Dữ mỹ đồng cư
Chương 1 : Vua sát thủ
Đêm nay trăng vắng sao thưa, gió nổi bốn bề, rất thích hợp để giết người...
Trên một cái cây trong khu dân cư cao cấp của thành phố Q có một người bóng người cao lớn đang đứng.
Người đang ẩn nấp trên cây tên là Diệp Nhất Phàm, hắn có một nghề nghiệp rất cổ xưa: Sát thủ! Cái nghề này đã tồn tại từ khi loài người xuất hiện và luôn mang một màu sắc thần bí, được không ít tác phẩm văn học, điện ảnh và truyền hình đề cập đến, không ít thiếu niên hướng tới cái nghề này, thế nhưng có bao nhiêu người biết nghề này phải trải nghiệm và đối mặt với những gì? Mọi người chỉ thấy làm sát thủ có nhiều khi rất oai phong và tiêu sái chứ mấy ai biết để có sự oai phong và tiêu sái đó họ đã phải đổi lấy rất nhiều thứ. Ít nhất lúc này Diệp Nhất Phàm biết mình đã ẩn nấp trên cây một thời gian dài, quan trọng hơn là hắn còn chưa ăn cơm chiều.
Thực ra thời gian Diệp Nhất Phàm ở thành phố Q cũng không lâu. Một đêm của ba năm về trước, Diệp Nhất Phàm ngồi máy bay từ nước M bay đến thành phố Q. Không một ai biết quá khứ của hắn, trong hồ sơ của hắn chỉ viết hai chữ Hoa kiều, trong đó chỉ đề cập đến việc hắn muốn hoàn thành tâm nguyện của ông nội là về nước đầu tư, còn về chuyện trước đây của hắn không hề được nhắc đến dù chỉ là một chữ.
Trên thế giới này chỉ có rất ít người biết người thanh niên thoạt nhìn rất hòa nhã này trước kia là người đứng đầu tổ chức sát thủ "Tử thần chi thủ". Nếu ai đó ở trong giới sát thủ nhắc tới "Ám dạ ma vương" thì bảo đảm không ai là không biết không ai là không hiểu, hắn chính là một huyền thoại.
Không ai biết tên thật của hắn, cũng chỉ có những người đứng đầu tổ chức mới nhìn thấy khuôn mặt thật của hắn. Theo như truyền thuyết thì năm mười bốn tuổi hắn đã xuất đạo, năm hai mươi tuổi đã trải qua gần một trăm trận đấu, một trăm phần trăm nhiệm vụ được hoàn thành đưa hắn thành huyền thoại sát thủ, vì thế giá tiền để mời Diệp Nhất Phàm ra tay thường cao đến khiếp người.
Tuy rằng mức giá cực cao đã dọa lui không ít người nhưng cũng không thiếu những người chạy theo như vịt. Phần lớn là các nhiệm vụ ám sát chính khách quốc gia, người đứng đầu thương nghiệp, lão đại các bang phái. Bởi vì hắn thường chọn buổi tối để động thủ cho nên có một biệt danh rất tàn khốc là "Ám dạ ma vương"
Thế nhưng trong một lần làm nhiệm vụ, bởi vì bên trong tổ chức có người để lộ bí mật nên Diệp Nhất Phàm cùng trợ thủ bị vây giết, sau cùng Diệp Nhất Phàm phải trải qua một trận chiến khủng khiếp mới sống sót, còn trợ thủ của hắn vì muốn cứu hắn nên đã chết ở bên trong. Từ đó về sau Diệp Nhất Phàm phản bội tổ chức, trở thành một sát thủ tự do, mục đích duy nhất của hắn là có thể tìm ra những kẻ chạy trốn rồi tự tay giết chết bọn chúng.
Cũng từ đó giới sát thủ mất đi một "Ám dạ ma vương" nhưng lại sinh ra một người mà đến cả tổ chức sát thủ lớn nhất cũng không muốn nhắc tới, người mà giới sát thủ gọi là "Hắn".
