Quyến Luyến Phù Thành
Chương 86
Nhiếp Tái Trầm lập tức đi tới nhấc thùng cá lên, lại nhìn sang Bạch Thành Sơn:
– Cha…
Bạch Thành Sơn thu cần câu cười hà hà nói:
– Mau đưa Tú Tú đến nhà bếp để nó trổ tài nấu nướng đi, rồi lát con sẽ được thử món canh cá trích của nó. Đợi sau bữa tối cha con ta tâm sự sau. Biết chiều nay vì sao cha không câu được con cá nào không? Nó cứ ngồi cạnh cha lải nhải nhắc đến con suốt, cả một buổi chiều cũng không ngừng. Cá sắp cắn câu rồi cũng bị nó dọa chạy mất hết.
– Cha, cha nói lung tung gì đây. Con không có đâu.
Bạch Cẩm Tú dậm chân xấu hổ rồi bỏ đi.
Trong lòng Nhiếp Tái Trầm thấy ngọt ngào, gật đầu với ông cụ, ngước lên đã thấy cô vòng qua bức tường đằng trước, bóng dáng biến mất ở chỗ rẽ thì nhấc thùng cá lên chạy đuổi theo. Đến chỗ rẽ, nhìn đằng trước đã không thấy cô đâu nữa rồi.
Anh ngạc nhiên vì cô đi nhanh như thế, đang định gọi cô thì chợt để ý có bóng dáng lấp ló sau thân cây ngay bên canh.
Anh quay sang.
– Tú…
Cô đã túm anh kéo qua. Nhiếp Tái Trầm còn đang ngỡ ngàng, đã bị cô ôm lấy, đè ở góc tường rồi.
Thùng cá trong tay anh rơi xuống đất, đổ nghiêng ra, nước tràn ra hết, cá nhảy tanh tách trên thảm cỏ.
Ban đầu là cô hôn anh, rồi mau chóng đổi thành anh hôn cô. Hai người ở sau thân cây ôm nhau, một lúc lâu Bạch Cẩm Tú mới buông anh ra, bảo anh đi bắt con cá đang thoi thóp thở ở góc tường về.
– Vú Vương, vú giúp con mổ cá với, con không dám…
Tới nhà bếp rồi, cô gọi bà Vương.
– Được được, xong ngay đây…
Đầu bếp nữ buông đồ ăn đang làm dở trong tay xuống, giúp cô mổ cá trước. Bạch Cẩm Tú đứng bên giúp cái này nhắc cái kia, quay lại thấy anh vẫn đứng ở cạnh cửa bếp nhìn mình thì nói:
– Anh còn không đi à? Đừng ở đây làm vướng em.
Nhiếp Tái Trầm bị cô đuổi đi, xoay người định đi tìm cha vợ Bạch Thành Sơn, trên đường bỗng thấy hành lang đối diện có người đi tới, là anh vợ Bạch Kính Đường. Không ngờ gặp anh ta ở nơi này thì hơi bất ngờ, dừng chân lại.
Bạch Kính Đường mặt tươi như hoa bước đến trước mặt anh, thân thiết bắt tay anh:
– Chiều nay anh đi nông trang ngoài thành, lúc về họ nói em đến đây. Anh còn không tin nữa chứ, nào ngờ là thật. Thật là tốt quá. Đánh trận xong rồi à?
Nhiếp Tái Trầm gật đầu, kể lại đôi câu về tình hình chiến đấu. Bạch Kính Đường hết sức vui mừng:
– Anh biết là chúng ta sẽ thắng mà, nhưng không nghĩ lại thắng nhanh như vậy. Giỏi lắm.
Nhiếp Tái Trầm quan tâm tới tình hình thổ phỉ vây thành lúc trước hơn, hỏi anh ta.
Thì ra ngày hôm đó Bạch Thành Sơn và con gái thu dọn đồ đạc quay về Quảng Châu, nào ngờ mới lên đường không bao lâu thì người của Tuần Phòng doanh đuổi theo, nói phát hiện có một đám phỉ binh, nhân số không ít trước sau bọc đánh, không thể đi được nữa. Bạch Thành Sơn lập tức quay trở lại, hạ lệnh đóng cổng thành.
Binh lính Tuần Phòng doanh từng được huấn luyện kiểu mới, từ sau khi Nhiếp Tái Trầm rời khỏi thì vẫn chưa hề buông thả, luôn duy trì thao luyện hằng ngày, vũ khí và trang bị lại mới nhất tốt nhất, đám phỉ binh kia chỉ là một đám ô hợp, trong tay cũng chỉ có thổ thương, tính đánh lén Cổ thành kiếm chút thịt mỡ để gặm, không ngờ đụng phải ván sắt, hai bên vừa khai hỏa thì đã bị đánh hồn bay phách lạc, kẻ chết, kẻ trốn, cuộc chiến mau chóng kết thúc.
- …Lúc anh dẫn người đuổi tới thì đã xong hết rồi, chỉ là sợ bóng sợ gió một trận, cho nên mới không thông báo cho em biết, tránh để em bị phân tâm.
Nhiếp Tái Trầm cảm ơn anh vợ, lại trò chuyện đôi câu, anh nhìn chân Bạch Kính Đường, bất ngờ vì anh ta đi lại nhanh nhẹn như vậy.
– Đúng vậy đúng vậy, anh khỏe nhanh hơn so với người khác, ngã một cú kinh người nhưng phục hồi nhanh lắm…
Bạch Kính Đường nghe em rể hỏi chân cẳng của mình, tức khắc trở nên mất tự nhiên, giải thích xong thì cười gượng gạo.
Nhiếp Tái Trầm nào nghĩ là anh ta giả bộ, tin là thật, gật đầu nói:
– Khỏi là tốt rồi. Vậy sao anh không về Quảng Châu? Chị dâu cũng tới đây hết rồi à?
Anh biết anh ta nhiều việc ở Quảng Châu, tiện miệng hỏi.
- …À, lẽ ra muốn quay về rồi, nhưng bên này vẫn còn việc, mấy hôm trước sửa đường xá, hôm nay thì đi nông trang, anh không thể đi về được…
Anh ta đang giải thích lý do mình không trở về Quảng Châu, bỗng thấy một người làm chạy tới, hô to về bên này:
– Đại thiếu gia, thiếu phu nhân và tôn thiếu gia từ Quảng Châu tới rồi, tới cổng rồi…
Bạch Kính Đường giật nảy mình, túm lấy Nhiếp Tái Trầm:
– Tái Trầm, anh thấy không khỏe mấy…Không được, em đi đón chị dâu giúp anh nhé, anh phải đi nằm đây…
Nói xong thì chuồn đi vội.
Nhiếp Tái Trầm nhìn bóng dáng đi vun vút của anh vợ mà khó hiểu, lắc lắc đầu, đi ra ngoài đón Trương Uyển Diễm cùng A Tuyên.
– Chú Nhiếp, chú trở về rồi ạ?
A Tuyên thấy anh thì nhảy nhót mừng rỡ, chạy tới ôm lấy chân anh.
Trương Uyển Diễm nghe nói anh đã đánh giặc xong thì cũng hết sức vui mừng, mặt tươi cười.
– Chị dâu, vừa rồi anh cả nói đau đầu, chắc là về phòng nằm nghỉ rồi. Em đưa chị đi thăm anh ấy.
Nhiếp Tái Trầm muốn xách đồ giúp chị ta.
Trương Uyển Diễm cười nói:
– Cứ để anh ấy nghỉ ngơi đi. Đồ đạc để người làm mang vào là được rồi, em đang bận cứ đi đi, chị cũng muốn thăm cha và Tú Tú.
Nói xong đi vào trong.
Màn đêm dần dần buông xuống, nhà ăn ở nhà cũ Bạch gia đèn đuốc sáng trưng, Bạch Cẩm Tú bưng bát canh cá trích mà mình tự tay làm để lên bàn cơm.
