Quýt đường

Chương 22 : Đá bóng

Hoàng hôn mùa hè bao giờ cũng dài hơn mùa đông, hoàng hôn chiếu vào nhũng dây leo xanh mướt và trên thảm cỏ xanh, vẫn mang theo hơi ấm. Đứng ở trên bãi cỏ trong hoa viên, Đồng Kết mất tự nhiên sửa sang lại quần áo trên , đứng bên cạnh Trang Tử Vũ. Còn tưởng rằng sau khi anh biết cô là con gái thì anh không bắt đá bóng nữa, anh dứt khoát đem cô đến biệt thự của anh. Không chỉ có như thế, còn yêu cầu cô mặc quần áo cầu thủ anh chuẩn bị. Áo khó khăn lắm che khuất bộ ngực, lộ ra eo nhỏ tuyết trắng cùng rốn, quần ngắn lại bó sát, chỉ đến bắp đùi, một đôi chân thẳng tắp thon dài. Cô dùng tay ý đồ đem da thịt lõa lồ che lại, đỏ mặt, ánh mắt đỏ bừng không dám cùng anh tiếp xúc. Trang Tử Vũ liếc mắt nhìn cô một cái, hung ác nhắc nhở: "Chuộc tội." "Dạ." Đồng Kết chậm rãi buông tay ra, đôi mắt nhìn mặt cỏ. Trang Tử Vũ đá nhẹ bóng đến chân của cô: "Trước đá một bóng tiến cầu môn." Cái mệnh lệnh này làm cho Đồng Kết thoát khỏi sự ngại ngùng, cô tiếp được bóng, đang muốn dựa theo thói quen trước đây, trực tiếp đem bóng đá đi, cánh tay rắn chắc thon dài bỗng nhiên đem cô ôm lấy, bàn tay ấm áp dán trên bụng nhỏ mịn màng. Bên tai Đồng Kết truyền đến giọng nói trầm thấp: "Tư thế không chính xác, trước đem chân trái để bên cạnh bóng." Cô đang muốn ngẩng đầu nhìn anh, thì bàn tay ấm áp buông cô ra rồi. Đồng Kết đỏ mặt, theo chỉ thị anh , tiếp theo anh chỉ đạo: "Chân phải giơ lên trước, đá về phía trước, dùng mũi bàn chân , cúi người về phía trước, cẩn thận không để mũi chân đạp vào cỏ.” Trong hoa viên vang lên tiếng va chạm, không quá ồn ào. Bóng đụng trúng cột khung thành, bắn ngược, lăn đến ven tường. Đồng Kết theo bản năng chạy đến ven tường, đem bóng nhặt về. Tấm lưng mảnh mai và eo thon gọn đã lọt vào tầm mắt u ám của anh. Đầu ngón tay còn sót lại càm giác làn da mịn màng của cô. Đồng Kết đi trở về trước mặt anh, eo đột nhiên bị ôm, chóp mũi cùng anh nhẹ cọ, hơi thở mát lạnh dính sát trên môi như dâu tây của cô. "Ừm......" Đầu ngón tay của Đồng Kết bắt lấy áo trước ngực anh. “ Đánh cuộc đi," Anh buông cô ra, giọng khàn khàn, nghe không ra ý đồ chân chính: "Cho em ba lần cơ hội, nếu em có thể từ trước mặt ánh đá vào 1 bóng, chuyện em nói dối sẽ được xóa bỏ toàn bộ." Nói xong,anh đứng ở đối diện. Gió chiều lướt qua mái tóc trước chán, nét mặt đắm chìm trong hoàng hôn, anh tuấn lạnh lùng. Đồng Kết chớp chớp mắt, như là muốn xóa tan sương mờ trước mắt, lại giống như không thể để anh mê hoặc. Trình độ kiểm soát bóng của cô chỉ như là múa rìu qua mắt thợ, động tác còn có chút siêu vẹo, ý đồ từ trước mặt anh vòng qua. Nhưng mà, annh như con đại bàng với đôi cánh to lớn, bảo vệ không một sai sót nào, kỹ thuật hoàn mỹ loại bỏ bóng dưới chân cô một cánh hoàn hảo, nhẹ nhàng xoay người, chân phải hơi dùng lực, bóng chuẩn xác bắn ra ngoài. Anh xoay người, nhìn cô lộ ra ánh mắt khiêu khích. Đồng Kết cắn môi dưới, bị anh khơi mào kích động muốn chiến thắng. Đáng tiếc, anh căn bản sẽ không cho cô chiếm được chỗ tốt. Mặc kệ cô cố gắng đột phá như thế nào, bóng dưới chân cô liên tiếp bị anh chặn lại toàn bộ. Qủa cuối cùng, anh đút tay vào túi quần, tàn khốc tuyên bố: "Em thua rồi." Anh đứng ở tại chỗ mang theo ánh sáng, giọng trầm thấp ra lệnh: "Lại đây." Đồng Kết thở hổn hển, chậm rãi đi đến trước mặt anh, trên má ửng hồng sau khi vận động: "Anh Tử Vũ , để em đá lần nữa......" "Không cho." Không cho cô cơ hội cò kè mặc cả, anh rút tay ra, lòng bàn tay dán ở sau lưng trần trụi, đem cô kéo về phía mình, mặc kệ cô đang thở dốc, trực tiếp cúi đầu hôn cô. Khác với với cọ nhẹ, lưỡi nhanh chóng tiến vào khoang miệng, liếm mút lưỡi. "Hừ....." Nụ hôn mạnh mẽ cùng sức mạnh của anh khiến cô run lên. Bạn tay không biết từ lúc nào đặt lên trên ngực mềm mại của cô, dọc theo vòng cung phập phồng ,như có như không mà đụng vào bụng nhỏ mịn màng. Đột nhiên hai tay luồn vào hai chân của cô, vuốt ve phần đùi non mềm của cô. Đồng Kết theo bản năng kẹp chặt tay anh, hai tay lại nâng lên, ôm lấy cổ anh. (~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~