Diệp Nhất Phàm trở thành một người cô độc, hắn không ở trong một tổ chức cố định nào, cũng không có người đại diện. Mỗi một nhiệm vụ hắn nhận đều thông qua một trang web bí ẩn. Ban ngày hắn là một thanh niên bình thường, nhưng đến tối khi chấp hành nhiệm vụ hắn sẽ biến thành một kẻ đoạt mạng.
Ngày hôm nay Diệp Nhất Phàm nhận nhiệm vụ ám sát một vị lão đại xã hội đen của thành phố Q, đây cũng chính là nhiệm vụ mà hắn thích nhất. Ở nước Z việc quản lý súng ống tương đối chặt chẽ, tuy rằng điều này làm cho xã hội ổn định hơn rất nhiều nhưng đối với một người như Diệp Nhất Phàm thì lại giống như cá gặp nước.
Tuy rằng những lão đại xã hội đen bình thường rất uy phong, được tiền hô hậu ủng nhưng dù sao thì bọn họ cũng phải có những lúc ở một mình. Vào lúc đó bọn họ ở trong mắt Diệp Nhất Phàm cơ bản chẳng khác nào một đứa bé không có sức kháng cự. Diệp Nhất Phàm có thể dùng các phương pháp khác nhau để giết họ trong nháy mắt, hơn nữa không để lại dấu vết khiến người khác phát hiện ra.
Diệp Nhất Phàm đã ở trên cây chờ đợi bốn tiếng đồng hồ, kiên nhẫn chính là tố chất cơ bản nhất của sát thủ, đối với Diệp Nhất Phàm mà nói hắn có thể ở nguyên một chỗ, không ăn không uống trong vòng một tuần chỉ để đổi lấy một cơ hội ra tay.
Mười giờ hai mươi hai phút tối, một chiếc xe màu đen chầm chậm dừng trước cổng biệt thự, mục tiêu từ trên xe bước xuống, hai tay ôm hai cô gái ăn mặc lòe loẹt đi vào bên trong.
Mười giờ bốn mươi lăm phút, người đàn ông kia dẫn hai cô gái vào phòng ngủ, sau đó ba người trần truồng lăn lộn trên giường.
Diệp Nhất Phàm nở nụ cười, không biết từ khi nào trên tay hắn đã có một cây kim bằng thép. Mũi kim lấp loáng hàn quang, chẳng ai biết khi nào thì nó sẽ đâm vào cơ thể.
Trong căn phòng, cơ thể đang vận động của mục tiêu đột nhiên trở nên cứng ngắc, ngay lập tức hàn quang trong mắt Diệp Nhất Phàm lóe lên, kim châm không chút do dự bắn ra, mũi kim đâm xuyên qua lớp kính tạo thành một lỗ nhỏ rồi đâm chính xác vào gáy mục tiêu.
Cơ thể mục tiêu chợt run run một lúc sau đó cứng ngắc, nặng nề đè lên một cô gái đang nằm im tận hưởng, cử động này rất phù hợp với đặc trưng của nam nhân nên không khiến hai cô gái hoài nghi. Hơn nữa hai cô gái này cũng đã mệt mỏi rồi nên không hề phát hiện ra mình đang ôm một xác chết.
Ngay khi Diệp Nhất Phàm cho rằng đã giải quyết xong mục tiêu, đang định rút lui thì đột nhiên một tiếng súng vang lên, ngay sau đó vai trái của Diệp Nhất Phàm bị trúng đạn.
Từng được huấn luyện chuyên nghiệp cùng với kinh nghiệm sau một thời gian dài làm nhiệm vụ nên Diệp Nhất Phàm liền cố gắng nén cảm giác đau đớn lại, trong đầu hắn có dự cảm xấu rằng mình đã bị phát hiện! Trong khi giãy chết tay đối phương còn có súng!
Thế nhưng ngay sau đó Diệp Nhất Phàm lại cảm thấy kết luận này là hết sức sai lầm. Đầu tiên nếu như đối phương đã sớm phát hiện ra mình thì tại sao còn để cho mình ra tay? Thứ hai là nếu sau khi mình tay đối phương mới phát hiện thì sao hắn có thể bắn trúng mình? Lẽ nào đối phương có tia hồng ngoại nhắm vào kính? Điều này không thực tế chút nào, các băng đảng ở nước Z sao có thể có vũ khí tốt như vậy? Một hắc bang có trong tay bốn năm khẩu súng ngắn coi như là đã có bà vợ thế thân rồi.
