Edit: Mẹ Mìn Que thử thai, hai vạch. một đậm một nhạt, một đỏ một hồng. Trong bóng đêm càng chói mắt.  Trầm Nghê Trần trợn mắt há mồm, hô hấp như bị ngừng lại, trong đầu hình ảnh cùng lời nói của Mễ Kiều về việc sinh con cùng anh, vẻ mặt truy vấn, ánh mắt của cô chờ mong, ngữ khí cầu xin, còn có nước mắt của cô. "Đáng chết!" Tay nắm thành quyền, móng tay cắm thật sâu vào da thịt, anh cũng không cảm thấy đau, nhanh như chớp chạy vọt đến cổng doanh trại. "cô gái vừa chạy ra đó, đi hướng nào?" Lính gác hờ hững lắc đầu. "Tôi chỉ thấy cô ấy xông ra ngoài nhanh như chớp, cụ thể đi về hướng nào thì tôi không có để ý." Nhìn quanh một lần bốn phía trong bóng đêm, Trầm Nghê Trần lao ra đuổi theo vài bước, đối mặt với ngã ba đường mờ mịt đen tối, lại thất bại quay trở về chuẩn bị lái xe đi. "Kiều Kiều, thực xin lỗi, anh sai rồi!" Trầm Nghê Trần vừa nỉ non, vưà lái xe, lại không bấm điện thoại gọi cho Mễ Kiều. "Thuê bao quý khác vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau." Giờ khắc này, tim Trầm Nghê Trần đã muốn ngừng đập! "Kiều Kiều, em đâu rồi, Kiều Kiều, anh sai rồi! Chúng ta đi Mỹ, cái gì cũng không cần, chúng ta sẽ nhanh chóng bỏ đi, anh xin em, nghe điện thoại đi, nghe điện thoại đi có được không?" Nửa đêm 12 giờ, Trầm Nghê Trần đứng giữa ngã ba đường, không biết rốt cuộc Mễ Kiều đi đường nào. anh nghĩ, anh lái xe, Mễ Kiều chạy bộ, không có khả năng cô chạy nhanh hơn xe, vì thế, anh lai chạy lại con đường ngược lại, trở lại ngã ba, sau đó chạy con đường lúc trước anh đã bỏ qua, thử lại một lần. Miệng anh vẫn không ngừng lải nhải nỉ non những lời đã nói, nhưng mà Mễ Kiều giống như bốc hơi, mặc cho anh kêu goi, van xin rồi khấn nguyện, anh không sao tìm được cô. - - --- Mễ Kiều chạy hồi lâu đến khi thấy mệt, cô ngồi xổm bên đường, miệng thở phì phò. Bụng hơi quặn đau nhắc nhở cô, con cô ở trong bụng khả năng không thoải mái, cô không thể để mình mệt nhọc như vậy. Sau lưng mơ hồ có chút ánh sáng đang tới gần cô. Trong lòng cô biết rõ, đã hơn nửa đêm, trên cơ bản là không còn xe taxi, cô lại không thể ngủ ở nơi này, mà cô cũng không muốn nhìn mặt Trầm Nghê Trần. Cho nên, chiếc xe sắp đến là hy vọng duy nhất của cô. Trong lòng nghĩ sao làm vậy, cô đứng lên, lập tức vọt ra giữa đường, hai tay giang ra thành hình chữ đại, đợi chiếc xe kia chạy đến. Quả nhiên, chiếc xe phanh gấp, dừng ngay trước chân cô. Mắt Mễ Kiều đỏ hồng, khóe miệng lại hé ra nụ cười nhợt nhạt như quỷ, đầu bù tóc rối, tự nhiên nhẩy ra giữa đường chặn xe, làm lái xe sợ hết hồn phanh xe lại. "Chuyện gì vậy?" Từ ghế sau của xe, âm thanh trầm thấp đầy nam tính vang lên, không mang theo trách cứ cùng hờn giận gì hết. Lái xe nghe vậy lập tức tỉnh táo lại từ trong nỗi sợ hãi, liên tục xin lỗi. "Nhạc tổng, thực xin lỗi thực xin lỗi, phía trước có một cô gái, không biết là người hay là quỷ, tự nhiên nhẩy ra chặn đầu xe." Người đàn ông khẽ nghiêng người nhìn qua kính trước của xe, nhìn thân hình gầy yếu phía trước, nhẹnhàng bâng quơ nói: "đi vòng qua người cô ta!" Lái xe tuân lệnh, chuẩn bị nghe theo, nhưng mà Mễ Kiều lại gắt gao bám lấy xe, nó vòng đâu cô chặn đấy. Đó là do Mễ Kiều nhận định, lái xe này không dám đâm cô là được rồi. "Dừng xe! Hỏi xem cô ta muốn làm gì!" Chủ xe hiển nhiên không có bao nhiêu kiên nhẫn. anh ta vừa từ Mỹ bay về đây, trên người đầy vẻ phong trần mệt mỏi, lại còn phải về ngay Thành phố J để xử lý chuyện hỗn loạn của công ty con! Lái xe chậm rãi quay cửa kính xe xuống, cửa xe vừa xuống được một phần ba, lập tức gắt giọng hô: "cômuốn gì?" Mễ Kiều thấy hắn đem xe ngừng lại, không khỏi nhanh chân vọt đi lên, mở ra một cánh cửa xe đằng sau, không chút khách khí ngồi xuống. "hiện tại đã khuya, một cô gái như tôi không gọi được xe, phiền các người cho tôi đi nhờ một đoạn đường, tôi sẽ trả tiền." Lái xe như thế nào cũng không ngờ Mễ Kiều lại tự mình mở cửa, ngồi vào bên cạnh Nhạc tổng. Nhạc tổng có có tiếng là sạch sẽ, hơn nữa cũng không thích cùng đàn bà con gái thân cận. Lần này, khôngbiết ông chủ có trách anh ta không khóa cửa xe hay không? Có thể vì việc này mà anh ta bị đuổi viêc hay không? Lái xe sợ hãi chuẩn bị mở miệng kêu Mễ Kiều xuống xe, liền thấy Mễ Kiều lấy từ trong người ra một túi tiền, lấy ra 300 ngàn đưa cho người đàn ông vận tây trang cao quý ngồi bên cạnh. "Lúc tôi đến đây hết 150 ngàn, hiện tại trở về tôi đưa cho anh ba trăm, vậy đã được chưa?" Mễ Kiều nói xong, quay đầu nhìn về phía phía lái xe, giống như chủ nhân mở miệng phân phó: "Trường quân giáo Tây Sơn, cám ơn!"