Edit: Mẹ Mìn Trời đầy sao, nhưng nằm trên bầu trời rộng lớn lại thật thưa thớt, cũng như tình yêu say đắm của Mễ Kiều, nó cũng như chuồn chuồn bay qua đường, gọt giũa vào vết thương trong lòng Mễ Kiều. Ngoài của sổ xe, gió tây thổi qua tán cây khô, cô gái ngồi im lặng, nước mắt lặng lẽ rơi. Lái xe sửng sốt, cô gái kia, sao vừa mới êm đẹp mà đã khóc ngay được rồi. "Nhạc tổng, ngài xem?" Nhạc Khải Phong giờ phút này đã thấy nghi hoặc, bên cạnh, Mễ Kiều đáng thương hề hề lui ở cạnh cửa xe, trông không phải người lưu lạc bình thường, cố gắng kìm nén khóc nức nở. Thân thể nhỏ bé run run, hai tay che miệng lại, hoàn toàn khác xa so với cô gái nhẩy ra giữa đường vừa rồi. cô, thật sự không sợ chính mình gặp phải người xấu, bị cường bạo sao? Có quyết đoán, có khí phách, gan lớn mà mẫn cảm, cảm xúc thay đổi nhanh, nói cười liền cười nói khóc liền khóc. Người như vậy, thật ra rất thích hợp sống trong giới giải trí. "đi thôi, Trường quân giáo Tây Sơn." Nhạc Khải Phong thản nhiên phân phó. hắn tự nhủ mình không phải là người có tấm lòng bồ tát, nhưng mà, làm người quân tử, phong độ ắt là phải có. Nhặt lên ba trăm ngàn Mễ Kiều để trên đùi hắn, sắc mặt Nhạc Khải Phong khó coi cầm lấy, nhẹnhàng bỏ vào mũ áo của Mễ Kiều. Sau đó lấy ra một cái khăn giấy, lau lau tay. Buông cửa kính xe, hắn vừa mới chuẩn bị ném ra bên ngoài, khăn giấy trong lòng bàn tay lại bị Mễ Kiều đoạt quá, dùng sức lau lau nước mắt trên mặt. "Tô khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, cho tôi một cái khăn giấy nữa!" Mễ Kiều vừa khóc nức nở, thanh âm quả thật rất to, cũng không thèm nhìn tới, trực tiếp hướng về phía người đàn ông bên cạnh phân phó. Nhạc Khải Phong khóe miệng co rút. trên đời này, người có thể phân phó hắn làm việc, sợ là còn chưa ó sinh ra đâu! "Khăn giấy, mau đưa cho ta! Sắp rơi xuống rồi!" Bên tai, tiếng hít mũi của Mễ Kiều vang lên rất rõ, vang vọng trong xe, nghiêm trọng kích thích trung khu thần kinh của Nhạc Khải Phong, hắn nghiến răng nghiến lợi dưa một chiếc khăn giấy đến trước mặt Mễ Kiều, ai ngờ tay này Mễ Kiều tiếp nhận, tay kia đã đem khăn giấy mình vừa lau nhét vào lòng bàn tay của hắn. "Ném đi, cám ơn!" Trong mắt Nhạc Khải Phong hiện lên tia tức giận, cửa sổ xe mở ra lúc nãy còn chưa có đóng lại, từng trận gió lạnh thổi vào trong xe, càng làm không gian nhỏ hẹp trong xe thêm lạnh như băng, quỷ dị. hắn nhẫn nhịn, đem miếng giấy ẩm ướt vứt ra ngoài cửa xe, lại rút tờ giấy khác ra lau tay sau đó ném ra ngoài. Vừa muốn đóng lại cửa sổ, chợt nghe thấy từng tiếng từng tiếng xì mũi, như sấm mùa xuân vang lên bên tai, từng tiếng từng tiếng. Hai tay nắm thành quyền, Nhạc Khải Phong có chút hối hận đêm nay đã lựa chọn con đường này để đi. Cư nhiên đụng phải một cô gái phiền phức như vậy! Gương mặt đẹp nhăn lại, Mễ Kiều không nhìn thấy, còn chìa bàn tay ra trước mặt hắn, trong tay nắm một cục giấy màu trắng. "Ném đi, cám ơn!" Nhạc Khải Phong còn đang quay đầu nhìn về phía ngoài của sổ xe, tức giận hướng về phía lái xe hô to một tiếng: "Dừng xe! Đuổi cô ta xuống!" Nghe được thanh âm tức sùi bọt mép của ông chủ, lái xe nhanh chóng giảm tốc độ, đánh xe vào lề đường. Nhưng mà, lần này cấp tốc giảm tốc dộ, lại khiến cho thân thể Nhạc Khải Phong theo quán tính lao về phía trước, Mễ Kiều vươn tay giữ được đầu hắn lại. Chỉ cảm thấy trên đầu có vật gì nóng hầm hập, sắc mặt Nhạc Khải Phong rất không tốt ngẩng đầu lên, xe cũng ngừng yên ổn. trên đầu hắn còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Mễ Kiều, cùng miếng khăn giấy còn dính đầy nước mũi rủ xuống tận trán, hắn liền đẩy tay Mễ Kiều đang để trên đầu mình ra. Mễ Kiều trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy thật có lỗi với người đàn ông trước mắt.