Nếu suy luận không đúng thì Diệp Nhất Phàm nhất quyết không thể hành động thiếu suy nghĩ, hắn dự định quan sát thêm một lúc nữa.
Ngay khi Diệp Nhất Phàm hạ quyết định thì dưới tàng cây chợt vang lên một âm thanh quát mắng:
- Đồng chí Tạ Nhã Hân! Súng của cô tại sao không khóa chốt an toàn? Chẳng lẽ cô không biết chúng ta đang thi hành nhiệm vụ hay sao? Nếu như hành động của cô khiến chúng ta bị bại lộ vậy thì nhiệm vụ chắc chắn sẽ thất bại, rõ chưa? Là cảnh sát mà vô duyên vô cớ nổ súng, cô có biết sự nghiêm trọng của việc này không? Sáng mai tôi muốn xem báo cáo của cô về việc này! Nhớ kỹ, tôi muốn tận mắt nhìn thấy báo cáo, hơn nữa không được thiếu một chữ!
Giọng nói kia rõ ràng là của một người đàn ông trung niên, nghe hắn nói Diệp Nhất Phàm cũng biết tại sao mình bị trúng đạn, chính là do khẩu súng trong tay đối phương gây ra. Diệp Nhất Phàm không khỏi đổ mồ hôi lạnh, nếu như viên đạn vừa rồi bắn trúng đầu mình thì thế giới chắc đã có một sát thủ chết oan rồi.
Dưới tàng cây người đàn ông trung niên vẫn tiếp tục tránh mắng, đúng lúc đó trong biệt thự vang lên một tiếng hét thất thanh, thanh âm hỗn loạn nghe thật kinh khủng. Người đàn ông trung niên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như vậy cũng không tiếp tục trách mắng nữa, hắn lập tức dẫn thủ hạ xông vào biệt thự, Diệp Nhất Phàm cũng nhân cơ hội này rời đi.
Nghe thấy tiếng hét thảm này không chỉ có cảnh sát xông vào mà mấy tên đàn em của vị lão đại kia cũng xông vào khiến cục diện trong nháy mắt trở nên cực kỳ hỗn loạn. May mắn ở chỗ lão cảnh sát kia rất giàu kinh nghiệm, hắn lập tức rút súng ra bắn lên trời sau đó lấy ra thẻ cảnh sát để chứng minh thân phận.
Chuyện tiếp theo cực kỳ thuận lợi, lão cảnh sát dẫn theo thủ hạ của mình tiến vào trong phòng, bên trong tổng cộng đang có ba người, hay nói đúng hơn là hai người và một xác chết. Hai cô gái đang sợ hãi núp vào góc tường, Tạ Nhã Hân chán ghét liếc nhìn các nàng rồi đi đến nói:
- Đứng lên đi, chúng tôi là cảnh sát, nói cho chúng tôi biết ở đây đã xảy ra chuyện gì?
Một trong hai cô gái đã sợ đến choáng váng còn cô gái còn lại mơ mơ màng màng trả lời:
- Không... không biết, lúc nãy ông ta còn rất khỏe, sau đó không biết vì sao lại thổ huyết, đầu tiên là miệng sau đó lỗ mũi và lỗ tai cũng xuất huyết, đến khi chúng tôi phát hiện có điều bất thường thì ông ta đã tắt thở rồi.
Tạ Nhã Hân quay đầu hỏi lão cảnh sát:
- Đội trưởng, phải làm sao bây giờ?
Lão cảnh sát bóp bóp trán mình nói:
- Trước tiên phải bảo vệ hiện trường, chờ bộ phận giám định đến rồi nói sau, bây giờ cô dẫn theo vài người đưa hai người kia về cục cảnh sát tiếp tục thẩm vấn đi.
Ngày thứ hai, trên trang nhất của các tờ báo tại thành phố Q đều đưa tin: Vị giám đốc nổi tiếng của xí nghiệp đột tử trong nhà!
Truyện khác cùng thể loại
98 chương
1255 chương
27 chương
60 chương
131 chương
80 chương
956 chương