Chương 64. Bạch Thanh Nhan chưa bao giờ khóc. Ai ngờ hôm nay, Kỷ Ninh lại tận mắt thấy y khóc. Kỷ Ninh vô thức bước đi nhanh hơn, nhưng lời của mẫu thân Mạn Nhi vẫn như cũ có thể nghe rõ ràng từng tiếng một. Từng câu "Ngươi còn mặt mũi nào xuất hiện ở chỗ này! Chúng ta kính ngươi một tiếng Điện hạ! Ngươi lại có thể làm ra loại sự tình không biết xấu hổ!" Từng câu "Ngươi đồ phản bội không biết xấu hổ! Thứ tham sống sợ chết! Phi!" Từng câu "Thời điểm Mạn Nhi chết, ngươi đang ở đâu? Có phải ngươi đang nằm trên giường của bọn cẩu Lang Nghiệp, hướng bọn chúng vẫy đuôi lấy lòng! Cái gì mà Sẽ cứu chúng ta...!Phi! Hạ tiện vô sỉ cẩu đồ vật! Nếu không phải do ngươi thì Ngọc Dao ta sao có thể vong quốc! Ta còn những tưởng ngươi ở trước cổng thành nghênh địch! Biết đâu khi đó ngươi đã sớm âm thầm tư thông với lũ cẩu Lang Nghiệp, bán đứng chúng ta!" Mẫu thân Mạn Nhi hệt như người mất trí, từng lời chửi rủa ác độc từ trong cổ họng nàng khàn khàn thành một chuỗi phun ra ngoài, đổ ập xuống người Bạch Thanh Nhan. Bạch Thanh Nhan trong đầu ong ong mờ mịt, ngay cả hô hấp cũng ngưng trệ. Mắng không hết hận, phụ nhân kia còn nhổ một ngụm đàm mang theo máu văng lên người Bạch Thanh Nhan. Bạch Thanh Nhan cơ hồ vẫn hồn nhiên chẳng biết, một chút phản ứng cũng không có. Nhưng ngay lập tức, có một thứ khác rơi xuống đập trúng người y. Đó là một kiện áo choàng. Sắc nhung đen đen mềm mại xinh đẹp lúc đầu đã sớm phủ đầy bụi bặm, dưới vạt áo lông bết dính, loang lổ chẳng biết là máu của người nào đọng lại, đông thành từng mảng nâu đen. Thứ này đập ngay trên đầu vai Bạch Thanh Nhan, miệng vết thương bị động khiến máu nóng lại trào ra, ướt đẫm đỏ sậm một mảng trên áo choàng.  Máu mới chồng máu cũ, chẳng biết đâu là đầu đâu là cuối. Lại chẳng biết máu người phương nào lưu lại? Bạch Thanh Nhan run lên, ngơ ngẩn cúi đầu nhìn xuống. Thấy kiện áo choàng, trên môi y rút sạch không còn một chút huyết sắc. Chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn áo choàng từ trên người mình trượt xuống, cùng với chút tôn nghiêm cùng nhau chảy xuống, rốt cuộc không thể nhặt lên được nữa. Bạch Thanh Nhan cảm giác chính mình không một manh áo che thân, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng ở chỗ này. Từng tiếng chỉ trích chửi rủa, phảng phất như thể trường thương đoản kiếm, từng nhát từng nhát chém rớt một khối máu thịt trên người y. Y máu chảy đầm đìa đứng ở chỗ này, lại không còn chỗ để chạy trốn...!Ngọc Dao của y, vốn là nơi chống đỡ cuối cùng của y. Bây giờ, thứ duy nhất để y chống đỡ cũng quay lưng lại với y. Y còn có thể đi nơi nào, tìm ở đâu một chốn nương thân che chở? Đột nhiên, lực đỡ người y trở nên nhẹ bẫng. Hai chân Bạch Thanh Nhan đã không chống đỡ nổi thân thể, thậm chí khí lực nhúc nhích cũng không có. Người nọ giữ vai y, đặt y trên nền tuyết. Kỷ Ninh muốn bỏ y lại chốn này sao? Nơi đây khắp nơi đều là mắt, phía dưới mỗi ánh mắt đều là một cái miệng há rộng liên tục phun ra nọc độc. Đồng bào của y, con dân của y, lại ở chỗ này dùng ánh