Thanh Từ rất nhanh đã trở về, đã đem lời của Mộc Tịch Bắc truyền cho Triệu Loan Kiệt và Ngũ Tư Tư đang giết địch ở phía trước. Vén lên màn xe, xoay người lên xe ngựa, nói với Mộc Tịch Bắc: " Tiểu thư, nhìn tình hình thì không cần đến nửa canh giờ đã có thể công ra ngoài rồi." Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, mím môi không nói gì, mặc dù nói mười vạn nhân mã đánh hạ một cái cửa thành rất dễ dàng, nhưng hiện giờ trong thành hỗn loạn, chém giết khó tránh khỏi trói buộc, cho nên cũng không dễ dàng thi triển, phương pháp tốt nhất chỉ có thể thúc chiến giải quyết nhanh. Xe ngựa im lặng ở trong góc tối, an tĩnh cùng bóng đêm hòa làm một thể. Ngoài xe tiếng la giết chấn thiên, vang vọng toàn bộ bầu trời đêm, trong thành dân chúng đóng chặt cửa phòng, không dám nhìn quanh, bên ngoài gió xoáy thổi mạnh, tựa như không khí âm trầm bị đè nén, rốt cục tại thời khắc này bị xé rách ra một cái lỗ hổng lớn, cơn mưa như trút nước đột nhiên trút xuống. Mộc Tịch Bắc nhẫn nại ngồi đợi, nhưng trong lòng cũng đang suy tư về bước kế hoạch tiếp theo. Tiếng la giết dần dần yếu xuống, một tướng sĩ máu me đầy mặt chạy đến trong hẻm nhỏ: " Vĩnh Dạ quận chúa, Triệu tướng quân ra lệnh tiểu nhân đến thông báo với người, có thể ra khỏi thành rồi." Mộc Tịch Bắc nhìn hắn cả người đầy máu nhẹ gật đầu, ôn nhu nói: " Vất vả rồi." Tướng sĩ lau vết máu trên mặt, cũng gật gật đầu, hết thảy không cần nói nhiều. Thanh Từ rất nhanh lái xe ngựa theo mười vạn đại quân trong thành phá thành đi ra, mười vạn nhân mã trong Đế đô, không phải nhân mã bình thường, mà là Cấm Vệ quân Đế đô, vì thế thực lực không thể khinh thường, điểm này khiến Mộc Tịch Bắc vui hơn một chút. Mười vạn nhân mã chỉnh tề nhanh chóng di chuyển, Bắc Yến vương và Phó tướng đều ngồi trên lưng ngựa, mang theo đông đảo binh sĩ xuất phát đến Kính Thành có khoảng cách khá gần Đế đô, đây là một điểm mà Mộc Tịch Bắc lựa chọn để giao chiến. Nếu như suy đoán không sai, thì sau khi An Nguyệt Hằng nhanh chóng chiếm lĩnh Đế đô, nhất định sẽ điều động nhân mã tiếp tục truy kích, không, dựa theo tính tình của An Nguyệt Hằng, nói chung là còn chưa đợi chiếm lĩnh Đế đô, cũng sẽ điều động binh mã truy kích rồi. Mộc Tịch Bắc ngồi trong xe ngựa một đường lắc lư đi theo đại quân tiến về phía trước, trong xe tản ra mùi đàn hương nhàn nhạt, làm cho tâm thần người ta an bình. Trên bàn nhỏ gỗ lê khắc hoa, bày ra chính là bản đồ địa hình Tây La, đương nhiên, bản đồ này là toàn cảnh Tây La, thậm chí còn có thêm một số quốc gia xung quanh, nhưng bởi vì diện tích che phủ cực lớn, cho nên cũng không tinh tế như bản đồ địa hình trước đó. Mà giờ khắc này, trong Nhiếp Chính Vương phủ Toàn bộ vương phủ đèn đuốc sáng trưng, An Nguyệt Hằng đem phòng khách Vương phủ đổi thành phòng hội nghị, ở giữa đặt một cái bàn lớn gỗ lim rộng chừng ba thước rưỡi, phía trên đồng dạng trải một tấm bản đồ, chỉ là so với bản đồ trong tay Mộc Tịch Bắc còn tinh tế hơn rất nhiều, hơn nữa cũng rõ ràng hơn rất nhiều, thậm chí ngay cả binh lực bố trí của các quốc gia khác cũng đều có đánh dấu. An Nguyệt Hằng đứng ở chủ vị, không có ngồi xuống, xung quanh bàn đều vây không ít tướng lĩnh, dáng người tướng mạo khác nhau, so với mấy người ít ỏi trong tay Mộc Tịch Bắc, thì đội hình này có vẻ xa hoa cường đại hơn rất nhiều. Sắc mặt của An Nguyệt Hằng cũng không tốt lắm, nhớ tới hơn mười người bị Mộc Tịch Bắc giết chết, đều là nhân sĩ mình tỉ mỉ bồi dưỡng, thậm chí còn có rất nhiều người còn đang ẩn núp, nhưng bây giờ đều bị giết cả rồi, điều này sao có thể không khiến hắn căm tức được. " Vương gia, Bắc Yến vương vậy mà bỏ thành mà đi! Thật sự là ra ngoài dự liệu. " Một phó tướng nhìn An Nguyệt Hằng mở miệng nói. An Nguyệt Hằng đem ánh mắt rơi vào trên bản đồ, tâm tư khẽ nhúc nhích, Bắc Yến Vương nhất định sẽ không có cách làm điên cuồng như vậy, phải biết rằng một khi Đế đô không lấy lại được, như vậy cho dù ông ta bảo vệ cả nửa non sông Tây La cũng chỉ có thể là tội nhân thiên cổ, huống chi, cái này căn bản không phù hợp tác phong nhất quán của ông ta. Dựa theo dự đoán lúc trước của hắn, nếu như là Bắc Yến vương, Bắc Yến vương