Chương 89. Kỷ Ninh, hay là ngươi vẫn luôn gạt ta? Nỗi sầu lo mất nước, ngay từ nhỏ đã là một thanh kiếm sắc treo lơ lửng trên đỉnh đầu Bạch Thanh Nhan. Nhưng đột nhiên một đêm tỉnh lại, bị cho hay thanh kiếm này đã sớm chém xuống, ngay cả vết thương cũng đã trở thành vết thương cũ, đến máu cũng sớm khô cạn. Lúc đó, mặc dù Bạch Thanh Nhan không đến mức loạn trí, nhưng sau khi phục hồi tinh thần, lại càng mỗi lúc một thất hồn lạc phách. Suốt ba ngày, Bạch Thanh Nhan luôn trầm mặc, mắt hướng ra bên ngoài xe ngựa, nhìn đoàn xe Lang Nghiệp dài đến mức không thấy hai đầu, như thể đang nhìn một hồi mộng không thể tỉnh lại.  Y quên mất những xe chở tù binh Ngọc Dao, Kỷ Ninh thì không. Nhưng Kỷ Ninh không tiết lộ một chữ với Bạch Thanh Nhan, chỉ âm thầm phái hết trạm gác và lương thực đã cắt bỏ lúc trước trở lại. Lần này, Nhiễm Trần cũng không có ngăn cản hắn. Cũng may Vua Sói đã chết, bầy sói tuyết như rắn mất đầu. Công kích lẻ tẻ vài lần đều bị người Lang Nghiệp đánh đến phải rút lui. Về sau, chúng dần dần tản đi hết. Mã xa đã rời khỏi Phục Âm quận, thực sự tiến vào băng nguyên. Cách Vương đô Lang Nghiệp chỉ còn khoảng mười ngày hành trình, dọc theo đường đi cũng không có người ở, chỉ có từng cánh đồng tuyết phủ đầy băng kết thành mảng lớn. Đường đi tuy gian khổ, song cũng không xảy ra chuyện gì bất thường. Điều này khiến cho Kỷ Ninh có thêm nhiều thời gian ở bên cạnh Bạch Thanh Nhan. Bạch Thanh Nhan tựa hồ đã quen với sự tồn tại của hắn, chỉ là thái độ vẫn hết sức xa cách. Y ngồi trên giường, cả ngày không nói lời nào, nghiêng đầu nhìn ra phía bên ngoài xe ngựa.  Thời điểm tỉnh táo cũng giống như ở cõi mộng. Thời điểm say ngủ, lại cũng bị quăng vào cảnh thâm trầm trong mơ. Lúc này đây, khi y tỉnh lại, trước mắt nơi nơi đều là máu. Vẫn là khoảng rừng kia, nhưng cỏ cây trên mặt đất bị đạp đến đổ rạp, xiêu vẹo ngả nghiêng. Nhìn ra được, là có người bị thương nặng, một đường gắng gượng bước đi. Máu nhuộm đỏ những thân cỏ đổ rạp. Từng thân cây ở một phía đều lưu lại những dấu máu hình bàn tay. Ở một số chỗ, vết máu đặc sệt còn đang chầm chậm nhỏ xuống. Bạch Thanh Nhan gần như có thể tưởng tượng ra được, người này một đường thất tha thất thểu, tay chống lên thân cây để giữ vững cơ thể, mới đến được nơi này.  Y lần theo vết máu đi về phía trước. Càng đi, lòng càng hoảng, cuối cùng thành chạy như bay...!Trước sơn động một quãng ngắn, vết máu trên mặt đất kéo dài thành một đường. Rốt cuộc người kia đã không thể gắng gượng được nữa, té ngã trên mặt đất, từng chút một lê lết bò tới, lưu lại một vết trườn.  "Kỷ Ninh?!" Bạch Thanh Nhan vào trong sơn động, thất thanh kêu lên sợ hãi. Người trên mặt đất tuy rằng toàn thân đều là máu, mặt cũng úp xuống đất, song y sẽ không nhận sai, đó chính là hắn! "Ngươi làm sao vậy? Ngươi..." Y nâng người sau lưng cắm chi chít mũi tên, trên ngực còn mang theo vài vết đao thật dài, ôm vào lòng. Kỷ Ninh mở mắt ra, nhìn y một chút. Đến lông mi Kỷ Ninh cũng dính đầy máu! "Bạch Thanh Nhan..." Kỷ Ninh duỗi tay, vuốt lên gương mặt Bạch Thanh Nhan, để lại trên đó vài vết ngón tay máu. Hắn hé môi cười cười:  "Ngươi...!Đến rồi." "Kỷ Ninh, đây là do ai làm?" Bạch Thanh Nhan gấp đến độ muốn khóc lên, "Ta lập tức băng bó cho ngươi! Ngươi cố chịu đựng một chút...!Ngươi ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì!" "Không có chuyện gì đâu...!Ngươi đừng sợ..." Kỷ Ninh lại cười cười, ánh mắt dịu dàng tựa như một hồ tinh tú. Song đầu hắn đột nhiên ngả sang một bên, phun ra một búng máu. "Kỷ Ninh!" Nhưng Kỷ Ninh không đáp lại y, hắn mất đi ý thức. Nước mắt Bạch Thanh Nhan cuối cùng cũng trào ra. Y một bên khóc không thành tiếng, một bên lộn xộn rút ra từng mũi tên, đắp kim sang dược* lên. Tuy vậy, máu Kỷ Ninh chảy quá nhanh, gần như không thể cầm lại dược. Nhưng Bạch Thanh Nhan mặt kệ, y dùng sức ấn miệng vết thương, không ngừng truyền chân khí, tay run đến mức không cầm nổi sang dược. Đến khi y hoàn toàn xử lý hết tất cả các vết thương trên người hắn, nước mắt đã che khuất cả tầm nhìn. Y quẹt lung tung nước mắt trên mặt. Y nhất định phải từ trong tay Tử thần, cướp tình nhân của y trở về.  *Kim sang dược: Thuốc trị thương. Rốt cuộc, Bạch Thanh Nhan đã làm tất cả những gì y có thể làm. Nhưng Kỷ Ninh vẫn không tỉnh. Bạch Thanh Nhan cuối cùng nhịn không được, khóc lớn lên. Y khóc tê tâm liệt phế, ruột gan đứt từng khúc. Y khóc đến hai bên hông gần như không dựng thẳng dậy được nữa, thở không nổi...!Nếu như Kỷ Ninh đã chết, nếu như hắn sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa! Bạch Thanh Nhan không dám nghĩ, nhưng lại không thể nào ngăn được ý nghĩ...!Ý niệm này giằng xé trái tim của y. Y cuộn người lại, cũng chẳng biết phải làm gì.  Đột nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu y. Tiếng khóc bất chợt im bặt. Bạch Thanh Nhan như thể bỗng dưng tìm lại được sức mạnh. Y ngồi bật dậy, nước mắt vẫn nhỏ giọt bên cằm, cứ như vậy tiến đến trước mặt Kỷ Ninh.  "...Khóc cái gì." Thanh âm Kỷ Ninh trầm thấp nhưng dịu dàng. Thanh âm này vừa vào tai, Bạch Thanh Nhan lại muốn òa khóc.  "Kỷ Ninh, khi nãy ta thực sự rất sợ..." "Đừng sợ." Kỷ Ninh lại khẽ cười, "Ta không chết. Cứ coi như thật sự...!chết rồi...!Ngươi vừa khóc, ta cũng bị ngươi khóc đến sống lại." "Kỷ Ninh..." "Thanh Nhan, ngươi đốt lửa lên đi." Bạch Thanh Nhan đốt lên một ngọn lửa. Cho tới bây giờ, y chưa từng làm qua loại sự tình này. Trong Hoàng cung, y không cần phải động đến những loại chuyện tay chân lặt vặt. Ở nơi của Kỷ Ninh, y càng không phải làm. Y làm không tốt, bị khói làm cay mắt, vừa ho vừa quạt gió, vẫn là khói nhiều hơn lửa.  