[Quyển 1] Bất Lương Quân Hôn
Chương 52
Trầm Nghê Trần lặng lẽ rít từng hơi thuốc rồi chậm rãi nhả từng vòng khói. Nhìn từng vòng khói tầng tầng lớp lớp lượn lờ như mộng ảo thì lòng anh liền biết, tình yêu của anh và Mễ Kiều, có lẽ, đã đến lúc phải đổi mùa. Tựa như một năm có bốn mùa, thu đi đông đến, xuân tức sẽ về, bất quá, tình yêu của anh và cô sẽ còn có mùa xuân sao?
Lúc này, sắc trời ngoài cửa sổ cũng đã sáng tỏ.
Trầm Nghê Trần nhìn qua điện thoại, 8 giờ, liền gọi Mễ Kiều, “Kiều Kiều, Kiều Kiều, đến giờ dậy rồi!”
Có chút không tình nguyện nhíu mày, cô gái nhỏ Mễ Kiều hơi nheo mắt, trở mình.
“Chết! Em còn phải về đội.”
Vốn dĩ, Mễ Kiều còn đang định nằm nướng trong chốc lát nhưng chợt nhớ đến còn phải về đội, cô liền giật mình bật dậy.
Trong khi Mễ Kiều luống cuống ôm chăn, định xuống giường gom quần áo thì Trầm Nghê Trần đã bình tĩnh ngăn cô lại, thâm tình nhìn cô nói, “Để anh giúp vợ anh mặc quần áo nha!”
Nói xong, không đợi cô kịp phản ứng, anh đã xuống giường đi gom quần áo cho cô, một thứ cũng không sót. Sau đó, anh trở lại giường, nhẹ nhàng giúp cô mặc quần áo. Anh có vẻ rất thuần phục với những động tác dịu dàng, ôn nhu tựa như chiếu cố một đứa trẻ, ánh mắt tràn đầy sủng nịnh, trìu mến.
Dù đây không phải là lần đầu tiên anh giúp cô mặc quần áo nhưng Mễ Kiều vẫn thấy rất hạnh phúc. Lần trước, vì đang ở nhà Chu Chí Dũng nên cô không tiện quan sát anh lâu, thật không ngờ, người đàn ông lúc chăm sóc phụ nữ của mình lại hấp dẫn, quyến rũ như vậy. Chẳng biết ngoài anh, trên thế gian này còn có người đàn ông nào tốt với vợ mình như anh không nữa?
“Hắc hắc, em biết mà, trên thế gian này, chắc chắn sẽ không có người chồng nào tốt như Tiểu Trần Trần nhà em đâu!”
Nghe vậy, ánh mắt Trầm Nghê Trần liền đỏ. Khó khăn nắm chặt tay Mễ Kiều, sắc mặt anh có chút ảm đạm, xen lẫn cô đơn cùng ngưng trọng nói, “Kiều Kiều, tối qua, mẹ em đã nhập viện vì bệnh tim tái phát. Hiện tại, dù đã qua giai đoạn nguy hiểm nhưng mẹ em vẫn phải nằm viện để theo dõi một thời gian. Đợi em đánh răng rửa mặt xong, anh sẽ dẫn em đi thăm mẹ em.”
Trầm Nghê Trần vừa dứt lời, lòng Mễ Kiều liền trở nên nặng trĩu, hụt hẫng như người bị mộng du. Trái tim cô vừa mới vui vẻ, hạnh phúc như hoa thơm mới nở nay lại nhanh chóng lụi tàn bởi những làn gió lạnh lùng.
Mễ Kiều một tay ôm ngực, một tay dùng sức siết chặt tay Trầm Nghê Trần, lắp bắp hỏi, “Mẹ… Mẹ em… Có phải đã biết… Nên mới bị phát bệnh… Đúng không?”
Trầm Nghê Trần không đáp mà chỉ nhẹ nhàng thở dài. Thật lòng, anh không hề muốn tổn thương bất kỳ ai, nhưng không ngờ, vận mệnh thật trớ trêu!
Anh không nói cho Mễ Kiều biết là Chung Lan đã chạy tới cáo mật, bởi vì, đối phó Chung Lan là chuyện của anh. Hiện tại, cô đã rất phiền não rồi, anh không muốn tăng thêm gánh nặng cho cô. Những gì có thể làm, anh sẽ tận lực gánh vác thay cô, đây cũng là việc anh nên làm.
Vì sao trên thế gian này luôn có những người hữu tình lại không thể ở bên nhau, phải xa nhau trong nuối tiếc cùng đau lòng? Vì sao lại là anh và Mễ Kiều? Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão*, chẳng lẽ anh và cô thật sự là tình sâu duyên mỏng sao? Chẳng lẽ những ký ức tốt đẹp kia chỉ là những mộng ảo thoáng qua thôi sao? (* ý là ông trời nếu có tình thì cũng sẽ vì tình mà âu sầu, già cả. Nó hình dung một cảm xúc bi thương mãnh liệt)
Tại bệnh viện, ngay cửa phòng bệnh, Trầm Mạt đang ngồi canh Trầm Thanh Thu.
Trầm Nghê Trần dẫn theo Mễ Kiều tới chào ông.
“Ba!”
“Ông ngoại!”
Trầm Mạt không đáp, im lặng hít sâu một hơi.
“Ba về nhà nghỉ đi, có con và Kiều Kiều ở đây được rồi!”
Nghe vậy, Trầm Mạt hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Mễ Kiều, nắm tay siết chặt tựa như đang ẩn nhẫn tức giận.
Không khí bỗng chốc có chút căng thẳng, lạnh lẽo.