cuối cùng có lẽ sẽ bỏ thành, nhưng nhất quyết sẽ chưa làm gì mà rút đi. Chẳng lẽ nói là nàng lưu lại? An Nguyệt Hằng nhìn về phía bản đồ trên bàn, hai tay chắp sau lưng, các tướng lĩnh cũng nhìn theo ánh mắt của hắn. " Nếu như rời khỏi thành, như vậy bọn họ lựa chọn nhất định là Kính Thành." An Nguyệt Hằng ngữ khí nhàn nhạt, lại hết sức chắc chắn. Kính Thành địa thế hiểm yếu, khắp nơi đều là dãy núi, dễ thủ khó công, cho nên đây là một chỗ rất tốt để đến. " Vương gia, mạt tướng nguyện ý lập tức lãnh binh truy kích. " Một tướng sĩ thân mặc áo giáp Phi Hổ mở miệng nói. " Khụ khụ. " Một tiếng ho khan không đúng lúc vang lên bên trong bầu không khí nghiêm túc này, mà nam tử này không phải người khác, chính là Tề Tuấn yên lặng đã lâu! Tề Tuấn toàn thân áo trắng, không có mặc áo giáp, sắc mặt tái nhợt, dường như từ sau lần trước, thân thể luôn không được tốt lắm. " Tề huynh, thân thể của ngươi không sao chứ. " Một nam tử khác nhẹ giọng hỏi, người này cũng là người quen, chính là trưởng tử Lư gia Lư Dẫn Minh. " Không có gì đáng ngại, ta đây là nhìn thấy Vương gia sắp thành đại sự, trong lòng ta cao hứng. " Tề Tuấn mở miệng nói. " Hồng Hưng đảm nhiệm Tướng quân, điều khiển năm mươi vạn binh mã truy kích Bắc Yến vương, Tề Tuấn đảm nhiệm quân sư. "An Nguyệt Hằng chậm rãi mở miệng. Nếu như Mộc Tịch Bắc thật sự ở trong trận doanh của Bắc Yến vương, như vậy cho dù có mười vạn nhân mã, hắn cũng không thể không cẩn thận ứng đối, lại thêm ở Bắc Nhị môn còn tích trữ năm mươi vạn quân địch, lúc nào cũng có thể sẽ bị Mộc Tịch Bắc điều động qua, cho nên hắn mới có thể phái ra năm mươi vạn binh mã. Hồng Hưng tuổi chừng bốn mươi, là hắn một tay đề bạt, là một tướng lĩnh rất được, tướng quân của đối phương là Bắc Yến vương dũng mãnh thiện chiến uy vọng vô cùng tốt, nếu như mình điều động một phó tướng trẻ tuổi chỉ sợ sĩ khí sẽ không thành. Cho nên, nhất định phải điều động một tướng quân chân chính dựa vào chiến công chồng chất, mà Tề Tuấn hận Mộc Tịch Bắc tận xương, trước giờ lại xảo trá, cho nên đối đầu với Mộc Tịch Bắc, nhất định sẽ tận hết sức lực, lại phái vài tên phó tướng, nhìn từ nhân thủ cùng binh mã, cũng đủ để toàn thắng mười vạn nhân mã của Bắc Yến vương. " Vương gia, trong thành có người tản ra tin tức, nói là ôn dịch là vương gia một tay bày ra, bây giờ nghị luận ầm ĩ, dân tâm bất ổn. " Lư Dẫn Minh mở miệng nói. " Rải ra tin tức, Bắc Yến vương giữ binh tự trọng, ý đồ mưu phản, Bệ hạ đặc phái chúng ta bình định phản loạn, đồng thời tràn ra tin tức, Bản vương thân nhiễm ôn dịch, nguyện lấy thân thí nghiệm thuốc. " An Nguyệt Hằng bình tĩnh mở miệng, không hoảng không loạn. Đám người nhao nhao gật đầu, cứ như vậy, người mưu phản chính là Bắc Yến vương, cho dù đến Kính Thành, sợ là dân chúng Kính Thành cũng sẽ lòng mang khúc mắc với hắn, cho rằng bọn họ là loạn thần mưu phản, mà chiêu An Nguyệt Hằng lấy thân thí nghiệm thuốc sau đó, lại càng có thể nhanh chóng thu nạp lòng người, một khi thành công, chỉ sợ bách tính Đế đô người người đều sẽ vì hắn mà ca công tụng đức. Tề Tuấn thu liễm tâm tư, không thể không nói An Nguyệt Hằng sớm đã chuẩn bị thỏa đáng mọi chuyện từ trước, từ dân tâm đến binh mã, từ kinh tế đến chính trị, có thể nói là vô cùng nghiêm cẩn. " Phùng Ba, điều khiển ba mươi vạn nhân mã vào kinh, đánh hạ hoàng cung. " An Nguyệt Hằng mở miệng nói. Phùng Ba là một tiểu tướng tương đối trẻ tuổi, nhưng chỉ vừa nhìn, liền có thể nhìn ra thiên phú vô cùng tốt, Phùng Ba hỏi ngược lại: " Vương gia, không phải nói tạo phản chính là Bắc Yến vương sao, nếu như chúng ta xuất binh đánh hạ Hoàng cung, chẳng phải là tự mâu thuẫn, người tạo phản không tránh được chúng ta?" An Nguyệt Hằng liếc nhìn Phùng Ba một cái tiếp tục nói: " Bắc Yến vương chiếm cứ hoàng cung, Bệ hạ rời khỏi Đế đô, chúng ta tiến đánh đoạt lại hoàng cung, có gì mà không ổn?" Chúng tướng sĩ nháy mắt hiểu rõ, xác thực, bây giờ trong thành hỗn loạn, dân chúng phần lớn là đóng cửa không ra, đối với tình hình chân chính cũng không hiểu hết, chỉ cần phái người điều khiển dư luận, như vậy bọn họ chính là sư của chính nghĩa. Sau khi An Nguyệt Hằng tiếp tục phân phối