Editor: Đông Vân Triều Người xưa nói trung thành là gì, là yêu cầu tuyệt đối im lặng phục tùng, Dạ Quân chưa từng đồng ý. Hắn với tên Dạ Sát ngu trung mù quáng vốn đã khác biệt về bản chất, đã có mệnh lệnh đúng thì cũng có mệnh lệnh sai, đã có mục đích tốt thì cũng có ý đồ xấu, hắn còn nghĩ xa hơn người ra lệnh một nước cờ nhưng sẽ không để ai phát hiện ra. Tỉ như bây giờ chủ nhân nhà mình đã rơi vào khốn cảnh này, thề non hẹn biển cái chó má gì đó làm sao khiến y tin được, không bằng trao một sợi dây xích vào tay y để y có thể chủ động dắt mình đi cả đời. Lại tỉ như chủ nhân hiện tại gần như nửa tàn phế, y chưa chắc đã muốn một tên tùy tùng lành lặn hoàn thành xuất sắc mọi nhiệm vụ hơn mình về mọi mặt, ngược lại nếu tên tùy tùng này cũng thảm hại một chút, ăn đau một chút, y sẽ có cảm giác cân bằng hơn. Dạ Quân chẳng nghi ngờ gì, chuẩn bị đến Dạ Hành đánh một trận lấy danh hiệu. Đương nhiên còn tiện thể nhắc nhở chủ nhân "Thiếu ta, ngài mới biết cái gì gọi là thảm hại, còn không mau đối xử với ta tốt chút", nhưng hắn thề là chỉ cảnh cáo nhè nhẹ thôi —— Dạ Quân cầm lấy đống lương tâm còn ít hơn điểm thi Hóa của tác giả mà chỉ thẳng tay lên Trời thề. Tham gia kỳ đánh giá của Dạ Hành hầu hết đều là người mới chưa tốt nghiệp. Dù sao loại ảnh vệ này cần giấu càng kín càng tốt át chủ bài của mình, không ai hi vọng mình lộ diện trước quần chúng nhân dân. Dạ Quân quen đường quen nẻo chạy đến báo danh, ngoài ý muốn gặp người quen dưới lôi đài. Là Quân Tuyền Hành dù mùa xuân ấm áp vẫn bị bọc kín như cái bánh chưng, vừa được Dạ Đàm ôm xuống từ xe ngựa, đi theo người quản lý của Dạ Hành lên lầu. Dạ Đàm xa xa nhìn thấy bạn nối khố xưa của mình thì ngoảnh mặt làm ngơ, còn Quân Tuyền rõ ràng không tính là thân lắm khi vô ý thấy hắn thì cứ điên cuồng vẫy tay chào. Dạ Quân được mời, bèn cười từ thiện ngồi chung bàn với bọn họ, hỏi: "Sao các ngươi lại đến đây, Dạ Sát cũng muốn đoạt danh hiệu à?" "Hắn á, đương nhiên không phải, hắn chỉ phù hợp với cái tên Đuýt nồi Đại hiệp thôi còn cái danh hào kia vứt bao xa được thì vứt." Quân Tuyền Hành khoát tay, chỉ vào tên người-khỉ đứng đằng sau cứ nhảy lên nhảy xuống như phê đá, "Là Dạ Tiêu nói khi còn bé thấy A Đàm tranh danh hiệu đẹp trai mù mắt chó nên đã mơ ước làm "Dạ Sát" lâu lắm rồi, bảo nhất định phải đến đánh giá, ta bèn dẫn y tới chơi." Dạ Đàm chỉnh lại tư thế ngồi cho chủ nhân nhà mình, thay y cởi áo choàng, tự giác ngồi xuống bên người y, Quân Tuyền Hành lập tức thuận theo dựa vào lòng hắn, hết sức tự nhiên. Dạ Tiêu cầm một cái bọc lớn trải lên bàn, lấy ra đĩa đựng trái cây, điểm tâm loại mặn loại ngọt, nháy mắt đã đầy cái bàn, miệng còn bật đi bật lại bài ca giới thiệu bản thân, kích động khó nén. Một chỗ u ám như Dạ Hành, người bên ngoài nếu tránh được thì đều tránh. Khách bình thường đến mua người cũng chỉ dám uống một tách trà nhuận họng là đủ, ai giống như