Chương 88. Không biết mười năm này, Bạch Thanh Nhan từng có cơ hội được khóc một lần chưa? Kỷ Ninh thật không nghĩ tới, sau khi Bạch Thanh Nhan phục hồi tinh thần lại, chuyện đầu tiên hỏi đến không phải quá khứ giữa hai bọn họ, mà là Ngọc Dao đến tột cùng vì sao mà mất nước.  Ngay cả mất đi trí nhớ, chính mình vẫn không thể so với Ngọc Dao của y. Trong lòng Kỷ Ninh đột nhiên trào lên một trận phiền muộn, nhưng cũng không dám biểu lộ ra. Kỷ Ninh chỉ có thể đè nén chua xót trong lòng, ngữ khí hòa hoãn mà đem chuyện vong quốc của Ngọc Dao nói qua một lần. Có lẽ là bởi khi nãy đã chuẩn bị tâm lý, tuy rằng hai tay Bạch Thanh Nhan vẫn nắm chặt tấm chăn, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, nhưng cũng không hề thất thố. Cuối cùng, y trầm mặc một lát, ảm đạm cười nhạt:  "Phải. Mười năm trôi qua, vẫn như cũ là kết quả này." "..." "Không sao. Ta đã sớm biết. Chỉ là ta không nên sống tạm, nên dồn hết sức lực cuối cùng bảo vệ con dân Ngọc Dao mới phải. Là do ta bất tài vô dụng..." "Bạch Thanh Nhan! Ngươi tuyệt đối không được sinh ra loại ý niệm này..." "Ngươi yên tâm, ta sẽ không tự sát." Ánh mắt Bạch Thanh Nhan vô định nhìn lên trần xe, "Hàn độc mà các ngươi nói, lại là chuyện gì xảy ra vậy?"  Vấn đề này, kỳ thực Kỷ Ninh cũng không biết. Hắn cũng thập phần lo lắng bệnh tình của Bạch Thanh Nhan, lập tức mời Lộc Minh Sơn qua. Lại không nghĩ tới, Lục Minh Sơn vừa đến, chuyện đầu tiên cậu làm chính là đuổi hắn ra khỏi mã xa. "Ngươi ở chỗ này nhìn, ta liền thấy phiền! Xem bệnh cũng không xong! Ngươi đi ra ngoài cho ta!" Cậu đẩy Kỷ Ninh ra khỏi cửa, không chút khách khí đóng sầm cửa xe. Lộc Minh Sơn quay đầu, chất vấn Bạch Thanh Nhan: "Đường huynh, chuyện giữa hai ngươi là thế nào? Sao huynh lại có thể thân mật với hắn như vậy?" "Đệ nói ai? Là Kỷ Ninh Tướng quân sao?" Bạch Thanh Nhan so với cậu còn có chút kinh ngạc hơn, "Nếu chúng ta đã là ái nhân mười năm, chẳng lẽ không nên thân mật một chút ư?" "Ái nhân?!" Lộc Minh Sơn cảm thấy hô hấp của mình cũng phát nghẹn, tức giận đến cả người run rẩy, "Ai nói với huynh như vậy? Hắn nói? Hắn cũng thật không biết xấu hổ!" "Sao vậy, chẳng lẽ trong đó có gì khuất tất sao? Hắn gạt ta phải không? Nếu đã như vậy, ta không thể ngồi ngốc ở chỗ này, nhân lúc còn sớm đưa ra quyết định." "Này..." Những lời khi nãy của Bạch Thanh Nhan làm cho Lộc Minh Sơn tỉnh táo lại. Lấy tính cách trong mắt không chấp nhận nửa hạt cát của Bạch Thanh Nhan, nếu nhận định Kỷ Ninh lừa y, tuyệt đối sẽ không có khả năng tiếp tục ở lại chỗ này. Nhưng tình trạng của y hiện tại thập phần nguy cấp, y còn có thể đi nơi nào? "Hắn...!Hắn lúc trước chắc là có một đoạn sâu xa với huynh. Nhưng cụ thể như thế nào thì ta cũng không biết. Tuy nhiên lần này huynh bị thương, hắn đối xử với huynh rất tệ. Cứ coi như các ngươi từng có nọ kia...!Tóm lại là hắn không phải người tốt! Hiện tại lại cố tình tiếp cận huynh, cũng không biết là có ý gì! Đường huynh, thương thế của huynh chưa lành, chỉ có thể trước mắt tạm thời ở lại chỗ này chữa trị. Thế nhưng đối với Kỷ Ninh, huynh không thể cứ không chút phòng bị như vậy!"  Rõ ràng ghét đến cả tông chi họ hàng nhà Kỷ Ninh, lại vẫn phải khuyên Bạch Thanh Nhan ở lại chỗ này. Lời khi nãy của Lộc Minh Sơn nói ra hết sức không tình nguyện, miệng cũng chu lên. Trong lòng Bạch Thanh Nhan, cậu vẫn là đứa trẻ của mười năm trước kia, lúc này cũng chỉ coi là cậu tính khí trẻ con, thấy Kỷ Ninh không vừa mắt nên căn bản không để lời của cậu trong lòng. "Được được được, ta tự sẽ lưu ý, nhất định không xảy ra chuyện gì. Đệ yên tâm đi." Y cười qua loa lấy lệ, nói, "Hôm nay gọi đệ tới, không phải để hỏi chuyện kia. Thanh Vũ, hiện tại ta muốn biết, hàn độc của ta rốt cuộc là chuyện gì?"  