nhiệm vụ cho đám người, đám người liền lĩnh mệnh rời đi. An Nguyệt Hằng một thân một mình ngồi ở trên ghế, trong tay vuốt vuốt một cái bình sứ bị phong bế. Đây chính là cổ bình mà Thanh Quốc công chúa giao cho hắn, bên trong chính là con phối đôi với con sinh tử cổ của Mộc Tịch Bắc, An Nguyệt Hằng nhẹ nhàng vuốt vuốt, không biết suy nghĩ cái gì. Mà một mặt khác, đám người Mộc Tịch Bắc sau một đêm bôn ba, rốt cục gần hừng đông thì tới Kính Thành. Quân đội vừa mới tới Kính Thành, Mộc Tịch Bắc lập tức cho người đi trong thành tản ra tin tức An Nguyệt Hằng lĩnh mệnh mưu phản, bức Hoàng đế rời đi. Mà đợi đến giữa trưa, lúc tin tức mà An Nguyệt Hằng truyền đến Kính Thành, thì trong lòng dân chúng Kính Thành đã có quan niệm trước đó, cho nên cũng không tạo thành ảnh hưởng gì khi Bắc Yến Vương dẫn đầu quân đội. Trong một doanh trướng, các tướng lĩnh đều chưa nghỉ ngơi, trừ những người lần trước, lần này còn có thêm bốn tên phó tướng, đều là hoàng đế phái tới, tạm thời thấy cũng không tồn tại vấn đề gì. Lần này Mộc Tịch Bắc không nói gì, chỉ an tĩnh ngồi ở trong góc, Bắc Yến vương ngồi ở vị trí đầu, nhìn những người phía dưới mở miệng nói: " Hôm nay tu chỉnh, ngày mai chuẩn bị nghênh chiến." " Vương gia, nghe nói đối phương điều động là Hồng Hưng tướng quân, Tề Tuấn của Tề gia lúc trước đảm nhiệm quân sư, mà nghịch tặc An Nguyệt Hằng còn điều động năm mươi vạn binh mã, chúng ta chỉ có mười vạn cấm quân, căn bản không phải đối thủ. " Một phó tướng mở miệng nói. " Kính Thành địa giới dễ thủ khó công, cho dù bọn hắn đến đây năm mươi vạn binh mã, chắc chắn cũng sẽ không chiếm lĩnh nơi đây, huống chi, nếu như không chiến, chẳng lẽ ngươi dự định đi đầu quân cho nghịch tặc? " Bắc Yến vương thanh âm hào phóng, giữa lông mày đều là bá khí nghiêm nghị. Tên tướng sĩ lần này không có mở miệng, bọn hắn mặc dù là người của Hoàng đế, nhưng không thể không nói, đối Hoàng đế là bất mãn, trận chiến lần này, đối phương một trăm tám mươi vạn binh mã, thế mà Hoàng đế chỉ cấp cho bọn họ sáu mươi vạn, cuộc chiến này quả thực chính là đang đi chịu chết. Mộc Tịch Bắc quét sắc mặt mấy người, rủ xuống con ngươi, xem ra trận thứ nhất này chỉ có thể thắng không thể bại! Bắc Yên vương điều binh khiển tướng an bài một phen, lúc này mới để cho mọi người đi về nghỉ ngơi trước, mấy người còn ở lại nhìn thấy sắc mặt Mộc Tịch Bắc không có huyết sắc, có chút lo lắng. Hồng Hưng cùng Tề Tuấn dẫn đầu năm mươi vạn đại quân rất nhanh đã tiến đến, nhưng đúng như Bắc Yến Vương đã nói, cho dù bọn họ mang theo ưu thế áp đảo, lại bởi vì địa hình Kính Thành, nên đều phải kiềm chế tính tình, bỏ thời gian để điều tra, không có vội vã tiến công. Mộc Tịch Bắc thì tương đối yên tĩnh, trong đầu không biết vẫn đang tính toán cái gì, cho đến ngày kế tiếp, trời vừa tờ mờ sáng, nàng đã không còn buồn ngủ. Búi tóc còn chưa vấn xong, liền nghe bên ngoài truyền đến tiếng điều động binh sĩ. " Tiểu thư, Hồng Hưng đã bắt đầu công thành. " Thanh Từ vén rèm lên đi đến. Mộc Tịch Bắc mặc xong quần áo, liền đi đến lều trại chính, bên trong đông đảo tướng sĩ đều đã đổi lại áo giáp, đã sẵn sàng đón quân địch. Triệu Loan Kiệt và Ngũ Tư Tư không ở đây, dường như đang ở cửa thành thủ thành. Phó Dĩ Lam và Ân Mạc Ly thấy Mộc Tịch Bắc đến, nhường ra vị trí cho nàng, còn mấy tên phó tướng thấy vậy có chút không rõ ràng cho lắm, nhưng cũng không có mở miệng. " Hiện tại tình thế có một điểm tương đối lạc quan chính là, mặc dù Hồng Hưng dẫn đầu năm mươi vạn binh mã đóng quân, nhưng chỉ phái ra mười vạn nhân mã đọ sức cùng chúng ta. " Bắc Yến vương mở miệng nói. " Như vậy thì cũng có thể trụ được một trận chiến, chỉ là vì sao Hồng Hưng lại làm như vậy? " Một phó tướng mở miệng hỏi. Mộc Tịch Bắc lạnh lùng nói: " Xa luân chiến." Mấy người đều sững sờ, nhìn về phía nàng, Mộc Tịch Bắc nhìn sắc trời một chút, trời vẫn còn tối tăm mờ mịt, cũng không sáng lắm, mặt trời cũng chỉ mới lộ ra một tia sáng màu quýt. Mộc Tịch Bắc gọi Phó Dĩ Lam và Ân Mạc Ly, bước nhanh rời khỏi doanh trướng, đi đến chỗ giao chiến trên tường thành. Phó Dĩ Lam và Ân Mạc Ly nhanh chóng theo bước chân của nàng, leo lên tường thành, nhìn