Thấy vậy, Trầm Nghê Trần liền tiến lên, đem Mễ Kiều hộ ở sau lưng, mày kiếm nhíu chặt, tinh tế quan sát biểu tình cũng như nhất cử nhất động của Trầm Mạt.
Lúc này, Mễ Kiều mới giật mình phát hiện, một bên khóe môi Trầm Nghê Trần có chút ứ thanh, uổng cô ngày thường tự cho thông minh, chuyện xảy ra rành rành trước mắt mà bây giờ mới phát hiện!
Không cần phải hỏi, nhìn tình hình cũng biết, đây rõ ràng là do nắm đấm của người đức cao vọng trọng Trầm gia, Trầm Mạt, gây nên. Được rồi, muốn đánh phải không, vậy thì đánh cả cô luôn đi. Một bàn tay không thể vỗ thành tiếng, càng huống chi, với tính tình của Trầm Mạt, sao cô có thể yên tâm để anh gánh vác một mình được?
“Ông ngoại, mẹ con sao rồi?” Mễ Kiều nhanh chóng chuyển đề tài, bất quá, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, Mễ Kiều đâu ngờ đề tài này lại càng khiến cảm xúc của Trầm Mạt bùng nổ dữ dội.
“Cô còn nhớ cô có một người mẹ sao? Thế tối qua cô đã đi đâu? Không ở trường cũng không ở Trầm gia. Cô cùng tên nghịch tử này ở cùng một chỗ sao?”
Nói xong, Trầm Mạt lại vung quyền vào mặt Trầm Nghê Trần. Anh không tránh cũng không đỡ, chỉ thẳng tắp đứng đó như cam chịu, chẳng qua, anh không ngờ Mễ Kiều bỗng nhiên lao tới, ôm chặt nắm tay Trầm Mạt khiến ông đánh hụt.
“Cô!” Trầm Mạt tức giận tột cùng, không chút suy nghĩ giơ tay định tát Mễ Kiều.
Trầm Nghê Trần thấy vậy, vừa muốn tiến lên ngăn cản thì lại phát hiện, tay Trầm Mạt đã dừng giữa không trung, hồi lâu vẫn chưa rơi xuống.
“Điên rồi! Hết thuốc chữa rồi! Cô, ngay lập tức bị cấm túc! Từ giờ trở đi không được phép gặp Nghê Trần!”
Trầm Mạt cả vú lấp miệng em*, ra lệnh cho Mễ Kiều xong liền quay sang Trầm Nghê Trần, “Còn anh theo tôi về quân khu, ngay lập tức! Chị anh đã có con gái chăm sóc, không cần anh phải phí công! Bắt đầu từ bây giờ, hai đứa không được phép gặp mặt!” (* ý là dùng quyền lực của mình chèn ép người khác)
Chẳng lẽ, hai người cứ như vậy liền xa nhau?
Mễ Kiều khổ sở nhìn Trầm Nghê Trần, đáp lại chỉ là một nụ cười yếu ớt tựa như an ủi của anh.
Bất quá, loại chuyện này, làm sao có thể vì một nụ cười không minh bạch mà giải quyết? Cô không muốn xa anh! Rất muốn tiến lên giữ anh lại, nhưng lại bị chữ “Hiếu” kiềm chân, cô đau khổ dày vò, cứ như vậy nhìn anh đi càng ngày càng xa. Những muốn nhìn theo đến khi anh khuất hẳn nhưng lại bị Trầm Mạt nhìn chăm chằm khiến cô chỉ có thể dời đi tầm mắt.
Người ta thường nói, mắt không nhìn thì tâm không đau! Gạt ai vậy, tâm cô đau lắm! Nước mắt rơi như mưa, hết nhìn dáng vẻ tiều tụy của mẹ cô trên giường bệnh, lại nhìn theo hướng Trầm Nghê Trần rời đi, cô cảm thấy linh hồn mình như bị xé rách thành hai mảnh. Càng nhìn càng đau, càng nghĩ càng khóc, cô không muốn để anh cứ như vậy rời xa thế giới của cô. Không cho phép! Tuyệt đối không!
Nghĩ là làm, Mễ Kiều gạt mạnh nước mắt, giang rộng sải chân, ba bước thành hai bước, chạy vội đến bên thang máy. Khi thấy màn hình điện tử hiển thị số “1”, cô liền lao nhanh xuống thang bộ. Đợi đến khi cô từ lầu 4 chạy xuống thì ai cũng không thấy, một bóng người cũng không!
Như không cam lòng, Mễ Kiều chuyển hướng đến bãi xe. Rốt cuộc, cô cũng nhìn thấy bóng lưng quen thuộc của Trầm Nghê Trần.
“Trầm Nghê Trần!”
Mễ Kiều gắng sức gọi to khi thấy Trầm Nghê Trần chuẩn bị lên xe. Nghe tiếng gọi, anh hơi ngẩn người dừng lại, nhưng không quay đầu.
“Ô ô… Ô ô…”
Vừa khóc vừa xông lên phía trước, Mễ Kiều vòng tay gắt gao ôm chặt Trầm Nghê Trần từ phía sau. Lúc này, cô đã khóc đến rối tinh rối mù, mặc kệ nước mắt nước mũi tèm lem cọ sát vào lưng anh, than trách, “Tại sao đến bây giờ anh vẫn không hiểu? Em có thể dứt bỏ tất cả! Cá tính, tôn nghiêm, gia đình, em đều mặc kệ, nhưng chỉ duy anh, chỉ có anh là em không thể dứt bỏ!”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
44 chương
22 chương
512 chương
225 chương