " Thần nữ nói qua, khúc tùy tâm sinh, có thể khống chế hay không, Bệ hạ nghe xong thì biết." Mộc Tịch Bắc không kiêu ngạo không tự ti, cũng đã bắt đầu kích thích dây đàn. Lại nhìn qua, mọi người chỉ cảm thấy Mộc Tịch Bắc thật sự là một nữ tử mềm mại vô hại, dáng dấp như vậy, khiến cho trái tim người ta lập tức mềm nhũn, trong lúc nhất thời trong lòng lại bắt đầu giải vây cho Mộc Tịch Bắc, nữ tử chọc người thương yêu như vậy không thể thắng thì không thể thắng thôi, rõ ràng niên kỷ còn nhỏ như vậy, thắng được mới không bình thường. Bàn tay trắng nõn tung bay, trâm cài tóc trên đầu hơi lắc lư, cái bóng bị ánh mặt trời chiếu trên mặt đất cũng lắc lư theo, từ xa nhìn lại chiết xạ kim quang chói mắt, đoạn đầu Quảng Lăng Tán thảm thiết thê lương, mang theo hận ý mơ hồ. Khiến cho người ta vừa nghe chỉ cảm thấy trái tim đau đớn khó nhịn, đầy rẫy thê lương. Thời gian dần trôi qua, khí thế quanh thân nữ tử đột nhiên bắt đầu xơ xác tiêu điều, ai oán phiền muộn lúc trước dần dần tiêu tán thành vô hình, đập vào mặt lại là sát khí nồng đậm, làm cho người ta thấy rất áp lực, nhìn về phía nữ tử, quanh thân nữ tử phảng phất như bay lên vô số mũi tên nhọn, tản ra hàn quang lạnh lẽo, vận sức chờ phát động. Lúc này An Nguyệt Hằng mới hơi ngước mắt, nhìn lại nữ tử ở giữa đài, làn da nữ tử trắng nõn, dưới ánh mặt trời cực kì trong suốt, hiện ra óng ánh, hai mắt cụp xuống, vẻ mặt chuyên chú, lại vẫn khiến người ta cảm nhận được sát khí nghiêm nghị như cũ. An Nguyệt Hằng không biết là, trong cặp mắt đang cúi xuống kia, đang tán ra hàn quang như bức tranh bằng bạc nổ tung! Mộc Chính Đức lộ ra nụ cười hồ ly, Bắc Bắc cho ông kinh hỉ thật sự không ít, không khỏi lại bày ra bộ dạng cáo già, Bắc Bắc của ông đúng thật không đơn giản, xem ra hiểu biết của mình thật sự không đủ. Tôn Lộ từ trong nháy mắt hai tay Mộc Tịch Bắc đặt trên dây đàn, sắc mặt liền xảy ra biến hóa, dáng vẻ thành thạo đó làm sao có thể là người chưa từng chạm qua đàn bao giờ! Trong mắt lóe lên một tia dữ tợn, rốt cuộc Mộc Tịch Bắc đã lừa gạt tất cả mọi người như thế nào, nhìn dáng vẻ trước đó của Mộc Chính Đức, rõ ràng cũng biết Mộc Tịch Bắc đánh đàn không tốt, lời cam đoan của dì còn văng vẳng bên tai, nhưng tất cả mọi người sai lầm rồi, rốt cuộc tiện nhân Mộc Tịch Bắc này đã qua mắt tất cả mọi người như thế nào! Nàng không cam tâm, không cam tâm! Chẳng qua nàng nhẫn, nàng cũng không tin hôm nay không lật đổ được tạp chủng Mộc Tịch Bắc này! Theo sát khí dâng lên khúc nhạc dần dần hỗn loạn, lòng của mọi người cũng bị va chạm thật mạnh, vô số đôi mắt mang theo thăm dò nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, nữ tử mềm mại như vậy lại có thể tấu ra khúc nhạc sát phạt tùy ý như vậy, quả thực có thể được xưng hai chữ " kinh diễm ", trái tim An Nguyệt Hằng cũng có chút trầm xuống, sát ý đập vào mặt cùng khí tức ngột ngạt khiến hắn hơi biến sắc. Quảng Lăng Tán giảng thuật là chuyện xưa ở thời kỳ Hàn Quốc, Nhiếp Chính lập chí báo thù, vào núi học đàn mười năm, thân thành tuyệt kỹ, danh dương Hàn