– Ăm cơm đi.
Bữa cơm tối nay có Bạch lão gia, thêm Trương Uyển Diểm và A Tuyên vừa đến, còn có cô và Nhiếp Tái Trầm cả nhà đều đông đủ, chỉ thiếu mỗi anh cả thôi.
– Chị dâu, anh cả em đâu à? – Bạch Cẩm Tú hỏi Trương Uyển Diễm.
Trương Uyển Diễm nói:
– Vừa nãy A Tuyên đi gọi anh ấy, anh ấy nói có lẽ chiều này ở thôn trang bị trúng gió, hơi nhức đầu, không muốn ăn cơm, muốn ngủ. Đừng lo cho anh ấy, chúng ta cứ ăn trước đi.
Bị thương đến gân cốt mất một trăm ngày, chân bó thạch cao của anh cả thế mà lại khỏi quá nhanh, mấy ngày này không quay về Quảng Châu mà cứ đòi ở lại đây, nói gì mà tu sửa đường cũ, anh ta cần đích thân giám sát, hôm nay còn giành cả việc của quản sự, tự chạy tới thôn trang một chuyến.
Bạch Cẩm Tú đã sớm đoán được chuyện rồi, nên cũng không lo gì cho anh ta, chị dâu vừa đến thì anh ta bị trúng gió nhức đầu, giờ ăn cơm cũng không dám ló mặt.
Lẽ ra còn giận anh cả, nhưng lúc này thì cô lại thương hại anh ta, cũng không hỏi gì đến nữa, chỉ vào món canh cá trích trên bàn:
– Đây là cá chiều nay cha câu được đó, đích thân em làm, rất ngon đó.
A Tuyên cầm muôi đang định múc, nghe cô cút nói là mình làm thì lập tức đặt xuống ngay.
Nhiếp Tái Trầm cầm bát lên, múc một muỗng cả canh và cá, ăn một miếng, khựng lại.
– Thế nào?
Trong ánh mắt thiết tha của Bạch Cẩm Tú, anh cố nuốt xuống, nói:
– Ngon lắm.
Bạch Cẩm Tú phấn khởi, thấy anh cắm cúi ăn hết, lại quan tâm múc thêm một bát canh nữa, đưa đến trước mặt anh:
– Thế anh ăn thêm nữa đi.
A Tuyên ngồi đối diện thấy chú mình ăn rất ngon, nhìn như ngon thật là ngon thì bán tin bán nghi, không kìm được cũng múc một muôi. Mới ăn vào đã nhè ra luôn.
– Cô ơi, chú gạt cô đó. Canh cá cô nấu mặn ơi là mặn, còn tanh nữa. Quá khó ăn đi.
Bạch Cẩm Tú chuyển sang Nhiếp Tái Trầm, nhìn thấy anh đang nhìn mình, không hề nói câu nào giúp mình thì giật bát trong tay anh, nổi nóng:
– Thôi, không ép mọi người ăn. Tự em ăn vậy.
Cô mới ăn một ngụm, mặt đã tái đi, khựng lại.
Nhiếp Tái Trầm phát hiện cô kỳ lạ, thì chuyển lại bát canh cá kia đến trước mặt mình, nói:
– Anh thấy ngon lắm. Lát để anh ăn hết cho…
Bạch Cẩm Tú cúi xuống như muốn nôn ra.
– Xem đi xem đi, tự cô ăn còn muốn nôn kia kìa. Cháu không nói lung tung nha. – A Tuyên kêu lên.
Nhiếp Tái Trầm vội vàng đứng lên đỡ cô, vỗ nhè nhẹ sau lưng cho cô:
– Tú Tú, em sao vậy, khó chịu ở đâu?
Bạch Cẩm Tú nôn khan vài cái chậm rãi ngồi thẳng lên, nhận cốc nước từ anh, súc miệng, lắc đầu nói:
– Em không sao…
Còn chưa nói hết lại thấy trong ngực cuồn cuộn, rất buồn nôn liền đẩy anh ra, cúi xuống bàn lại nôn khan tiếp.