cảnh tượng hai quân giao chiến ngoài cửa thành. Không trung tên bay đầy trời, mặt đất đầy khe rãnh của chiến hỏa, tiếng la giết phá vỡ bình minh, át luôn cả tiếng gà gáy. Đứng ở trên tường thành, có thể trông thấy xa xa quân địch tạm thời xây dựng cơ sở ở bên ngoài hai trăm dặm, trong doanh trướng đại khái lưu lại mười vạn binh sĩ, còn lại bốn mươi vạn thì đều tích trữ ở ngoài thành Kính Thành, ba mươi vạn chỉnh binh bày trận, còn mười vạn đang chém giết với tướng sĩ do Triệu Loan Kiệt dẫn đầu. Mộc Tịch Bắc rõ ràng nhìn thấy, đứng đầu ba trăm ngàn nhân mã, là một người thân mặc áo giáp răng nanh Bạch Hổ màu trắng, hai vai là đầu báo, thân cao tám thước, so với Bắc Yên vương thì thấp hơn một phân, chừng bốn mươi tuổi, rất có phong phạm Đại tướng, dường như chính là tướng lĩnh Hồng Hưng. Mà bên cạnh Hồng Hưng có một nam tử áo trắng, ngồi trên ghế, sắc mặt tái nhợt, môi sắc tươi sáng, mang theo vài phần âm nhu, trong mắt đều là xúc cảm âm u, khiến cho người ta cảm thấy thực không thoải mái. Mộc Tịch Bắc sầm mặt lại, quả nhiên là Tề Tuấn. Tề Tuấn dường như cũng nhìn thấy Mộc Tịch Bắc đứng ở trên tường thành, nhếch lên khóe miệng, hắn muốn báo thù cho người nhà của hắn, đại ca nhị ca, các ngươi hãy chờ xem, ta nhất định sẽ tự tay đưa nữ tử này vào Địa Ngục. Mộc Tịch Bắc phân phó gì đó với hai người Phó Dĩ Lam và Ân Mạc Ly bên cạnh, hai người liền gật đầu rời đi. Bởi vì lý do địa thế, nên số người cực kì có hạn chế, cho nên Mộc Tịch Bắc sớm đã dự liệu được, vô luận điều động bao nhiêu nhân mã đến, Hồng Hưng và Tề Tuấn đều rất khó một lần xuất động đại quy mô, dựa theo địa thế của nơi này, Tề Tuấn hẳn là một lần chỉ có thể xuất động ba mươi vạn nhân mã tiến đánh Kính Thành, nếu nhiều hơn, liền chịu không được. Chỉ là khiến Mộc Tịch Bắc ngoài dự liệu chính là, Tề Tuấn vậy mà dự định sử dụng xa luân chiến, xem ra ngay cả khi Tề gia xuống dốc, cũng không thể khiến hắn bỏ được tật xấu tự cao tự đại! Có điều như vậy cũng rất tốt, ngược lại là cho nàng cơ hội. Triệu Loan Kiệt trên mặt nhuốm máu, hai tay bởi vì vừa mới chém vào khôi giáp cứng cáp mà bị chấn động hơi tê tê, tiếng gào thét to lớn như trời đất sụp đổ, xa xa chim thú chạy trốn tứ phía, một tiếng nổ lớn vang lên, cũng không biết có phải là đỉnh núi đang lắc lư hay không, mà nháy mắt tựa như tất cả âm thanh khác đều mơ hồ. Mộc Tịch Bắc khẽ chau mày nhìn tình cảnh phía dưới, hai má có thể cảm nhận được mũi tên nhọn lao đến theo dòng khí, từ trong dòng khí có thể cảm nhận được hơi lạnh trong đó, từng tiếng gào thét nổ tung, màng nhĩ rung động, cái này không giống với những lần ám sát mà nàng đã trải qua trong dĩ vãng, đây là một trận nhuốm máu tế điện. Gió nổi mây phun, ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ, tiếng hò hét cùng tiếng kêu la đan xen, huyết quang cùng đao quang chiếu rọi. Trên không trung mưa tên bay qua trên đỉnh đầu, các binh sĩ từng người đỏ mắt phẫn nộ bổ bảo đao về phía đầu địch nhân. Một tên binh lính trong lòng vừa kinh hô "Nguy rồi!" thì một đạo lam quang hiện lên, lưỡi dao kéo ra một cái bóng thật dài đánh tới, đâm xuyên qua xương bả vai của hắn, chỉ nghe một tiếng keng, lưỡi đao cắm vào da thịt, trong nháy mắt máu tươi bắn ra, phun đầy mặt người tới, người binh sĩ này chỉ cảm thấy cánh tay của mình bất tri bất giác đã biến mất. Nhưng hắn biết được, bởi vì có khôi giáp bảo hộ, xương cốt của hắn còn chưa bị nát, nhưng khôi giáp đúc từ sắt thép lại vỡ thành từng mảnh, bắn tung toé đến trên gương mặt của hắn, truyền đến lửa nóng đâm đau nhói, binh sĩ trở tay nâng đao, nhưng lại rất khó nhấc lên, mắt thấy một thanh trường mâu lần nữa đánh tới, đã tránh không được, không khỏi có chút đỏ mắt, đối với sự bất lực của mình phát ra một tiếng gầm giận dữ. Hắn còn không cam tâm cứ như vậy chết đi! Trong nhà còn có hài tử đang chờ hắn trở về! Tiền hắn dự định chuộc Thúy Nương khỏi Xuân Mãn Lâu còn chưa tích lũy đủ, hắn không cam tâm cứ như vậy chết đi! Mắt thấy trường mâu sắp đâm vào thân thể của mình, người kia lại đột nhiên dừng lại động tác, đồng bạn cũng cho người kia một đao mất mạng, quát hắn: " Đứng ngốc ở đó làm gì! Chờ chết