(quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai
Chương 98
Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Không mượn bất cứ công cụ trợ giúp nào vẽ ra Truyền Tống Trận chỉ có thể chống đỡ một lần truyền tống, nói cách khác, nếu truyền tống thất bại thì Truyền Tống Trận này coi như đồ bỏ.
Đương nhiên, truyền tống thành công cũng sẽ có nguy hiểm. Tỷ như không biết bị truyền tống đến đâu, tỷ như truyền tống đến một nửa đột nhiên sụp đổ, đó đều là vấn đề.
Vu Hoan cùng Dung Chiêu nhìn nhau không nói gì, cuối cùng vẫn là Vu Hoan mở miệng trước: "Vẽ cũng đã vẽ rồi, không thử xem thì thật uổng phí nhiều thần lực của ngươi."
Vu Hoan trở lại trong đại điện, nhặt Thiên Khuyết Kiếm lên, lại nhìn đại điện một lần nữa, mới chậm rãi đi ra cửa điện.
Vu Hoan và Dung Chiêu đồng thời bước lên Truyền Tống Trận, thú nhỏ không cần Vu Hoan tiếp đón, liền theo đi lên, vòng quanh ở bên chân Vu Hoan.
Vu Hoan liếc mắt nhìn nó một cái, truyền linh lực vào trên Truyền Tống Trận, ánh sáng từ đường cong thẩm thấu ra ngoài, bắt đầu có chút không ổn định, ánh sáng lung tung nhảy lên.
Vu Hoan ngưng thần nhìn những ánh sáng đó, cả người đều căng chặt.
Ánh sáng càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng từ từ ổn định, bắt đầu chậm rãi xoay tròn, Vu Hoan có thể cảm nhận được không khí bốn phía dao động.
Thành công không?
Nói không khẩn trương là nói dối, trong lòng bàn tay Vu Hoan toàn là mồ hôi lạnh, trái tim nhảy đến cổ họng luôn rồi.
Dung Chiêu cũng có chút thấp thỏm, hắn chưa từng vẽ Truyền Tống Trận bao giờ, cũng không biết Truyền Tống Trận trong trí nhớ của mình có đúng hay không.
Nếu Vu Hoan biết Dung Chiêu là lần đầu tiên vẽ, tuyệt đối sẽ cầm kiếm chém chết hắn.
"Rầm..." Âm thanh chói tai đột nhiên vang lên, sắc mặt Vu Hoan biến đổi.
Đồng thời, ánh sáng đang ổn định đột nhiên tán loạn, không hề có quy luật quét loạn, chiếu sáng cả một vùng không gian.
Vu Hoan bế thú nhỏ trên mặt đất lên, giữ chặt Dung Chiêu, vẻ mặt đen thui muốn nhảy ra khỏi trận pháp. Nàng biết ngay là không có khả năng sẽ thành công mà!
"Chi chi..." Thú nhỏ đột nhiên không an phận kêu lên, nhưng mà Vu Hoan nghe không hiểu, lập tức từ trong trận pháp nhảy ra ngoài.
Bọn họ vừa mới nhảy ra, trận pháp liền như đóa hoa phù dung sớm nở tối tàn nháy mắt biến mất, đồng thời biến mất còn có đường cong Dung Chiêu dùng thần lực vẽ lên đó.
Vu Hoan: "..." Đù má là thành công?
Dung Chiêu: "..." Hình như là thành công.
Nhưng mà cũng như không, bọn họ nhảy ra rồi.
"Ngươi biết trận pháp sẽ thành công?" Vu Hoan bóp chặt thú nhỏ, rống giận.
Thú nhỏ ủy khuất kêu ngao ô, cẳng chân nhỏ không ngừng dẫy dụa, muốn tránh khỏi tay Vu Hoan.
Vu Hoan biết là nó không sai, ngón tay thả lỏng, nó đã nhắc nhở nàng, chỉ là nàng nghe không hiểu mà thôi.
"Chi chi..." Thú nhỏ nhỏ giọng kêu vài tiếng, dùng đầu ủi ủi mu bàn tay Vu Hoan, tựa như đang an ủi nàng.
Vu Hoan lung tung sờ đầu nó, đột nhiên tay dừng một chút, quay đầu nói với Dung Chiêu: "Lúc trước khi ta tiến vào, nó cũng đã nhắc nhở ta, không cho ta tiến vào, vừa rồi nó lại nhắc ta..."
Dung Chiêu từ từ chuyển tầm mắt sang trên thân thú nhỏ, lông tuyết trắng như chó...
Hắn biết rõ mãnh thú thượng cổ, không có một loài nào trưởng thành như vậy, mấu chốt là nó từ bụng thú Bì Lễ nhảy ra, nhìn nó thế nào cũng không hề giống thú Bì Lễ nha!
"Chi chi?" Bị hai người nhìn chằm chằm, thú nhỏ có chút lo sợ bất an kêu vài tiếng, con ngươi nhân tính hóa nhìn chằm chằm Vu Hoan, bên trong đều là vô tội khó hiểu.
"Ngươi có thể nghe hiểu ta nói chuyện đúng không?" Vu Hoan cùng thú nhỏ đối diện.
Thú nhỏ nghiêng nghiêng đầu, tròng mắt tròn xoe xoay vài vòng, sau đó móng vuốt toàn lông xù xù cào cào mu bàn tay Vu Hoan, đầu nhẹ gật vài cái.