Bạch Thanh Nhan lần đầu tiên cảm thấy mình vô dụng. Chờ tới khi thực sự làm bùng lên một ngọn lửa, đã là chuyện của nửa canh giờ sau đó. Sau đó thì sao? Người mất nhiều máu, cần uống nước. Nếu một lát nữa Kỷ Ninh bị sốt thì làm thế nào bây giờ? Y nên đun chút nước nóng...!Nơi này có thảo dược chứ? Lại phải đi đâu để múc nước? Có lẽ có thể tìm thấy một dòng suốt nhỏ...!Sang dược của Kỷ Ninh để ở đâu? Ta đều dùng hết rồi...!Ta nên làm cái gì? Kỷ Ninh sẽ không xảy ra chuyện gì...!Hắn sẽ không chết...!Đi múc nước, tìm dòng suối nhỏ gần nhất...   Bạch Thanh Nhan quá hoảng loạn, tất cả suy nghĩ trong đầu rối loạn cùng nhau gây khó dễ cho y. Y không phát giác, Kỷ Ninh vẫn luôn nhìn y chằm chằm. Lúc này, Kỷ Ninh nhẹ giọng nói với y, "Thanh Nhan, ngươi đưa cho ta một con dao nhỏ."  Sau đó, hắn chần chờ trong chốc lát, nói tiếp: "Ngươi trở lại Hoàng cung lấy một ít thuốc, bằng không sẽ không qua nổi đêm nay. Ngươi ngàn vạn lần không nên nói cho những người khác, tự đi là được rồi." Bạch Thanh Nhan gật đầu. Ngay khi y chuẩn bị đi ra khỏi sơn động, Kỷ Ninh lại đột ngột hô một tiếng, "Chờ một chút !" "Sao vậy?" Kỷ Ninh chăm chú nhìn thật kỹ Bạch Thanh Nhan. Nhưng cuối cùng hắn chỉ lắc đầu: "Không có gì. Ngươi...!Đi đi. Trên đường nhớ cẩn thận chút." Trong lòng Bạch Thanh Nhan có chút nghi hoặc. Nhưng chuyện quá khẩn cấp, y cũng không tiện hỏi rõ. Đi tới giữa sườn núi, nghi hoặc càng lúc càng lớn, rốt cuộc nặng trĩu đè ép lên tim y.   Biểu hiện khi nãy của Kỷ Ninh thật không thích hợp! Hắn nói Bạch Thanh Nhan đi đường phải cẩn thận...!Thế nhưng lấy thân thủ của Bạch Thanh Nhan, mãnh thú trong rừng nào có khả năng uy hϊếp đến y? Trên đường có gì mà phải cẩn thận? Chẳng lẽ hắn biết, có thứ gì khác có thể đe dọa tới Bạch Thanh Nhan? "Ngươi ngàn vạn lần không nên nói cho những người khác..." Là nói ai? Không cần nói cho ai? Trên người Kỷ Ninh rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Hắn rốt cuộc đang gạt gì chính mình? Bạch Thanh Nhan thay đổi phương hướng, rất nhanh chạy về! Không đợi tới sơn động, đã nghe được một trận tiếng gầm nhẹ thống khổ truyền tới.  Chẳng lẽ có người đánh lén? Bây giờ Kỷ Ninh không có một chút năng lực tự vệ, ngay cả một tên sơn tặc cũng có thể dễ dàng lấy mạng hắn!  Lòng Bạch Thanh Nhan co rút. Y lao vào, lại không phát hiện ra có người nào khác. Mà Kỷ Ninh đã dùng dằng rời tới cạnh đống lửa. Trong tay Kỷ Ninh là con dao nhỏ kia. Mũi dao bị nung đến cực nóng trên ngọn lửa, tản ra ánh sáng đỏ nhạt. Vết thương khi nãy được băng kỹ đã bị vạch ra, mũi dao như bàn ủi đỏ rực đặt ngay lên miệng vết thương. Xèo xèo một tiếng, làn khói xanh bốc lên. Mồ hôi trên đầu Kỷ Ninh có thể thấy được rõ ràng. Hắn nhắm hai mắt lại, thở mạnh, sau đó hít sâu. Đem con dao nhỏ kia lần thứ hai đặt trên lửa nóng, lại hướng đến