à!" Người binh sĩ này con mắt đỏ lên, trả lời: " Ngươi còn chưa chết, lão tử mới không chết đâu!" Hai người cười một tiếng, cầm đao tiếp tục chém giết. Hai phe nhân mã giao chiến, người Cấm Vệ quân muốn cao hơn một bậc, cho nên, từ dưới tường thành Kính Thành, dần dần di chuyển ra phía ngoài. Nếu như giao chiến ngang nhau, như vậy Cấm Vệ quân nhất định sẽ thắng lợi, nhưng lại ở trong thời điểm bọn hắn cảm thấy thắng lợi đang ở trước mắt, Tề Tuấn lại đột nhiên phát xuống mệnh lệnh, mười vạn nhân mã An quân lập tức lui ra, một vòng giáp mới toả sáng, mười vạn tướng sĩ trường mâu chưa nhuốm máu lần nữa tiến lên. Mộc Tịch Bắc đứng trên tường thành, nhìn thấy binh sĩ phe mình một thân chật vật cùng máu tươi đầy người, lại nhìn đối phương một bộ dáng kích động, có chút nhíu mày. Tề Tuấn thật đúng là hèn hạ, không chỉ có công thành, lại còn công tâm, nhìn thấy nhân mã nhiều gấp mấy lần phe mình, đang chờ thay nhau ra trận, liền có thể tưởng tượng, những Cấm Vệ quân một lần sống sót sau tai nạn này là tâm tình gì. Mười vạn binh mã mới ra chậm rãi tiến lên, Triệu Loan Kiệt dẫn đầu đại quân thì chậm rãi lui lại, lại phải đem từng tấc đất mà trước đó mới dùng sinh mệnh chém giết đoạt được giao phó ra ngoài, trong lòng mỗi người đều dâng lên một cỗ cảm giác bi tráng. Kèn lệnh lại thổi lên, tiếng trống chấn thiên, máu tươi trên đất cùng thổ nhưỡng ngưng kết cùng một chỗ, thành màu tím thẫm, tình kỳ ngã trên mặt đất, từng cái bị đâm thành từng lỗ thủng giống như đang nhỏ máu, trong không khí cũng đang lưu động hương vị xơ xác tiêu điều. Hai phe lần nữa giao chiến, cấm quân cũng không còn lui lại, chủ động xông ra ngoài, mang theo khí thế đập nồi dìm thuyền. Bỗng nhiên, xa xa ánh lửa ngút trời, tại doanh trướng của An quân bên ngoài hai trăm dặm đột nhiên dâng lên đại hỏa, truyền đến tiếng hò giết. Hồng Hưng cùng Tề Tuấn đều đứng dậy, bọn binh lính cũng dừng lại động tác trong tay. Mộc Tịch Bắc hừ lạnh một tiếng, thật đúng là cho rằng nàng mang theo mười vạn nhân mã mà dám cùng năm mươi vạn nhân mã giằng co? Từ đêm qua, nàng cũng đã điều động ba mươi vạn nhân mã trong số năm mươi vạn nhân mã ngoài Bắc Nhị môn đến rồi, lưu lại hai mươi vạn chống lại ba mươi vạn nhân mã của An Nguyệt Hằng, mà ba mươi vạn này là trốn ở trên đường Bắc Nhị môn đến Kính Thành, đợi Tề Tuấn dẫn đầu nhân mã đi qua, bọn họ lại ở sau lưng hắn đi ra. Chỉ là, cho dù có ba mươi vạn nhân mã tương trợ trận này, Mộc Tịch Bắc vẫn không thể chủ quan, dù sao binh mã có hạn, còn phải đối phó một trăm tám mươi vạn đại quân của An Nguyệt Hằng nữa. Tề Tuấn đứng đầu đám người, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc mắt sắc tĩnh mịch. " Nhân mã tiến đánh doanh trướng có bao nhiêu? " Hồng Hưng mở miệng hỏi. " Hồi tướng quân, hình như có ba mươi bốn vạn!" Hồng Hưng sắc mặt không vui, bên chỗ Vương gia sợ là xảy ra điều gì sai lầm, nếu không vì sao điều động binh mã lớn như thế vì sao mình trước đó không hề nhận được một chút tin tức, chẳng lẽ bên Vương gia xuất hiện phản đồ? Mộc Tịch Bắc con ngươi đóng băng, xác thực, điều động ba mươi vạn nhân mã mà không bị An Nguyệt Hằng phát giác là không thể nào, chỉ là những người này lại đều bị a Tam chặn lại xử lý cả rồi, đổi thành người mình, đồng thời điều động sát thủ thời khắc ở ngoại vi chú ý, một khi phát hiện không đúng, giết chết không cần hỏi, dưới chính sách A Tam thà giết lầm ba ngàn, cũng không chịu bỏ sót một người. Mới khiến cho kế hoạch của Mộc Tịch Bắc tiến hành thuận lợi như vậy. " Lập tức thu binh! " Hồng Hưng phân phó nói. " Vâng." " Tướng quân chậm đã. " Tề Tuấn đột nhiên mở miệng nói. Hồng Hưng cau mày nhìn về phía người nam tử âm nhu bên cạnh, hắn là một tướng quân, tất nhiên cũng biết uy danh của Tề gia, bây giờ Tề gia chỉ còn lại một dòng độc đinh, Hồng Hưng vốn là mười phần chờ mong, chỉ là lúc nhìn thấy Tề Tuấn, lại không khỏi có chút thất vọng, Tề Tuấn này thân thể không tốt, tuyệt không giống như là nam nhi bước ra từ cửa thế gia, thậm chí còn không bằng Tề phi khí khái hào hùng trước đó. " Tướng quân chậm đã, xin thứ cho mạt tướng hỏi một câu, khụ khụ, tướng quân nóng lòng điều binh về doanh như vậy, mục đích ở đâu? " Tề Tuấn một đôi mắt không ngừng loé ra quang mang, mở miệng hỏi. Mộc Tịch Bắc đứng ở trên tường thành nhìn phía xa Tề Tuấn và Hồng Hưng dường như đang trò chuyện với nhau, Hồng Hưng đứng chắp tay, nhíu chặt lông mày, nhưng vẫn đang nhẫn nại nghe Tề Tuấn nói gì đó. " Bắc Bắc, cha ta đã chuẩn bị xong." Lúc này Phó Dĩ Lam trở về nói. Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, không nói gì, ánh mắt từ đầu đến cuối đều rơi vào người Tề Tuấn, mà đúng lúc này, trên tường thành đã tấp nập chạy đến rất nhiều phó tướng, Ân Mạc Ly cũng bày ra một khuôn mặt tươi cười cả người lẫn vật đều vô hại trở về. Bắc Yến vương đi lên cuối cùng, không có quá nhiều biểu tình với Mộc Tịch Bắc. Đông đảo phó tướng cùng binh sĩ lại mắt đầy hưng phấn chỉ vào nơi dấy lên gió lửa trong quân doanh An quân ở xa xa, thậm chí có thể nghe được tiếng chém giết ngoài trăm dặm. " Lần này thì hay rồi, đại bản doanh của bọn họ bị tập kích, cũng không tin bọn họ còn có thể ở đây đánh nhau, còn không phải tè ra quần chạy về nhà dập lửa! " Một phó tướng khó nén vui sướng, mặt mày có chút hớn hở. " Vương gia thật sự là anh minh, không hổ là Bắc Yến vương, chỉ là Vương gia là khi nào điều động binh mã, vậy mà An Quân không có một chút phòng bị, thật sự là cao a! " Một tên phó tướng khác kính nể nhìn Bắc Yến vương. Bắc Yến vương lại trầm giọng nói: " Mưu kế lần này chính là của Vĩnh Dạ quận chúa, quận chúa từ nhỏ được Tướng gia dạy bảo, mưu trí vô song, tin tưởng lần này chinh chiến tất có thể đại hoạch toàn thắng." Mấy tên phó tướng đều kinh ngạc, đây là do Mộc Tịch Bắc thiết kế? Một giới khuê các nữ tử, nếu nói là giỏi về đùa bỡn thủ đoạn thì cũng thôi đi, thế nhưng nếu ngay cả quyền mưu quỷ kế đều tinh thông như thế, vậy thì thật sự không thể khinh thường. " Quận chúa thật sự là anh minh, có thể nghĩ đến biện pháp này, cứ như vậy, bọn họ lưu lại mười vạn binh mã ở trong hang ổ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, mà trước mắt bốn mươi vạn binh mã này cũng vội vàng trở về, chúng ta cùng viện quân trước sau giáp kích, dưới thế lực ngang nhau, nhất định có thể giết cho bọn hắn không chừa mảnh giáp!" Mộc Tịch Bắc gật gật đầu với Bắc Yến vương, như đang biểu thị cảm tạ. Sở dĩ Bắc Yến vương đẩy nàng lên phía trước, nghĩ đến là bởi vì Ngũ Lưu Ly ở biên cương thanh danh vang dội, người ủng hộ vô số, Bắc Yến vương lo lắng mình rơi xuống tầm thường, mới đem mình chiêu cáo thiên hạ. Trong mắt Bắc Yến Vương đều là bá khí, không phải chỉ là đánh trận thôi sao! Ngũ Lưu Ly có thể đánh, Bắc Bắc cũng có thể đánh! Huống chi có ông hỗ trợ, cũng không tin không thể sánh bằng một cái tiểu thư nũng nịu! Không thể không nói, Bắc Yến vương là bao che khuyết điểm, hơn nữa là bảo hộ không có đạo lý, chỉ bởi vì quan hệ với lão thái phi, liền không thể nhìn nàng ăn một điểm thua thiệt. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ở bên Mộc Tịch Bắc, Bắc Yến vương từ đầu đến cuối đều có loại cảm giác không thi triển được, bởi vì ông bài binh điểm tướng từ trước đến nay là duy ngã độc tôn, thế nhưng bây giờ lại bởi vì Mộc Chính Đức cùng Lão thái phi dặn dò, mọi chuyện còn phải hỏi ý kiến Mộc Tịch Bắc, trong lúc nhất thời, làm mình dường như cũng bị mất đi chủ ý. Nhưng mà Bắc Yến vương không thể không thừa nhận, rất nhiều chuyện, Mộc Tịch Bắc đưa ra đề nghị lại là quỷ chiêu hành binh, kiếm tẩu thiên phong, ông chắc chắn không nghĩ ra được. Có điều mấy lần trò chuyện, ông ngược lại tin tưởng lời của Mộc Chính Đức, cam nguyện làm cái gì cũng không dùng ý nghĩ của tướng quân. Hơn nữa, ông thích đứa nhỏ Mộc Tịch Bắc này, yên lặng nhìn cũng làm người ta đau lòng, mỗi lần ông nói chuyện với nó, ông thậm chí cũng không dám lớn tiếng, sợ dọa sợ đứa nhỏ này. " Trong doanh trướng có lương thảo, quần áo cùng trang bị của chúng ta, tất cả vật tư đều ở trong doanh trướng, nếu như không quay về, chúng ta chính là ngay cả ăn uống cơ bản nhất đều không có! " Hồng Hưng dường như đối với vấn đề của Tề Tuấn có chút khó hiểu, hành quân đánh trận, nào có chuyện không bảo vệ doanh trướng của mình! " Nhưng tướng quân có từng nghĩ tới, nếu cứ vậy trở về doanh, hai phe giáp công, bỏ đi mười vạn nhân mã trong doanh trướng, ba mươi vạn nhân mã trong tay chúng ta bị hai mặt giáp công, dưới thế lực ngang nhau, quân ta mệt mỏi bôn tẩu, khó mà thủ thắng. " Tề Tuấn mở miệng nói. Hồng Hưng không nói gì, Tề Tuấn tiếp tục nói: " Đây là Bắc Yến vương hạ mưu kế, dựa theo hình thức cố định trong binh pháp, bọn hắn tất sẽ cho rằng chúng ta sẽ về doanh cứu trợ, như thế thì sẽ rơi xuống thế hạ phong." " Vậy theo ý của ngươi là? " Dường như Hồng Hưng có chút động dung, xác thực, nếu như tiến đánh trong doanh trướng quân địch có ba bốn mươi vạn, mình lại mệt mỏi bôn tẩu trở về, thủ thắng dường như cũng rất khó khăn, cho dù thắng, sợ là binh mã cũng không còn thừa bao nhiêu, đến lúc đó không thiếu được sẽ bị những tướng lãnh Đế đô chế giễu. Tề Tuấn gằn giọng nói: " Vương gia vì sao không nhìn trước mắt? Trước mắt mười vạn cấm quân Kính Thành đã sức cùng lực kiệt, chúng ta đều có thể toàn quân xuất động, nhất cử đánh hạ Kính Thành, đây cũng không phải là việc khó, mà trong thành tất sẽ có binh khí cùng lương thảo, sợ gì quân ta không có trang bị?" Sắc mặt Hồng Hưng khẽ động, Tề Tuấn tiếp tục nói: " Mà chờ đến khi chúng ta chiếm lĩnh Kính Thành, như vậy chúng ta liền ở vào địa thế hữu lực, Kính Thành dễ thủ khó công, chúng ta mới có phần thắng." Hồng Hưng gật gật đầu, dường như rất tán đồng với ý kiến của Tề Tuấn, sau một lát do dự, liền hạ lệnh, toàn quân xuất kích, tiến đánh Kính Thành! Trên tường thành hai tên phó tướng trước đó mặt mày hớn hở, lập tức liền mắt choáng váng, An quân này bị điên rồi phải không? Vậy mà quy mô công thành. Phó tướng lập tức mở miệng nói: " Quận chúa, cái này. Đây là có chuyện gì, đây chính là ngươi ra chủ ý. Bây giờ phải làm sao mới ổn đây..." Bắc Yên Vương đập một phát vào trên đầu của hắn: " Nhìn ngươi xem thật nhút nhát! " Tên phó tướng kia không dám mở miệng, Bắc Yến vương nhẹ gật đầu với Mộc Tịch Bắc, tay cầm Khai Sơn Phủ ( cái búa) , vai khảm đầu Bạch Hổ, thắt lưng đeo kim bao đựng tên, xoay người đi xuống tường thành. Mấy tên phó tướng lập tức xông tới, một mặt nhìn xa thế cục, một mặt nói với Mộc Tịch Bắc: " Quận chúa, ngài ngược lại là nói một chút a... Vậy phải làm sao bây giờ, ngài không phải nói An quân sẽ về doanh cứu trợ sao? Bây giờ hơn ba mươi vạn người đánh những tàn binh bại tướng của chúng ta, đây không phải muốn chết sao?" " Đúng thế, một nữ nhân gia, không thành thành thật thật ở lại trong nhà, chạy đến nháo loạn cái gì, chẳng lẽ mạng nhỏ này của ta cũng phải để lại nơi này? " Một tên phó tướng khác mở miệng, chung quanh binh lính thủ thành đều quay đầu nhìn. " Đúng vậy a. Quận chúa, ngươi rốt cuộc nói xem bây giờ chúng ta nên làm cái gì a, chủ ý này là Quận chúa ngài đưa ra, cũng không thể trốn tránh trách nhiệm được." Trên khuôn mặt đáng yêu của Ân Mạc Ly hiếm thấy không có nụ cười, nhìn mấy tên phó tướng hèn nhát mà Hoàng đế phái tới, trong mắt lóe lên một tia sát ý, lúm đồng tiền nho nhỏ cũng biến mất không thấy gì nữa. Phó Dĩ Lam lại càng trực tiếp hơn, một cước liền đá vào trên người tên phó tướng cuối cùng: " Ngươi cái đồ phế vật tham sống sợ chết, chỉ biết đổ thừa cho nữ nhân. " " Ai u đại tiểu thư của ta, ngài thế nhưng không biết dân gian khó khăn, ngươi đi hỏi Vương gia thử xem, đánh giặc là chuyện nữ nhi gia có thể tham gia sao, lại không có thân phận Thái Tử Phi, ở chỗ này chỉ huy cái quái gì? " Tên Phó tướng này mặc dù cũng e ngại thế lực sau lưng mấy người, nhưng ở thời khắc sống chết trước mắt, vẫn nhịn không được chế nhạo hai câu. " Ngươi! " Thanh Từ một phen rút kiếm ra, dường như muốn giết hắn. Mộc Tịch Bắc đè lại tay của nàng, Thanh Từ có chút đỏ mắt, dừng chân nói: " Tiểu thư!" Mộc Tịch Bắc vẻ mặt bình tĩnh không lay động, cầm lấy kiếm trong tay Thanh Từ từng bước một đi về phía tên phó tướng kia, hai mắt hàn quang lạnh thấu xương, giống như sấm sét cửu thiên, đầy người dày đặc sát khí giống như ác quỷ từ Địa Ngục đi ra, cho dù là một thân băng lam, sạch sẽ thấu triệt, lại tự dưng khiến cho người ta cảm thấy đó là màu đỏ chói mắt, trong nháy mắt, tất cả mọi người nín thở, không dám tạo ra bất kì