Vu Hoan ôm thú nhỏ quay lại trong đại điện, đặt nó trên mặt đất, thú nhỏ xoay hai vòng, giống con chó con ngồi xổm, ngửa đầu nhìn Vu Hoan.
Dung Chiêu trầm mặc đi đến, rũ mắt nhìn Vu Hoan.
Vu Hoan cũng ngồi xổm xuống nói chuyện với thú nhỏ: "Ta hỏi ngươi vài câu hỏi, nếu ngươi biết thì gật đầu, không biết thì lắc đầu, hiểu không?"
Thú nhỏ chớp chớp mắt, gật gật đầu.
Sắc mặt Vu Hoan vui vẻ: "Ngươi biết đây là đâu không?"
Thú nhỏ như cần lý giải lời nói của Vu Hoan, tròng mắt xoay vài vòng mới lắc đầu.
"Vậy ngươi biết làm cách nào để ra ngoài không?"
Thú nhỏ gật gật đầu, ngay sau đó lại lắc lắc đầu.
Mặt Vu Hoan đen thui, có chút bất đắc dĩ nói: "Rốt cuộc là biết hay không biết, đừng gật đầu lại lắc đầu!"
Lần này trong mắt của thú nhỏ xoay hồi lâu, mới gật đầu.
Vu Hoan nhìn chằm chằm nó, sợ như nó sẽ lắc đầu. Ngồi đợi một lúc lâu cũng không thấy nó lắc đầu, Vu Hoan mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: "Vậy ngươi có thể dẫn bọn ta ra ngoài không?"
Thú nhỏ ngao ô hai tiếng, thân hình tuyết trắng tròn vo chạy đến một góc trong đại điện, chạy đến một nửa, nó dừng lại, thấy Vu Hoan không cùng đi đến đó, nó "chi chi" thúc giục.
Vu Hoan cùng Dung Chiêu liếc nhau, nhấc chân đuổi theo nó.
Thú nhỏ chạy đến trước vách tường, dùng móng vuốt lay vách tường, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh ngao ô ngao ô.
Vu Hoan nhìn mặt tường kia, không có gì đặc biệt mà...
Dung Chiêu tiến lên sờ soạng một lát, cũng lắc đầu, không có bất cứ hơi thở nào dao động, cũng không có cơ quan linh tinh gì.
Thú nhỏ lại vòng quanh chân tường, không ngừng chuyển động. Nghĩ đến hành vi hai lần của thú nhỏ trước đó, Vu Hoan cắn răng, ngồi xổm xuống, duỗi tay ở góc tường gần mặt đất sờ soạng.
Tay nàng vừa mới tiếp xúc đến góc tường, liền rụt trở lại, Dung Chiêu cũng thấy rõ, mới vừa rồi tay Vu Hoan xuyên qua góc tường...
Vu Hoan thật sự sắp chửi má nó cái giả thuyết này đến nơi, đây đờ mờ ai có thể nghĩ đến chứ?
Dù sao ông cũng không thể tưởng tượng được!
Vu Hoan lại lần nữa duỗi tay, thử sờ soạn một phạm vi, rất nhanh sắc mặt Vu Hoan khó coi như ăn phải ruồi bọ.
Hình dạng này...
Đệch mọe chính là cái lỗ chó!
Xốc bàn, mẹ nó đây là do con điên nào thiết kế? Ra đi, xem ông có đánh chết ngươi hay không!
Đây tuyệt đối là muốn vũ nhục người, ông muốn khiếu nại!
Thú nhỏ chuyển động nửa ngày, thấy Vu Hoan không có ý tứ muốn đi qua, nó nhảy trên mặt đất hai cái, trực tiếp chui qua cái lỗ chó kia, sau đó lại quay trở về, tựa như muốn nói Mau tiến vào đi, xuyên qua hoàn toàn không thành vấn đề.
Không thành vấn đề em gái ngươi!
Muốn ông chui qua lỗ chó? Không có khả năng!
Vu Hoan quay đầu muốn nhìn Dung Chiêu, kết quả bên người nàng không có một bóng người, Vu Hoan cứng đờ tại chỗ, con hàng kia dám chạy về Thiên Khuyết Kiếm...
Ha ha ha...
Còn có con Kiếm Linh không biết xấu hổ như vậy sao? Ông muốn chém người một chút cho hả giận! Đệch mọe!
Đối với hành vi "Thất tín bội nghĩa" của Dung Chiêu, Vu Hoan tỏ vẻ vô cùng khiển trách, trong lòng đã mắng Dung Chiêu máu chó đầy đầu, nhưng mà người trong kiếm tỏ vẻ, ngươi thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà ta thay ta, ta cũng không ra.
Vu Hoan bi phẫn trừng mắt liếc thú nhỏ còn đang chạy qua chạy lại cái lỗ chó làm mẫu cho Vu Hoan xem kia, thú nhỏ bị ánh mắt sát khí bất mãn dọa đến, ngao ô một tiếng, súc cổ không dám nhảy nữa.
Vu Hoan hít sâu, hít sâu.
Coi như mình đi qua cửa đi! Đúng! Chính là cửa!
Tự thôi miên mình, Vu Hoan mới từ lỗ chó bò qua, tư thế tuyệt đẹp, động tác nhanh chóng, quả thực giống như đã luyện qua vô số lần rồi vậy.
Nhưng khi nàng bò qua, nàng liền biết, nàng quá coi thường tên biến thái thiết kế kia.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
18 chương
11 chương
9 chương
40 chương
73 chương
49 chương