mắt dữ dội, đem y lăng trì đến chết! Cũng phải, Kỷ Ninh hận y như vậy, thấy y bị những con dân mà y coi trọng nhất vứt bỏ, đại khái hắn sẽ vô cùng khoái ý đi. Bạch Thanh Nhan chết lặng mà nghĩ. Y cúi thấp đầu, căn bản không còn khí lực nhìn xung quanh bốn phía. Bên người một trận thanh âm huyên náo, sau đó có một vật choàng lên người y, lông dài mềm mại vỗ về gương mặt y. Tầm mắt nghiêng nghiêng, y nhận ra đó là một kiện áo choàng mới Kỷ Ninh vẫn khoác trên người. Cũng là hắc sắc nhung mao, nhưng vẫn còn mới! Bao lấy che chở y bên trong, như thể che chở một quả tim không ngừng rỉ máu. "Kỷ Ninh..." Thanh âm yếu ớt, đến chính Bạch Thanh Nhan cũng dường như nghe không được. Thế nhưng Kỷ Ninh thật sự giống như nghe thấy, đáp: "Ngươi đừng cử động, ở chỗ này chờ ta." Sau đó Kỷ Ninh vỗ vỗ vai y, từng bước quay lại. Tiếng chửi rủa đột nhiên ngưng bặt trong chớp mắt. Sau đó lại bùng lên càng thêm thê lương điên cuồng: "Ngươi buông ta ra! Cẩu Lang Nghiệp, buông ta ra! Ngươi trả tính mạng Mạn Nhi cho ta! Trả Mạn Nhi cho ta!" "Câm miệng!" "Có giỏi thì ngươi gϊếŧ ta đi! Cẩu Lang Nghiệp, ngươi mong chờ ta sẽ khom lưng quỳ gối trước mặt ngươi, chó vẫy đuôi mừng chủ với ngươi như Bạch Thanh Nhan sao! Phi! Mạn Nhi của ta số khổ quá mà Mạn Nhi à!" "Ta sao phải gϊếŧ ngươi?" Kỷ Ninh thanh âm lãnh khốc vô cùng. Nói đoạn, hắn đem vật gì ném ra ngoài, khắp mặt đất tràn ngập mùi thuốc. "Các ngươi cũng xứng để ta gϊếŧ sao? Các ngươi sớm nên chết lúc Đồ Đô thành bị hạ. Không đem các ngươi ra chém tế đao, là do Bạch Thanh Nhan...!lao vào lồng sắt, thay các ngươi đổi lấy. Mấy ngày nay, các ngươi có cái ăn có cái đắp, cũng là y quỳ trên tuyết cả một đêm, thay các ngươi lấy về. Những thuốc và băng vải này, ngươi nghĩ dựa vào cái gì mà ta phải ban cho các ngươi? Thật là quá đỗi cao quý, loại người Ngọc Dao các ngươi, kể cả có làm chó vẫy đuôi mừng chủ với ta để giữ mạng, cũng đừng có hòng!" Kỷ Ninh cao giọng: "Ngươi cho là ngươi có thể sống tới tận hôm nay là bởi vì cái gì? Một đám người già yếu, đem cho chó ăn chó cũng sợ bẩn răng! Cũng chẳng qua là Bạch Thanh Nhan thay các ngươi cầu tình. Nếu đã không muốn sống, ta thành toàn cho các ngươi!" Trong xe tù nổi lên một hồi xôn xao hoảng sợ. Mẫu thân Mạn Nhi há hốc miệng, từng ngụm từng ngụm thở phì phò: "Ai thèm mấy thứ này của ngươi! Nữ nhi của ta đã chết! Chẳng thể trở về nữa! Khi đó, y ở đâu?" "Vậy khi đó, ngươi ở đâu?" Kỷ Ninh quả thực muốn cất tiếng cười to: "Đó là nữ nhi của ngươi, không phải nữ nhi của Bạch Thanh Nhan! Tại sao không phải ngươi quỳ gối trước mặt chúng ta, đập đầu tự tử để đổi lấy kiện áo choàng đó? Sao ngươi không tự hỏi mình một chút, hài tử ngươi chết rét, sao ngươi còn chưa chết? Ngươi mới là loại nên sớm chết đói chết rét! Tiện nhân bỉ ổi!" Kỷ Ninh nhìn khắp bốn phía, ánh mắt đảo qua từng gương mặt nô ɭệ Ngọc Dao. Hắn cảm thấy đây chẳng phải là một đám người nữa mà là một đám đỉa. Hút no máu rồi còn chưa thỏa mãn mà tiếp tục nhe nanh.  "Không muốn sống nữa đúng không? Thật là có cốt khí! Ha ha ha, phía sau đoàn xe chính là bầy sói tuyết. Tối nay ta lập tức rút trạm gác, các ngươi cứ dùng cốt khí của mình tự cầu phúc đi!" "Ngươi cái loại..." "Nói hết rồi sao! Ngươi nhất định phải thực sự hại chết chúng ta mới cam tâm!" Phụ nhân kia còn đang kêu, nhưng chỉ mới hô lên nửa câu đã bị những thanh âm của người Ngọc Dao trong lồng giam phía sau cắt đứt. Lập tức, tiếng la nổi lên bốn phía, ong ong loạn thành một đoàn. Có chửi rủa phụ nhân kia, có theo phụ nhân cùng nhau thóa mạ Bạch Thanh Nhan, có bị sói tuyết cắn bị thương khẩn cầu Kỷ Ninh ban thuốc cho hắn. Loạn thành một đoàn, thành trò hề. Nhưng ngoài phụ nhân kia, không còn ai dám hướng Kỷ Ninh mắng ra một câu. Cũng chẳng ai nói, chẳng ai hỏi một câu Bạch Thanh Nhan đến tột cùng đã trải qua chuyện gì, hiện tại cảnh ngộ ra sao? Kỷ Ninh đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn quanh đám người Ngọc Dao này. Hắn thậm chí ngay cả phẫn nộ cũng không còn, chỉ có khinh bỉ sâu đậm. Một câu cũng chẳng thèm nhiều lời, hắn đi tới bên người Bạch Thanh Nhan, đem y nhấc lên, đặt lên vai. "Đây là con dân Ngọc Dao mà ngươi mạng cũng không cần, nhất định phải che chở?" Thanh âm Kỷ Ninh lộ ra khinh miệt, "Ta thực sự chưa từng thấy qua loại lòng lang dạ sói nào như bọn chúng."  Bạch Thanh Nhan cúi thấp đầu, không nói lời nào. Y chỉ máy móc đi theo Kỷ Ninh, tựa hồ như mất hết phương hướng. Thẳng cho đến khi hai người trở lại mã xa, Bạch Thanh Nhan mới đột nhiên dừng bước, mở miệng: "Kỷ Tướng quân, ngươi nói đêm nay sẽ rút hết trạm gác bên xe chở tù, là thật sao?" Kỷ Ninh thế nào cũng không tưởng tượng được y sẽ nói những lời này. Một ngụm không khí thở không ra, nghẹn lại trong lồng ngực. Kỷ Ninh lồng ngực phập phồng nhịn không được rống lên: "Bạch Thanh Nhan, ngươi ngàn vạn lần đừng nói với ta, ngươi lại định thay bọn chúng cầu tình!" "Kỷ Tướng quân, ta..." "Bạch Thanh Nhan! Có phải ngươi sinh ra là để người khác coi thường hay không? Bọn họ đối đãi với ngươi như thế nào, ngươi thực sự không nhìn ra sao? Mười năm trước, người vì phụ vương và lũ đệ đệ thối nát ăn sâu vào rễ mà móc tim móc phổi! Sau đó thì sao? Thời điểm Đồ Đô thành bị phá, bọn chúng ở chỗ nào? Một đám bách tính, con dân ngươi dốc hết tâm huyết, lại là vì...!Đám lang tâm cẩu phế này sao!"  Kỷ Ninh tức giận đến tay run rẩy, Bạch Thanh Nhan lại vẫn như trước cúi đầu. Hắn nhịn không được nắm lấy vai Bạch Thanh Nhan mà rít gào: "Ngươi tỉnh lại cho ta đi, Ngọc Dao của ngươi vong quốc rồi! Thân tộc của ngươi đã tự chạy thoát thân! Ngươi còn muốn cho đám con dân của ngươi ghé vào trên người ngươi hút máu tới khi nào. Thực sự phải đợi đến lúc bọn chúng hại chết ngươi, ngươi mới cam tâm? Ngươi nói đi!" Bạch Thanh Nhan không nói gì. Kỷ Ninh thấy bộ dạng này của y, chỉ cảm thấy toàn thân tim phổi đều tức giận đến mức muốn nổ tung. Hắn đem Bạch Thanh Nhan ấn lên cửa xe, cố sức nâng gương mặt y lên. Kỷ Ninh đột nhiên ngừng nói, một câu cũng không thốt ra được. Bởi vì hắn thấy người nọ, khắp mặt lệ ngân ngang dọc.