vết thương tiếp theo đè xuống! "Kỷ Ninh, ngươi đang làm gì?!" Bạch Thanh Nhan lao lên giằng lấy mũi dao, vứt trên mặt đất. Lưỡi dao nóng bỏng khiến lòng bàn tay y bỏng rộp lên, nhưng y căn bản không để ý tới. Y tức giận đến mức thanh âm đều run rẩy. "Kỷ Ninh, ngươi đang làm gì? Ngươi muốn làm gì!" "Chỉ là xử trí vết thương..." "Nếu ngươi muốn dùng biện pháp như vậy để xử lý vết thương, sao còn muốn ta quay về lấy dược tới? Ta có thể quay về lấy dược, cũng có thể gọi người tới đưa ngươi về cẩn thận chữa trị. Ngươi lại bảo ta ngàn vạn lần không nói cho người ngoài...!Kỷ Ninh, ngươi đang giấu diếm ta cái gì? Là kẻ nào khiến ngươi bị thương? Ngươi đang dè chừng cái gì?"   Ánh mắt Bạch Thanh Nhan từ ngọn lửa dời đến dao nhỏ, lại quay về trên người Kỷ Ninh...!Mới khi nãy gian nan cử động, vết thương trên người Kỷ Ninh đã có chỗ rách ra, máu tươi nhỏ giọt trên mặt đất. Bạch Thanh Nhan đột nhiên hiểu ra. "Ngươi muốn đi, có phải không?" "Muốn ta quay về lấy dược, ngươi sẽ lên đường rời khỏi nơi này. Sợ trên đường vết thương rách ra, lưu lại vết máu tạo thành sơ hở để người khác tìm được, ngươi mới dùng biện pháp này...!Kỷ Ninh! Ngươi rời khỏi nơi này, là muốn đi đâu? Ta là Thái tử Ngọc Dao, trong Đông Cung của ta, không ai có thể làm hại ngươi. Vì cái gì mà ngươi không cùng ta trở về?" "Chính bởi vì ngươi là Thái tử Ngọc Dao, ta mới không thể trở về với ngươi." Kỷ Ninh nhẹ giọng trả lời. "Xin lỗi, Thanh Nhan. Là ta lừa ngươi. Ta không phải cái gì mà thợ săn Lang Nghiệp chạy nạn..."  "Ta là thám báo Lang Nghiệp."  Bạch Thanh Nhan lui về phía sau một bước, không dám tin nhìn Kỷ Ninh. Kỷ Ninh nói tiếp, giọng cũng nhỏ lại. "Đội thám bảo chỉ có một nhiệm vụ, đó là giả trang thành thân phận của người khác, sau đó đi đánh cắp tin tức. Nhiệm vụ của ta khi tới nơi này, chính là tiếp cận người trong Hành cung, tốt nhất là có thể trà trộn vào đó. Sở dĩ ta chọn bộ dáng thợ săn là bởi Hành cung yêu cầu món ăn thôn quê, nhất định sẽ phải mua bán từ tay thợ săn. Nhưng không lường trước được, người đầu tiên ta biết tới ở Hành cung lại không phải hạ nhân trong Ngự Thiện phòng, mà là Ngọc Dao Thái tử." Bạch Thanh Nhan hô hấp hỗn loạn, lại cười lớn: "Ngươi, ngươi đến lúc này mà còn cùng ta nói giỡn...!Bây giờ không phải lúc để nói những chuyện đó...!Ngươi phải trị thương trước đã, chờ ta...!Ta, ta lập tức đi tìm ngự y tới!" "Thanh Nhan! Xin hãy nghe ta nói! Ta phải lấy được tin tức về một bộ Công pháp thần bí! Công pháp kia chỉ có Hoàng thất Ngọc Dao mới biết, nghe đồn rằng có thể làm cho trường sinh bất lão, khởi tử hồi sinh!"  Kỷ Ninh nói đến đây, đưa mắt nhìn Bạch Thanh Nhan. Hắn thấy gương mặt tựa như trích tiên của người nọ, dần dần rút đi huyết sắc. "...!Loại Công pháp này, chỉ có nhân tài của Hoàng thất Ngọc Dao mới được phép sở hữu."