bọn họ, rõ ràng là đến đánh nhau nhưng lại chuẩn bị một đống đồ ăn vặt cứ như đi PICNIC thưởng xuân không bằng, cảnh tượng phải nói là rất hiếm thấy. Dạ Quân yên lặng đứng ngoài quan sát, cảm giác sâu sắc mình như đang ngắm nhìn những đóa kỳ hoa của chốn giang hồ kỳ lạ này. Dạ Quân cũng không ngờ tới hắn và Dạ Tiêu sẽ cùng giằng co trên đài. Công phu của Dạ Tiêu hắn biết rõ chứ, ở Dạ Hành thì chỉ coi là trung bình, khá, có tập hết đời cũng không lên được học sinh giỏi. Vừa rồi hắn có lơ đãng nhìn vào phòng bọn họ, thấy y có hơi tiến bộ một chút, nhưng cũng chỉ là "một chút" mà thôi. Tuy nhiên lúc Dạ Tiêu lên đài, tự nhiên tui thấy một hiện tượng lạ: đột nhiên tu vi, tốc độ, lực đạo tất cả đều nhân lên gấp bội, cơ hồ hoàn toàn có thể địch được với hắn, thậm chí còn trên cơ. Dạ Quân đánh với y mấy trăm chiêu, vừa nghi hoặc vừa cẩn thận tránh những chỗ yếu hại, chỉ chìa ngực mình ra quệt vào mũi dao của y, thấy sâu đủ mấy xăng-ti-mét thì lui xuống. Sau một khắc Dạ Tiêu đã nhìn thấy Dạ Quân bay ra khỏi đài, lăn dưới đất mấy vòng mới ngưng, thật giống như bị người đánh bay vậy. Dạ Tiêu mờ mịt nghĩ: Ta còn chưa xuất lực, ngươi ngã xuống kiểu gì. Dạ Tiêu nhảy xuống đài, hưng phấn vung vẩy múa may ăn mừng: "WOW ta thật mạnh! Chủ nhân ngài có thấy không! Ta vừa đặt chân lên đài đã thấy mình mạnh lên hẳn! Cảm giác bản thân có thể vả mặt mười tên Dạ Lan cũng được!" Quân Tuyền Hành đáp qua loa: "Vâng vâng vâng đúng đúng đúng, ngươi mạnh ngươi mạnh." Dạ Tiêu lên đài đối chiến khó tránh khỏi bị thương, vì sợ Dạ Lan nhúng tay gây sự nên trước khi đi đánh nhau đã cố ý vẽ một vòng tròn trên mặt đất bắt hắn đứng vào trong, không cho phép hắn ra ngoài, lúc quay lại liền bắt gặp Dạ Lan ngồi xổm trên đất trông ngóng y, như thể đang nôn nóng vặt tóc nghĩ cách ra khỏi vòng. Dạ Tiêu lại sa sút tinh thần mà cúi đầu thở dài: "Nhưng lúc ta xuống đài thì lại yếu đi rồi, thần kỳ thật đó." Quân Tuyền Hành nói: "Trước tiên ngươi xóa cái vòng kia đi đã, không thấy Dạ Lan tủi thân muốn chết rồi kia à. Dạ Lan nghe lời ngươi như thế, sao ngươi cứ khi dễ hắn mãi." Dạ Tiêu oan muốn chết: "Chủ nhân, ngài ngài ngài đâu có biết ban đêm hắn hắn... Oaaa, thần thiếp thật oan uổng!!" Cùng lúc đó, Quân Vô Vọng ngồi trong gian phòng đối diện lạnh lùng đóng giao diện của phòng sửa chữa, cũng biểu đạt ghét bỏ đối với bánh quế Dạ Phùng Quân đưa qua. Quân Tuyền Hành nhớ rằng Dạ Quân cũng bị Dạ Tiêu đả thương không nhẹ, kém mỗi nước để đích thân Dạ Đàm bế hắn đi chữa thương. Chưa tới ngày ban thưởng danh hào, Dạ Quân bèn ngoan ngoãn đi theo bọn họ trở về. Dạ Đàm đưa đến rất nhiều vị thuốc quý giá, Dạ Quân lại từ chối hết. Điên à, hắn chuẩn bị đi diễn khổ nhục kế để đả động trái tim của thiếu gia, dùng nhiều kim đan diệu dược như vậy thì lấy vốn liếng đâu ra mà diễn. Dạ Quân trở về phòng, không khỏi tỉ mỉ đánh giá Dạ Tiêu lại một lượt, chợt cảm