Quýt đường

Chương 13 : Đau lòng

Đồng Kết còn chưa biết nên thẳng thắn với Trang Tử Vũ như thế nào, đã có chuyện sảy ra.   Buổi chiều thứ bảy, Trang thị chính thức khai chương toàn nhà mới, buổi tối còn có tiệc rượu chúc mừng , làm con trai út của chủ tịch Trang, Trang Tử Vũ tất nhiên sẽ tham dự.   Đầu mùa đông hoàng hôn không giống ngày mùa hè náo nhiệt, hoàng hôn lặng lẽ rải rác trong mây mù, trông có chút thê lương.   Phía trước là đèn đỏ, tài xế dừng lại xe chờ đợi đèn giao thông chuyển màu.   Trang Tử Vũ trả lời xong tin nhắn của Trang Tử Nghiên, ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.   Ánh mắt lạnh lùng bỗng chốc trở nên sắc bén.   Một đôi nam nữ đứng bên lề đường, nam sinh lớn lên không đặc biệt cao, gương mặt thanh tú, duỗi tay nhéo nhéo má phải nữ sinh, chờ nữ sinh chuẩn bị phản kích thì thuận thế cúi đầu đi hôn..   Lúc này, đèn đã chuyển xanh,xe của  Trang Tử Vũ lướt nhanh qua đôi nam nữ, gần như không có thời gian để anh phản ứng.   "Dừng xe." Trong xe yên tĩnh vang lên giọng nói tức giận.   Tài xế nghe ra trong giọng nói Trang Tử Vũ có chút khác thường, hơi kinh ngạc: "Thiếu gia, nơi này không thể dừng xe."   Trang Tử Vũ nhíu mày, đôi mắt lạnh lùng phủ đầy tức giận.   Tài xế từ kính chiếu hậu nhìn thấy, yên lặng nuốt nước bọt, vị tiểu thiếu gia này nóng giận, hệt chủ tịch như đúc.   Bác tài đành bật đèn xe, ở ven đường chậm rãi dừng lại xe.   Đang muốn dò hỏi đã xảy ra chuyện gì, Trang Tử Vũ đã cởi bỏ đai an toàn, kéo cửa xe xuống xe.   Anh đi ba bước thành hai bước, rất nhanh đã quay lại lề đường ngã tư lúc nãy.   Nam nữ vốn dĩ đứng ở đây đã không còn nữa, nhìn xung quanh, cũng không tìm thấy bóng dáng giống như vậy   Anh lạnh mặt, nắm chặt tay, khuỷu tay nổi gân xanh, mở điện thoại tìm số.   Điện thoại được kết nối, nơi đó truyền đến giọng nói bất ngờ cùng vui vẻ: " Anh Tử Vũ "   "Em  hiện tại ở đâu" So với giọng nói vui vẻ của cô, giọng Trang Tử Vũ rất lạnh lùng.   "Em ở nhà......" Đồng Kết cũng cảm giác được,  đáp lời đều có vẻ do dự: "Làm sao vậy"   Ở nhà.   Lông mày Trang Tử Vũ nhịn không được lộ ra tia châm chọc.   Cô nói dối thì ra vụng về như thế.   Anh lại bị một người như vậy lừa.   "Thật không? Vậy em ở nhà ai"   "Em ở nhà em......" Đồng Kết nghe ra anh không tin cô.   "Đủ rồi!" Anh nóng nảy ngắt lời: "Đồng Triết, gạt tôi rất thú vị sao ?"   Đồng Kết bị câu hỏi của anh làm cho hoảng sợ, cô theo bản năng nhìn phòng Đồng Triết.   Không ở nhà.   "Không phải," Đồng Kết sốt ruột giải thích, lừa anh một chút đều không thú vị: " Anh Tử Vũ , anh có thể gặp em được không ?"   Cô cắn cắn môi, quyết tâm hôm nay thẳng thắn với anh.   Trang Tử Vũ thấy Đồng Kết phải mất 30 phút mới đến.   Cô vẫn giống như ngày thường, sức chịu đựng của cơ thể rất kém, vội vàng như vậy đi tới, gương mặt thanh tú đã sớm đỏ bừng, chóp mũi lấm tầm hạt mồ hôi nhỏ.   "Anh Tử Vũ " Cô dừng ở trước mặt anh, nhẹ thở phì phò gọi gọi tên của anh , ngẩng đầu nhìn anh, không khỏi sững sờ.   Hôm nay anh mặc rất chỉnh tề.   Bộ âu phục màu xám nhạt với áo áo sơ mi màu đen, vải dệt nhìn mềm nhẹ, không có đeo cà vạt, tóc đen chải ngược ra sau, mũi thẳng, đôi môi hồng nhẹ. Nếu đeo  thêmcặp gọng kính màu vàng, sẽ rất giống tầng lớp tinh anh văn nhã ấm dục.   Khoảng cách hai người rất gần , khoảng cách có thể cúi đầu là hôn.   Khoảng cách này nhắc nhở anh nhớ đến cảnh tượng vừa nãy.   Đôi nam nữ kia.   Nam sinh kia giống hệt người trước mặt.   "Đồng Triết" giờ phút này đang đứng ở  trước mặt anh, môi đỏ hơi hơi mở ra vì thở dốc, giống như không phải người kiêu ngạo vừa nãy khiêu khích hôn cằm nữ sinh.   Anh lùi lại một bước và vẻ mặt càng trở lên lạnh lùng xa cách.   Đồng Kết bởi vì anh lùi lại một bước, có chút khổ sở.   