âm thanh gì. Trong lòng Thanh Từ run lên, rủ xuống đôi mắt, đây mới là tiểu thư, tiểu thư mềm mại đã quen, nàng thiếu chút nữa đã cho rằng tiểu thư thật sự là tiểu thư khuê các yếu đuối, tiểu thư của nàng là sát thủ vô cùng tàn nhẫn quyết tuyệt, là sát thủ có thể tự chặt hai ngón tay mà không kêu lấy một tiếng, là sát thủ có thể so sánh với sát nhân cuồng ma lãnh huyết A Tam, làm sao có thể là một nữ tử khuê các không rành thế sự được. Ân Mạc Ly cũng sững sờ ở nơi đó, đồng dạng rủ xuống hai con ngươi, khóe miệng lại dấy lên một vòng ý cười, thật sự là tỷ tỷ của hắn, chỉ là lệ khí trên người lại càng nồng hậu hơn. Phó Dĩ Lam thì trừng lớn hai mắt, nuốt nuốt nước bọt, dường như chưa kịp phản ứng. Nàng cuối cùng biết vì sao cho dù là Mộc Tịch Bắc tay trói gà không chặt, nàng lại luôn không hiểu cảm thấy sợ hãi nàng ấy, bây giờ cũng đã tìm được đáp án, nữ tử trước mắt này tựa như ác quỷ bò ra từ Địa Ngục, quanh thân quanh quẩn sát khí khiến cho người ta khó mà hít thở. Không biết phải có bao nhiêu thi hồn mới có thể chất chồng ra lệ khí như vậy, cũng không biết là có bao nhiêu máu tươi mới có thể khiến cho váy lam thiếu nữ biến thành màu đỏ máu, cái này và những tên lưu manh, tam giáo cửu lưu mà nàng quen biết ở Bắc Yến chắc chắn khác biệt, đây mới thực là lệ khí từ trong đống người chết đi ra mới có, cho nên nàng luôn không hiểu cảm thấy sợ hãi. Mộc Tịch Bắc hai con ngươi bình tĩnh, không có vì lời nói của Phó tướng mà sinh ra một chút lửa giận, trên tay trắng thuần cầm trường kiếm, nhìn thì giống như có chút bất lực, mũi kiếm chiết xạ hàn quang, rạch trên mặt đất, phát ra tiếng phá thành mảnh nhỏ. Giơ tay chém xuống, đầu tên Phó tướng nháy mắt lăn xuống, người xung quanh nhịn không được lui lại mấy bước, sắc mặt hoảng sợ, nhìn Mộc Tịch Bắc ánh mắt tựa như gặp quỷ. Phó Dĩ Lam trong lòng xiết chặt, phải biết rằng Mộc Tịch Bắc căn bản không có nội lực, thế nhưng một đao hạ xuống, lại chặt mất đầu của hắn, nếu không phải đã giết trăm ngàn người, quyết không thể có thủ pháp lưu loát như vậy được. Thi thể Phó tướng nặng nề ngã xuống cửa thành, máu tươi theo một cái lỗ trên kiếm Mộc Tịch Bắc, từng giọt chảy xuôi, Mộc Tịch Bắc đứng ở trên tường thành, nhìn đám người sững sờ phía dưới, lạnh giọng mở miệng nói: " Người dao động quân tâm! Người không phục quân lệnh! Giết không tha!" Giờ khắc này, không có ai sẽ hỏi, ngươi cũng không phải Tướng quân, ngươi cũng không phải Tướng lĩnh, dựa vào cái gì ra lệnh cho chúng ta, bởi vì trong nháy mắt này, bọn họ nhìn thấy không chỉ là dung nhan khuynh thế cùng phong hoa tuyệt đại của nữ tử này, mà còn có uy nghiêm cùng sát khí khó hiểu tồn tại trên người nàng, trong nháy mắt, tất cả mọi người cam nguyện quỳ lạy, thần phục. " Vĩnh Dạ quận chúa! Vĩnh Dạ quận chúa! Vĩnh Dạ quận chúa! " Các tướng sĩ giục ngựa giơ roi giơ cao kim đao trong tay, chiết xạ ánh nắng mặt trời, nhìn lên nữ tử đứng ở trên tường thành, tựa như bị kim quang bao phủ, không hỏi nguyên do, trong chớp mắt này, bọn họ cam tâm tình nguyện tin phục. Trong mắt Thanh Từ dâng lên hơi nước, lại rất nhanh liền giấu đi, tiểu thư nhất định không biết, người chính là có mị lực này, hấp dẫn người ta cam tâm tình nguyện thần phục ở dưới mắt nàng. Còn trong lòng Ân Mạc Ly thì bồi hồi, tỷ tỷ của hắn, hẳn phải đứng ở nơi cao nhất trên thế giới này, tiếp nhận vạn người quỳ bái. Phó Dĩ Lam ngược lại khôi phục bình tĩnh, nữ tử này chú định gây nên giết chóc, khiến vô số người điên cuồng, khiến vô số người vì nàng mà tàn sát, kỳ thật, nàng ấy chỉ cần an tĩnh đứng ở một bên, liền sẽ có người cam tâm tình nguyện đem giang sơn dâng lên, im lặng tản ra dụ hoặc, biết rõ phải chết, nhưng vẫn sẽ có vô số người cam nguyện kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên. Mê hoặc giang sơn, nói chung là như thế. ------ Đề lời nói với người xa lạ ------ Hu hu. Lúc đầu ta chỉ muốn gõ năm ngàn liền lăn đi xem sách, nhưng dừng lại không được... Rất muốn tách thành hai chương, như vậy ta liền có thể an tâm học tập... Ta không ngược a... Ta thực tình sẽ không ngược đâu. Vì sao luôn có người hoài nghi ta? Thật đáng ghét có phải không...╭(╯3╰)╮