Chương 63. Thái tử Điện hạ, người phản bội chúng ta, thành nô ɭệ Lang Nghiệp?! Lời này nói ra, tất thảy đều kinh hãi. Những thân binh ngã trên mặt đất không buồn bò dậy, chỉ lo rướn cổ lên hóng về phía Kỷ Ninh bên này. Lý Đại nhân nghẹn họng nhìn trân trối, liên tục truy vấn: "Kỷ Tướng quân! Ngươi nói người của ngươi là có ý gì?" "Người này đã quỳ gối dưới chân ta, cầu ta thu y làm nô ɭệ. Thế nào, Lý Đại nhân có hứng thú với y, đây là muốn cướp người từ trong tay ta sao?"  "Nhưng y là người Ngọc Dao!" "Vậy thì sao? Trận chiến giữa Lang Nghiệp ta và Ngọc Dao kéo dài mấy năm, những gia tộc giàu có đông đúc Lang Nghiệp nhà nào chẳng nuôi dưỡng vài tiểu nhi Ngọc Dao làm nô tài? Lý Đại nhân, nhà ngươi lẽ nào không có?" Trong đầu Bạch Thanh Nhan nổ oành một tiếng. Nghe lời này, là có biết bao nhiêu hài đồng Ngọc Dao bị cướp đi từ bên người phụ mẫu, trở thành nô bộc cho người Lang Nghiệp? Tuổi còn nhỏ đã phải cùng cha mẹ sinh ly, thậm chí là tử biệt? "Nhà ta tất nhiên là có. Nhưng này, này..." Lý Đại nhân sốt ruột phân trần, "Nhưng sao có thể cùng một loại? Kia đều là hài tử, đây lại không phải! Kỷ Tướng quân, ngươi biết Bệ hạ muốn thu thập dư nghiệt Ngọc Dao, vậy mà ngươi dám tư tàng người Ngọc Dao? Vạn nhất người này chính là..." "Y không phải." "Làm sao ngươi biết..." "Ta nói y không phải thì y không phải!" Kỷ Ninh hung tợn rống lên một tiếng, "Lý Đại nhân, ngươi là Ngự sử do Bệ hạ phái tới, ta nể mặt ngươi ba phần nhưng không có nghĩa là ngươi được phép ở chỗ của ta khoa tay múa chân! Người này ta đã sớm điều tra qua, y với dư nghiệt Ngọc Dao không có nửa điểm quan hệ. Thế nào, chẳng lẽ ngươi thấy y làm ấm giường cho ta thật tốt, cũng muốn tới cùng chia một chén canh?" Bạch Thanh Nhan sớm đã nhìn ra rắp tâm bất lương của Lý Đại nhân. Quả nhiên, Kỷ Ninh bóng gió một hồi xong, Lý Đại nhân sắc mặt phiếm hồng, tức muốn hộc máu nói: "Kỷ Tướng quân! Ngươi ngậm máu phun người! Ta là một lòng không phụ lời Bệ hạ giao phó, ngươi..." "Ta làm sao?" Kỷ Ninh đem Bạch Thanh Nhan ôm càng chặt hơn, "Nếu là để không phụ lời giao phó, ngươi có thể đến chỗ khác mà điều tra. Việc này ta đã sớm điều tra, ngươi không cần phải ở chỗ này phí công tốn sức. Lý Đại nhân, thời gian cấp bách, đừng cô phụ lời Bệ hạ tha thiết giao phó ngươi. Còn không mau đi?" Vừa nói, Kỷ Ninh vừa đưa một tay chạm vào vỏ đao bên hông, va vào áo giáp vang lên một tiếng leng keng rung động. Lồng ngực Lý Đại nhân không ngừng phập phồng, lại không dám phát tác, đành nuốt oán hận mà rời đi. Lúc này, Kỷ Ninh mới cúi đầu nhìn Bạch Thanh Nhan một chút, hừ lạnh một tiếng: "Bạch Thanh Nhan, ta thấy ngươi thực sự chán sống rồi! Chẳng phải ta đã nói với ngươi rồi sao, tuyệt không được rời khỏi mã xa nửa bước?" Bạch Thanh Nhan không nói gì, thậm chí không ngẩng đầu lên. Cả người y run rẩy, căn bản chẳng hề nghe được Kỷ Ninh đang nói gì.  Nơi này là xe chở tù binh. Ngay phía sau, đều là đồng bào của y, con dân của y. Vừa mới khi nãy, mỗi câu nói, hẳn là bọn họ đều nghe được đến rõ ràng. Bạch Thanh Nhan không dám ngẩng đầu. Y sợ những đôi mắt đã từng tràn ngập hy vọng cùng tín nhiệm mãnh liệt nhất, khoảnh khắc này, không biết sẽ đối đãi với y thế nào? "Hôm nay nếu ta không đến, ngươi định thu xếp như thế nào? Bạch Thanh Nhan, ngươi nói chuyện đi?" Kỷ Ninh thấy sắc mặt y hết sức khó coi, thân thể không ngừng run rẩy, còn tưởng là do bả vai bị trúng tên. Hắn thở dài, rốt cục cũng không nói nữa. Hắn đem cánh tay không bị thương của Bạch Thanh Nhan đặt lên bả vai mình, mang y rời đi. Bạch Thanh Nhan vẫn như cũ cúi đầu, mặc hắn bài bố. Những đôi mắt tựa như gai nhọn, Bạch Thanh Nhan cảm giác mình sắp bị đâm đến rách toạc. Lần đầu tiên, y nghĩ đến việc chạy trốn khỏi những đồng bào của mình. Lại không đề phòng được một giọng nói từ phía sau vang lên. "Thái tử Điện hạ!" Là giọng nói của một phụ nhân trung niên. Thanh âm nàng run rẩy, gần như vỡ ra. Bạch Thanh Nhan đột nhiên ngưng lại bước chân, suýt chút nữa từ trong lòng Kỷ Ninh ngã ra ngoài. Đó là, mẫu thân của tiểu cô nương Mạn Nhi! "Lời hắn nói có phải sự thật không?!" Phụ nhân thanh âm khàn khàn, "Người thật sự cúi đầu trước người Lang Nghiệp, làm nô ɭệ của bọn họ sao?!" Nghe được câu này, Bạch Thanh Nhan trong nháy mắt mất hết khí lực. Nếu không phải Kỷ Ninh nhanh chóng ôm được y, hẳn là sẽ ngã quỵ ngay tại chỗ. Từng câu "Thái tử Điện hạ! Người nói đi! Có phải người đã trở thành môn hạ của súc sinh Lang Nghiệp đó không!" Mẫu thân Mạn Nhi thanh âm thê lương, xé tan màn đêm tĩnh mịch. Kỷ Ninh bất giác cúi đầu nhìn xuống gương mặt Bạch Thanh Nhan, chỉ thấy y nhắm chặt hai mắt, lông mi không ngừng rung động, sắc mặt so với người chết tái nhợt như nhau.