Cô tiến lên một bước cũng vô ích,  nghĩ một lần nữa kéo gần khoảng cách hai người, duỗi tay muốn đi túm ống tay áo của anh: " Anh Tử Vũ ,anh đừng nóng giận."   Ngay lập tức, anh hất tay cô ra, lạnh giọng châm chọc: "Nếu đã bị vạch trần, Cậu còn hứng thú giả bộ như vậy sao?”   Tya bị hất ra có chút đau.   Đồng Kết lấy tay che mu bàn tay, cơn đau này khiến cô xót xa: "Em không có giả bộ, em chính là như vậy, em cũng không thích Chu Vũ Phi, em không có ở cùng cậu ấy, anh thấy người kia cũng không phải em!"   "Anh Tử Vũ " Cô đi lên trước, bổ nhào vào trong ngực anh, ôm anh: "Người em thích là anh “   Cơ thể bị anh mạnh mẽ đẩy ra.   Đồng Kết nghe được lời nói lạnh lẽo như băng tuyết ngày đông giá lạnh: "Cậu cho rằng tôi sẽ mắc mưu , tôi chỉ tin cái gì tôi nhìn thấy. Nếu cậu tới để ngụy biện, tôi không muốn nghe."   "Em không phải vì ngụy biện, người kia thật không phải em, anh ấy là......" Đồng Kết nôn nóng  giải thích, nắm chặt tay, đang định nói tiếp , nhưng lại đưa ánh mắt buồn bã nhìn anh.   Trang Tử Vũ liếc nhìn sau lưng cô.   Từ giao lộ đến đây, không mất đến 10 phút.   "Đồng Triết" không đem Chu Vũ Phi đến, mất 30 phút dàn xếp ổn cho cô ta rồi mới đến gặp anh.   "Đồng Triết" dùng môi hôn anh đi hôn qua cô gái khác, dùng tay anh đã từng nắm đi nắm người khác.   Chỉ cần nghĩ đến chuyện "Đồng Triết" vừa mới làm với Chu Vũ Phi, Anh  ghen ghét cùng phẫn nộ không ngừng ở trong cơ thể anh quay cuồng.   Đồng Kết nghe được lời nói kiên quyết của anh: "Nghe đây, tôi và cậu, từ nay về sau dừng ở đây. Người như cậu tùy tiện chân đạp hai thuyền chơi đùa tình cảm của người khác.”   Anh  khinh bỉ: "Thật ghê tởm."   Đồng Kết đôi mắt mở to, ngơ ngác đứng ngây ra. Ở trong điện thoại, cô chỉ nghe ra sự phẫn nộ của anh. Lúc này, cô mới phát hiện trong mắt anh không chỉ có sự giễu cợt mà còn có sự tổn thương đã cố gắng che dấu.   Bởi vì cô hiêu được cảm giác này.   Trên đường đến đây,cô đã nghĩ tới rất nhiều khả năng sau khi nói sự thật với anh, chảng hạn anh hiểu được, anh tha thứ cho cô.   Nhưng mà, sự lo lắng của cô đã đánh tan tưởng tượng đẹp đẽ này,   Cô biết mình là "Đồng Triết" trước mặt anh, là người anh yêu là anh trai mình.   Giờ phút này trong mắt anh nỗi buồn và sự bi thương cũng vì anh trai.   Không phải bởi vì cô.   Người anh nhận định là anh trai cô.   Cô chỉ là đồ lừa gạt anh. Đóng giả làm anh trai, đến gần anh, cùng anh hôn môi, để thỏa mãn ý thích của cô đối với anh.   Đồng Kết mím chặt môi, cúi đầu, không nói chuyện, nước mắt lưng tròng.   Trang Tử Vũ không nhận được phản ứng của cô, tay đặt ở trong túi nắm chặt thành quyền, ngực cuồn cuộn ghen ghét cùng tức giận sớm đã không kiềm chế được, anh  bỗng nhiên có vẻ chẳng hề để ý mà nói: "Dù sao tôi cũng không thích cậu lắm"   Sau ngày hôm đó, Đồng Kết không bao giờ gặp lại Trang Tử Vũ.   Bọn họ cũng  không đi tìm Đồng Triết chơi đá bóng nữa.   Vốn dĩ, Đồng Kết cho rằng còn có thể gặp anh trên sân bóng, anh lại kiên quyết không để ý đến cô nữa, chỉ có thể nghe tìn từ Đồng Triết là anh đã đi du học.   Nghe được tin anh đi du học, Đồng Kết trộm ở trong phòng khóc rất lâu.   Anh rõ ràng đã nói có thể anh sẽ không đến đó mà. ***** Hồi ức chua xót bị đau đớn ở cổ truyền đến.   Đồng Kết che lại cổ,  tiếng đau đơn của cô bị môi mỏng che lấp.   Đầu lưỡi nóng bỏng quét qua lưỡi cô.   Đồng Kết thân thể mềm nhũn, đầu gối tựa vào nhau, đôi mắt ngân ngấn nước mắt.   Trang Tử Vũ kéo cửa phòng tắm, mặc kệ Đồng Kết đáng thở hổn hển dựa vào tường, đi ra ngoài.     ***** Chương này hơi đau lòng á một hiểu nhầm không đáng có, do đúng vào thời niên thiếu của tuổi trẻ, khiến cho không thể bình tĩnh được. ta lạc mất nhau giữa năm tháng tuổi trẻ.