Giờ thì Nhiếp Tái Trầm lo lắng thật sự, chờ cô nôn xong, thấy sắc mặt cô tái nhợt, cầm tay cô, cảm thấy lòng bàn tay cô rất lạnh, đang tính nói đưa cô về phòng nghỉ ngơi thì Trương Uyển Diễm vẫn luôn nhìn em chồng nôn mửa chợt nói:
– Tú Tú, có phải em có rồi không?
Nhiếp Tái Trầm sửng sốt, chưa hiểu gì, nhìn Bạch Cẩm Tú.
Trương Uyển Diễm đi đến gần ghé vào tai cô út thì thầm hỏi:
– Kinh nguyệt tháng này có phải chưa tới không?
Bạch Cẩm Tú suy nghĩ một chút, hình như là chưa tới, nhưng bởi Nhiếp Tái Trầm lo đánh giặc, cô vẫn luôn lo lắng cho anh nên không để ý đến chuyện này.
Cô chần chừ gật đầu.
Trương Uyển Diễm thấy vợ chồng cô út còn mù mờ thì xoa nhẹ vào bụng của cô út, mỉm cười nói với Bạch Thành Sơn:
– Cha ơi, cha sắp làm ông ngoại rồi đó.
Lại nói với A Tuyên,
– A Tuyên, con sắp có em rồi.
A Tuyên hồ hơi nhảy cẫng lên, chạy tới bên Bạch Cẩm Tú, la hét:
– Ở đâu ạ? Em cháu ở đâu?
Trương Uyển Diễm vội kéo cậu nhóc ra.
– Con tránh xa một chút, đừng có đụng vào cô con.
Bấy giờ Nhiếp Tái Trầm mới hiểu, thật sự quá bất ngờ, quá hạnh phúc, tim anh đập mạnh, lại không biết phải làm gì, cứ ngây người nhìn Bạch Cẩm Tú, không nhúc nhích.
Bạch Cẩm Tú cũng ngây người, nhìn anh. Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trương Uyển Diễm cười:
– Vui đến choáng rồi phải không! Để chị lập tức đi mời lang trung đến bắt mạch cho em đi.
Chị ta gọi quản sự đến, bảo quản sự mời lang trung già của Cổ thàn đến nhà. Lão lang trung mau chóng được đón lên xe ngựa, khi tới nơi, ông ta mắt lim rim bắt mạch cho Bạch Cẩm Tú.
Mọi người trong phòng ngay cả thở cũng không dám thở.
Lão lang trung mở mắt ra, cười cười:
– Thiếu phu nhân nói đúng rồi, là hỉ mạch, thai rất khỏe. Tôi sẽ kê đơn thuốc dưỡng thai. Chúc mừng Bạch lão gia, chúc mừng Nhiếp đại nhân!
Mọi người trong phòng đều vui ra mặt. Đợi quản sự đưa bao lì xì tiễn lão lang trung đi rồi, Bạch Thành Sơn cũng bảo quản sự phát cho mỗi người làm một bao lì xì. Trên dưới Bạch gia đều phấn khởi vui mừng, còn náo nhiệt hơn cả tết.
Hai người trở về phòng, Nhiếp Tái Trầm ngồi ở mép giường cầm tay Bạch Cẩm Tú hãy còn đang choáng váng.
– Tú Tú, em còn thấy khó chịu không?
Bạch Cẩm Tú đột nhiên biết mình mang thai, nghĩ trong bụng mình có một sinh linh nhỏ bé, ban đầu vừa bất ngờ vừa hạnh phúc, đồng thời cũng hoảng hốt, đến giờ vẫn chưa lấy lại được tinh thần, thấy ánh mắt quan tâm của anh nhìn mình thì giơ tay lên đánh:
– Đều tại anh hết. Đáng ghét…
Ấm ức tủi thân không biết từ đâu lại trào dâng trong lòng, mắt cô đỏ lên.