Nói đến chuyện chính, thần sắc Lục Minh Sơn lập tức bối rối:   "Không gạt huynh chứ ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Mười năm trước, ta bị Cơ Hà túm lại đến xem bệnh cho huynh, huynh đã bị như vậy rồi. Nhưng đường huynh! Hàn độc này chỉ có thể phát tác từ bên trong đan điền. Huynh có công pháp Ngọc Dao hộ thân, vốn dĩ nó không thể vào được đan điền!"  "..." "Nhưng thời điểm ta thăm dò kinh mạch, bên trong đan điền của huynh lại trống rỗng...!Huynh từ khi nào, ở đâu, bao giờ, vì cái gì lại phá công thể, hủy đi một thân tu vi huynh tu luyện mười mấy năm?" Lúc này, Bạch Thanh Nhan thật sự chấn kinh. Y vội thuyên chuyển nội công thăm dò vào bên trong đan điền....!Công pháp quen thuộc quả thật không thấy! Chỉ có chân khí kíƈɦ ŧɦíƈɦ hàn độc làm dậy lên một trận đau đớn, khiến y không khỏi co cụm thân thể, miệng kêu lên một tiếng.  "Đường huynh! Huynh sao rồi!" "Ta...!Ta đây là làm sao vậy?" Lộc Minh Sơn chưa bao giờ thấy sắc mặt thất thố đến vậy của Bạch Thanh Nhan. Huyết sắc hoàn toàn rút hết, trắng bệch, hai tay mờ mịt đưa ra, như thể đang muốn nắm lấy một thanh gỗ trôi nổi không hề tồn tại. Bạch Thanh Nhan siết chặt tay cậu, chẳng khác nào gắt gao túm chặt một cọng rơm cứu mạng. "Thanh Vũ! Chuyện này không thể nào...!Ta...!Ta...!Rốt cuộc ta làm sao vậy? Công pháp của ta, không ai có thể đoạt nổi! Cho dù ta có chết, cũng không ai có khả năng..."  "Đường huynh..." Lộc Minh Sơn biết, những câu lộn xộn y nói lúc sau, đều là sợ đến thấu xương.  Cậu hiểu rõ, trong lòng Bạch Thanh Nhan, nếu có một chuyện có thể đặt ngang hàng cùng con dân gia quốc, cũng chỉ có tôn nghiêm cùng vinh dự của thân là Thái tử Ngọc Dao. Nhưng tôn nghiêm cùng vinh dự này, lại phần lớn hình thành khi y trên người một thân ngạo nhân công pháp. Người như kiếm sắc, lòng giàu trắc ẩn, đây mới là Bạch Thanh Nhan...!Bây giờ, gia quốc sụp đổ, chính mình cũng lưu lạc thành một thanh kiếm gãy, thậm chí chẳng có sức mạnh tự bảo vệ mình! Điều này chẳng khác nào phủ nhận, đạp đổ toàn bộ giá trị sinh tồn của y cho đến hiện tại! Bạch Thanh Nhan sao có thể chịu đựng nổi? Lộc Minh Sơn không khỏi tiến lên một bước, dùng sức ôm lấy vai Bạch Thanh Nhan. Lúc này, cửa mã xa đột nhiên bật mở, Kỷ Ninh vội vàng tiến vào: "Sao vậy? Khi nãy chẳng phải thanh âm của Bạch Thanh Nhan sao? Y, y lại xảy ra chuyện gì phải không?" Miệng hỏi như vậy, nhưng Kỷ Ninh căn bản không kịp đợi Lộc Minh Sơn trả lời đã gần như đem người trong lòng Lộc Minh Sơn mạnh mẽ đoạt lại. Bạch Thanh Nhan lúc này hai mắt mông lung, hô hấp dồn dập, tràn đầy thần sắc hoảng loạn. Kỷ Ninh nhìn, chỉ cảm thấy y lúc này quá đỗi yếu đuối. Những khí định thần nhàn* những ngày qua toàn bộ đều bay biến mất.  *Khí định thần nhàn: Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã. "Ngươi làm sao vậy?" Một câu hỏi lại không nhận được hồi âm. Kỷ Ninh liền đưa tay khẽ nắm lấy gương mặt Bạch Thanh Nhan. Trán Bạch Thanh Nhan nhễ nhại mồ hôi lạnh, dính nhớp ướŧ áŧ. Nhưng bàn tay Kỷ Ninh lại khô ráo mà ấm áp. Chẳng biết tại sao, Bạch Thanh Nhan cảm nhận được bàn tay này khe khẽ xoa gò má mình, thay y lau đi mồ hôi lạnh, nước mắt đột nhiên không ngừng được trào ra. Ban đầu, y còn cắn chặt môi. Nhưng môi run rẩy, cắn cũng không cắn được. Cuối cùng, y rốt cuộc để lộ ra một thoáng khóc thảm. Kỷ Ninh vẫn chưa hiểu y bị làm sao. Nhưng cũng không muốn hỏi. Hắn chỉ ấn chặt Bạch Thanh Nhan vào lồng ngực mình, ôm thật chặt. Lúc sau, Bạch Thanh Nhan không phát ra một thanh âm nào nữa. Nhưng Kỷ Ninh biết, y vẫn hết sức khổ sở. Bởi hắn có thể cảm nhận được từng đợt run nhè nhẹ trên cơ thể người này.  Bạch Thanh Nhan ngay cả khi thất thố cũng phải khắc chế đến vậy. Kỷ Ninh nghĩ, không biết mười năm đằng đẵng y rời xa mình, liệu từng có cơ hội khóc một lần chưa. Không hiểu vì sao, ý niệm này chẳng khác nào một chén rượu cay nồng đắng ngắt, cùng với nước mắt của người nọ thấm vào thân thể hắn. Khiến cho lòng hắn, cũng đau đớn theo.