Quyến luyến không quên

Chương 6 : Quyến luyến không quên

Toàn bộ hiện trường một mảnh an tĩnh.   An tĩnh tới quỷ dị.   Kiều Luyến cả người hoàn toàn ngây ngốc nhìn Thẩm Lương Xuyên.   Anh là muốn công khai quan hệ của bọn họ sao?   "Phốc!" một tràng tiếng cười đánh vỡ cục diện bế tắc, tiếp theo Dương Linh Tư mở miệng nói: "Thẩm lão sư, cái này vui đùa một chút cũng không buồn cười! Anh xem vị phóng viên này, đều bị anh làm cho sợ hãi! Coi như cho tôi chút mặt mũi, liền đừng so đo cùng cô ấy nữa được không? Tôi thấy cô ấy cũng không phải cố ý."   Một câu rơi xuống, mọi người đều bừng tỉnh.   Thẩm ảnh đế nói câu kia, thì ra là đang châm chọc cô a!   Câu nói của Dương Linh Tư, vì giúp Kiều Luyến giải vây, làm cô nháy mắt nhẹ nhàng thở ra, chỉ thấy tim mình vừa nãy như ngừng đập, đều khôi phục.   Trên mặt cô bày một mặt xấu hổ tươi cười, thấy Thẩm Lương Xuyên như cũ không có biểu tình, vội vàng lui về phía sau hai bước, muốn như vậy trốn trong đám người.   Nhưng bên trong xe lại truyền đến âm thanh của Dương Linh Tư nói to, "A, anh xem,  cánh tay vị bằng hữu này bị trầy da rồi, Thẩm lão sư, đoàn phim bên trong có hộp cứu thương, không bằng, chúng ta mang cô ấy tới đoàn phim băng bó chút."   Phản ứng đầu tiên của Kiều Luyến là nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên.   Anh như cũ quay đầu nhìn bên ngoài, ánh mắt lặng lẽ không biết nhìn về phía nơi nào, như là trên thế giới này không có bất cứ thứ gì, có thể lọt vào mắt anh, lộ ra một loại kiêu căng.   Dương Linh Tư vừa nói xong, sắc mặt của anh cũng có biến hóa, tựa hồ liếc hướng về phía cánh tay cô.   Kiều Luyến sợ tới mức lập tức mở miệng cự tuyệt: "Không cần không cần, một chút vết thương nhỏ, không có việc gì! Cảm ơn Dương tiểu thư và Thẩm tiên sinh."   Chê cười!   Những lời nói này của Dương Linh Tư rõ ràng là tính toán ở trước mặt các phóng viên làm người tốt, cô nếu là dám thật sự đi theo đến đoàn phim, kia quả thực là đầu óc bị nước vào!   Lại nhìn Thẩm Lương Xuyên, ánh mắt anh đã nhìn về phía trước, nói rõ không nghĩ cùng cô nhấc lên chút quan hệ.   "Vậy được rồi, lần sau phải chú ý an toàn nha, còn có các vị phóng viên khác, vất vả rồi."   Dương Linh Tư hướng ra ngoài vẫy vẫy tay, cửa sổ xe kéo lên, xe xuất phát, rất mau liền tiến vào đoàn phim.   Chờ đến khi xe biến mất ở bên trong, đoàn phim, các phóng viên lại lần nữa náo nhiệt lên!   "Thẩm ảnh đế cùng Dương Linh Tư thật sự ở bên nhau sao?"   "Bọn họ tối hôm qua liền ở bên nhau? Thẩm phu nhân có biết hay không?"   Mặc kệ mọi người xung quanh nói gì, Kiều Luyến cúi đầu, liền thấy cánh tay bị trầy da một mảng lớn, đều đã chảy máu, một cảm giác nóng rát đau đớn, làm cô nhíu mày.   Bên cạnh có một phóng viên lâu năm khuyên cô: "Tiểu cô nương, dù muốn tin tức lớn cũng đừng nóng vội, hôm nay tính ra cô vận khí tốt, Thẩm ảnh đế cũng chỉ là châm chọc cô một câu, nói cho cô biết, anh ta cũng không phải là mỗi ngày tính tình đều tốt như vậy!"   Kiều Luyến đối với người nọ cười cười, khách khí nói nói mấy câu, tiếp theo quay đầu, sắc mặt nháy mắt trầm xuống, ánh mắt sắc bén dừng lại trên người Tô Mỹ Mỹ.   Kiều Luyến bước nhanh chân, đang định tìm Tô Mỹ Mỹ tính sổ, lại thấy đoàn phim bỗng nhiên chạy ra một tiểu cô nương, nhìn đến Kiều Luyến, đi tới một phen túm chặt cô: "A, miệng vết thương của cô như vậy rất nghiêm trọng, mau cùng tôi đi tới đoàn phim băng bó!"   Kiều Luyến định cự tuyệt, còn chưa có mở miệng, đột nhiên người kia đè thấp thanh âm, dùng chỉ có hai người mới có thể nghe được: "Đây là ý Thẩm ảnh đế."   Kiều Luyến bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, không thể tin tưởng nhìn về phía tiểu cô nương kia.   Một dòng nước ấm ở trong tim dâng lên, làm cô cảm giác tựa hồ miệng vết thương cũng không đau như vậy.   Anh dây là đang quan tâm cô sao?   Hóa ra anh cũng không có lạnh lùng vô tình như vậy đi.