Nhiếp Tái Trầm ôm lấy cô dỗ dành:
– Phải phải, đều tại anh cả. Em đừng giận, em cứ đánh anh là được rồi.
Bạch Cẩm Tú đánh anh vài cái, lại nhào vào anh.
– Nhiếp Tái Trầm, anh nói thật đi, anh vui như vậy, có phải về sau anh chỉ thích con, không thích em nữa không?
Nhiếp Tái Trầm vội vàng lắc đầu:
– Không đâu. Tú Tú em yên tâm, anh thích em nhất.
Bạch Cẩm Tú vẫn u uất:
– Nhưng bụng to lên rồi em sẽ xấu đi, anh sẽ chê em…
– Tú Tú, em thế nào cũng đều đẹp, anh sẽ không chê em đâu.
– Thật chứ?
– Thật!
Lúc này cô mới yên lòng không nói gì nữa.
Nhiếp Tái Trầm ôm cô đặt xuống gối, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cô, dịu dàng nói:
– Tú Tú, anh không ngờ anh lại sắp được làm cha rồi, anh rất hạnh phúc. Cảm ơn em.
Bạch Cẩm Tú nhìn anh, nói:
– Anh thật sự hạnh phúc?
Anh gật đầu.
Cô lại nghĩ nghĩ:
– Nếu mẹ biết, bà có vui hay không?
Anh lại lần nữa gật đầu:
– Chắc chắn rồi.
Bạch Cẩm Tú rốt cuộc vui vẻ, ôm lấy cổ anh nói:
– Em cũng hạnh phúc lắm.
Nhiếp Tái Trầm giờ mới yên lòng, lại nghe Trương Uyển Diễm gõ cửa, nói thuốc dưỡng thai đã sắc xong rồi.
Anh hôn cô, xuống giường ra mở cửa, để Trương Uyển Diễm bưng thuốc đi vào ngồi ở mép giường, dặn dò cô út chịu khó dưỡng thai xong, anh còn nhớ tới mình còn chưa cảm ơn cha vợ, liền ra ngoài đi tìm Bạch Thành Sơn.
Trong phòng, Trương Uyển Diễm nhận lấy bát thuốc đã uống hết từ em chồng, nhét vào miệng em chồng miếng mứt quả hạnh, tiếp tục dặn cô đủ thứ, nói:
– Mấy tháng đầu phải để ý, đừng có nhảy tới nhảy lui như trước nữa nhé. Đợi qua rồi, bản thân để ý một chút là không vấn đề gì.
Chị ta dặn dò, Bạch Cẩm Tú gật đầu liên tục.
Trương Uyển Diễm thấy em chồng ngoan ngoãn nghe lời thì rất hài lòng, bỗng nhớ tới một chuyện, nói nhỏ:
– À, còn chuyện này nữa, mấy tháng đầu phải kiêng ở cùng nhau đó nhé. Cái này phải nhớ kỹ.
Bạch Cẩm Tú cắn cắn môi, lí nhí hỏi:
– Thế nhỡ anh ấy nhịn đến khó chịu thì phải làm sao chị?
Trương Uyển Diễm trợn trắng:
– Tú Tú, có phải em ngốc không, cái này còn hỏi chị?
Nói thế, vẫn thấy em chồng mù mịt thì lắc lắc đầu, ghét sát tới nói nhỏ bên tai cô.
Bạch Cẩm Tú tức thì mặt đỏ lên, hai tay che mặt lại, lắc đầu liên tục:
– Em không làm đâu.
Trương Uyển Diễm cười, đứng lên.
– Được rồi, chị dặn dò xong rồi, em phải để ý nhé. Em nghỉ ngơi đi, chị ra ngoài đây.
Chị ta gật đầu với em chồng, cầm bát thuốc lên đi ra ngoài.
Hết chương 86
Truyện khác cùng thể loại
343 chương
34 chương
1357 chương
37 chương
20 chương
47 chương
71 chương
5 chương