Quốc, sau đó bị Hàn vương triệu vào trong cung diễn tấu, cuối cùng ám sát thành công, mình cũng hủy dung mà chết. Dõng dạc, khí thế bàng bạc, biểu đạt sự chịu nhục mười năm chỉ vì bền bỉ báo thù, cùng với quyết tuyệt báo thù không tiếc hủy dung rồi chết, Quảng Lăng Tán có thể nói là nhạc khúc cổ cầm duy nhất mà bên trong có khí thế chiến đấu sát phạt, từ lúc đầu phiền muộn ai oán, đến cuối cùng trào dâng nổi lên bốn phía, lại đến cuối cùng quyết tuyệt báo thù, diễn biến kịch liệt từng bước một. Mọi người nghe rất chuyên chú, nhưng cũng rất kinh tâm, vốn tưởng rằng khúc nhạc này nhất định sẽ nôn hết tâm huyết của nữ tử kia, nếu không sát khí nồng đậm cùng quyết tuyệt kia phải giải thích như thế nào đây, nhưng nhìn về phía nữ tử gầy yếu kia, lại chỉ nhắm chặt hai mắt, mười ngón tung bay, từng ngón đều hóa thành lưỡi dao, dùng âm để giết, ngay cả dây đàn đều phát ra hàn quang, nhìn thấy mà kinh hãi, không có nửa phần dễ chịu. Cuối cùng, rốt cục âm thanh hỗn loạn đã kết phần cuối, một khúc kết thúc, trái tim căng thẳng của mọi người cũng dần dần buông lỏng, một đám không khỏi thở dốc thật mạnh. Mộc Tịch Bắc cũng không lập tức đứng dậy, chỉ cúi thấp mắt xuống, thu liễm khí thế trên người, khúc Quảng Lăng Tán chính là tiếng lòng của nàng, đời này, nguyện hóa thành ác quỷ, nguyện không được yêu thương, nguyện hủy hết dung nhan, nguyện bệnh tật quấn thân, nàng chỉ cần, bọn họ chịu đủ tra tấn mà chết! Toàn trường yên lặng hồi lâu, con ngươi Mộc Chính Đức nhìn về phía Mộc Tịch Bắc hơi nheo lại, vô cùng kinh hỉ, nhưng cũng mang theo tìm tòi nghiên cứu, thủ khúc này, ông nghe hiểu được, chỉ không biết Bắc Bắc cực hận ai, mà quyết tuyệt như vậy! Tôn Lộ nhìn thấy mọi người khiếp sợ, sắc mặt càng phát ra khó coi, từ đỏ biến thành trắng, lại từ trắng biến thành xanh, móng tay bấu chặt nha hoàn bên cạnh mình, nha hoàn kia cũng không dám né tránh, lại càng không dám phát ra một chút thanh âm nào, chỉ cúi đầu chịu đựng đau đớn. Tôn Lộ thở dốc càng ngày càng nặng, đủ để thấy được tức giận xác thực không nhẹ, " Rắc " một tiếng, không ngờ dùng lực quá mạnh, móng tay thật dài bị gãy, nàng đau đến suýt nữa thét lên chói tai, nàng thật sự không ngờ, chính mình một lòng muốn nàng ta đắc tội Hoàng đế, lại không tưởng được ngược lại lại khiến cho nàng ta kỹ kinh tứ tọa ( bản lĩnh kinh động tứ phía) ! Sợ là kể từ hôm nay, đại khái Mộc Tịch Bắc sẽ muốn quan mãn kinh hoa đi! Mọi người rốt cục hoàn hồn, xoa xoa mồ hôi lạnh toát ra trên trán, sững sờ nhìn nữ tử ở giữa đài vẫn mềm mại như cũ, nói không nên lời là tư vị gì, những người lúc trước lên tiếng gièm pha Mộc Tịch Bắc cùng giễu cợt Mộc Chính Đức, lại cảm thấy như bị đánh một cái tát thật mạnh vào trên mặt bọn họ vậy. Cuối cùng, vẫn là Hoàng đế mở miệng trước tiên, chẳng qua trong mắt sắc lại mang theo một tia thâm ý, cũng không biết thủ khúc này của Mộc Tịch Bắc khiến ông ta sinh ra cảm tưởng như thế nào: " Nữ nhi Thừa tướng quả thật danh bất hư truyền a, khúc tùy tâm sinh, xem ra là Trường Giang sóng sau đè sóng trước rồi!"