thấy tu vi của y cũng thường thường thôi mà, không nghĩ tới lên sàn đấu lại kinh khủng như vậy, âm thầm kinh hãi: Vậy mà ta lại không nhìn thấu ngươi! Nhất thời nổi lòng tôn kính đối với Dạ Tiêu. Ngày ban thưởng danh hào, Dạ Tiêu vậy mà thật sự lấy được hai chữ "Dạ Sát", mình cũng lần nữa xưng làm"Dạ Quân". Kết quả tới tay hắn liền sốt ruột muốn đi, dù sao để một mình Nhị thiếu gia lại nơi thâm sơn cùng cốc đến hắn còn tự thấy sống khổ cực đúng là không ổn. Trước khi đi, Quân Tuyền Hành hỏi hắn địa chỉ nhà, còn kín đáo nhét cho hắn mấy bao hạt thông và hạt dưa: "A Đàm gần đây phát hiện ra một cửa hàng bán đồ ăn ngon cực, cho ngươi nếm thử nèk." Dạ Quân thuận theo mà nhận hết, nghĩ thầm, thứ này quả thật rất thích hợp với những phút giây hóng chuyện vui vẻ. Dạ Quân nhanh chóng trở về khe Tam Sinh, xác nhận Nhị thiếu gia không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sống sờ sờ, từ đó quyết định leo lên cây ngồi đục nước béo cò bắt đầu cuộc sống rình mò biến thái. Nhị thiếu gia thế mà không ở căn nhà gỗ lớn rộng rãi thoải mái, ngược lại lại chui rúc trong gian nhà tranh hắn làm qua loa, Dạ Quân hoàn toàn bất ngờ. Trong kịch bản của Dạ Quân, Nhị thiếu gia sau khi biết mình bị đối phương bội bạc hẳn sẽ cáu điên lên đốt túp lều này đi. Nhưng Nhị thiếu gia không chỉ không giận chó đánh mèo mà còn hạ mình ngự lại chốn rách nát ấy. Dạ Quân ngắm Nhị thiếu gia khập khiễng nhặt hành trong sân, mồm tóp tép cắn hạt dưa, nghĩ thầm: Thiếu gia còn đáng yêu hơn cả tưởng tượng của mình! Dạ Quân ăn ở ngủ ỉa trên cây nửa tháng, thấy thời cơ đã tới, hắn rút dao tùy thân ra thọc nhiều lần vào chỗ trên ngực mà bản thân coi là tốt. Hắn ra tay không hề nhẹ, đã diễn kịch, không hạ vốn gốc sao được mĩ nhân ôm về nhà. Hạ thủ xong, hắn lại ngồi xổm thêm mấy ngày, trong lúc đó còn hứng mưa lạnh hơn nửa thời gian, suýt thì muốn khắc hẳn lên trán mình mười vạn chữ "thảm" to đùng. Chờ Nhị thiếu gia trượt ngã từ trên nóc nhà được hắn cứu đi, người mà y nhìn thấy, đương nhiên là một Dạ Quân khí huyết không đủ, suy yếu nghiêm trọng. Đau đớn là diễn, nhưng tâm ý là thật. Mỗi câu Dạ Quân nói với Nhị thiếu gia đều xuất phát từ tận đáy lòng, tuyệt không dối lừa. Hắn miễn cưỡng chống đỡ đến khi nói hết lời cần nói, rốt cục lâm vào hôn mê. Khi Dạ Quân tỉnh lại, hắn vẫn đang nằm nguyên chỗ cũ, mỹ nhân không bế nổi hắn về nhà. Trong núi mưa phùn rả rích, Nhị thiếu gia cầm dù giấy ngồi trên bậc thang, mà hắn lại gối đầu lên đùi y. Ô chỉ có thể che được một nửa người hắn, nửa người sau vẫn đang ngâm trong bùn trộn nước mưa, lạnh thấu xương. Chung Ly Tử Tức đã thử dìu Dạ Quân vào phòng, nhưng thể trọng của một người trưởng thành thật sự làm khó y, chỉ có thể trơ mắt để Dạ Quân đang trọng thương ngâm mình dưới mưa, điều duy nhất có thể làm chỉ là giúp hắn che chắn một phần nhỏ mưa gió, thực sự chẳng có nghĩa lý gì. Chung Ly Tử Tức thấy hắn tỉnh, vội vàng hỏi: "Dạ Quân, có động đậy được không? Ta không ôm nổi ngươi... Ngươi thử một chút xem có lực không?" Dạ Quân thử nhúc nhích, tứ chi cứ nặng như đeo chì, không thể dậy được, đành phải lắc đầu nói: "Tạm thời không được. Mưa to quá, thiếu gia ngài vào nhà trước đi." Chung Ly Tử Tức không khỏi cau mày, hai người bọn họ bây giờ ai phát sốt cũng phải chết không nghi ngờ, không thể cứ dầm mưa thế này được. Y quỳ bên cạnh Dạ Quân, nói: "Ngươi ôm chặt ta." Dạ Quân nghe vậy ôm lấy bả vai y. Một chân của y đã bị phế nhưng may mà đầu gối vẫn còn đó. Y không thể đi nhưng ít ra còn có thể bò. Chung Ly Tử Tức xốc Dạ Quân lên lưng, mình thì lê gối trên đất, mỗi một bậc thang đều như vắt kiệt sức y, phải thử mấy lần mới thành công. Nhưng cho dù gian nan chậm chạp, y vẫn không có ý bỏ cuộc. Hai người lết được tới dưới mái hiên, Dạ Quân vội nói: "Nơi này là được rồi, mưa không rơi tới nữa, thiếu gia... chúng ta đừng đi nữa được chứ?" Chung Ly Tử Tức cắn chặt răng, không phí sức cãi cọ với hắn, tốn thêm nửa canh giờ nữa, y đã từng bước kéo được Dạ Quân vào trong phòng. Y kiệt sức nằm rạp trên mặt đất thở dốc một lúc lâu, lại tiếp tục ráng đứng lên: "Quần áo ngươi ướt rồi, để ta thay giúp ngươi." Dạ Quân vội nói không cần, Chung Ly Tử Tức mặc kệ, quỳ gối bên người cởi sạch quần áo ướt của hắn, cơ thể bên trong bị thương khắp nơi. Vết thương dường như không được xử lý gì cả, không có mùi thuốc, chỉ được băng bó qua loa mấy lớp, có chỗ còn cứ thế trần trụi phơi ra ngoài không khí. Chung Ly Tử Tức cau mày nói: "Vì sao không bôi thuốc nghỉ ngơi cho tốt, có cần vội vã thế không?!" Dạ Quân chột dạ: "... Muốn về sớm gặp ngài." Chung Ly Tử Tức đau ngực, sâu sắc cảm thấy giao lưu với Dạ Quân thà y nói chuyện với đầu gối còn hơn, trầm giọng nói: "Ngày mai ta lên trấn một chuyến, nghĩ cách lấy ít thuốc về. Ngươi đừng lo lắng." Dạ Quân lộ vẻ cảm động muốn gớt nước mắt: "Thiếu gia... đừng. Để ta nằm mấy ngày là khỏe." Sao lại đến mức này? Ngài chỉ cần đối xử tốt với ta một chút, về sau hãy nhìn ta bằng con mắt khác, ta đã cảm thấy đủ, cần gì vì ta làm đến nước này. Chung Ly Tử Tức lắc đầu. Y hết sức để đẩy Dạ Quân lên giường, đành phải ôm chăn đệm trải trên nền đất, bọc lấy cơ thể lạnh buốt của hắn, vịn tường đứng dậy: "Ngươi nghỉ ngơi trước, ta đi đun nước nóng." Dạ Quân chỉ cảm thấy mọi chuyện phát triển tốt đẹp ngoài ý muốn, nhưng cũng rất thuyết phục. Kỳ thật thiếu gia nhà mình vẫn luôn như thế, năm đó y có thể vì Đại thiếu gia mà âm thầm làm bao nhiêu việc, Dạ Quân là rõ ràng nhất. Y đứng trước người mình thích, luôn luôn thay đổi, phấn đấu quên mình trong im lặng. Nhưng hắn là ai, là loại người mà mình phấn đấu một phần phải để đối phương cảm nhận được mười phần, hắn thẳng thắn hơn y nhiều lắm. Dạ Quân sờ vết sẹo trên ngực, thầm nghĩ: Ta trong lòng hắn, hẳn là... cuối cùng cũng đạt được vị trí kia rồi.